Lệnh Hồ Trăn Trăn đang ôm một chồng sách quay về rạp hát thì thấy Tỉnh Trai Tiên Sinh đang hào hứng gọi hai thư đồng của mình lại: “Tiếu Tiếu, Bối Bối, mau! Thu dọn giấy bút đi, hôm nay chúng ta sẽ lên đường đến Nam Chi Hoang!”
Ngu Vũ Linh bên cạnh bĩu môi phàn nàn: “Giờ lên sân khấu của ta còn chưa đến, đại ca đã phải đi, lần nào cũng vậy!”
Tỉnh Trai ha ha cười lớn: “Xin lỗi, nhưng con Hạn Bạt kia không đợi được đâu!”
Hạn Bạt gì cơ?
Lệnh Hồ Trăn Trăn ngơ ngác. Bối Bối tốt bụng giải thích cho nàng: “Các tiểu linh nhân đã nghe khách kể lại rằng khoảng giữa tháng trước, Nam Chi Hoang xuất hiện một con Hạn Bạt đi lung tung khắp nơi. Mỗi lần nó xuất hiện đều có một đám sương đen mù mịt bao trùm, và lần nào nó cũng xuất hiện đột ngột, đi được một đoạn rồi lại biến mất. Điều kỳ lạ là nó không hại người, cũng không làm đất đai khô cằn. Nam Hoang Đế đã phái yêu thần đi điều tra nhưng không bắt được nên tiên sinh có lẽ muốn tự mình đến xem thử.”
Tỉnh Trai Tiên Sinh vội xua tay: “Hạn Bạt thì không thể bắt được! Chúng ta chỉ đến gần để quan sát thôi.”
Nói xong, ông quay sang hỏi Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Lệnh Hồ cô nương có muốn đi cùng chúng ta không?”
Nàng không muốn quay lại Nam Chi Hoang chút nào, hơn nữa những ghi chép về Tư U Quốc mà nàng đã tìm thấy nói rằng trước đây quốc gia này từng ở Đông Chi Hoang, sau này dân số thưa thớt, trôi dạt vô định nên những lời đồn về Tư Sĩ, Tư Nữ chỉ còn ở hai Hoang Đông và Bắc.
Nàng lắc đầu: “Ta sẽ đến Đông Chi Hoang, đi qua Bắc Chi Hoang sẽ gần hơn.”
Tỉnh Trai nhìn nàng với vẻ không yên tâm. Tiểu cô nương này luôn mang dáng vẻ điềm tĩnh, nói năng cư xử chừng mực, tưởng chừng như không thể bị đánh bại, nhưng tiếng khóc hôm đó không phải là giả. Dù có tu vi, nhưng nàng vẫn đang phiêu bạt một mình ở Đại Hoang, nghĩ đến điều này khiến ông cảm thấy có phần bi thương.
Ông suy nghĩ một lát, rồi dịu dàng nói: “Lệnh Hồ cô nương có muốn làm thư đồng cho ta không? Ở Đại Hoang này ít có người Trung Thổ chịu ở lại lâu dài, có cô ở đây thì sẽ giúp được ta rất nhiều. Hơn nữa, cô đang phiêu bạt khắp nơi, không có tiền bạc thì làm sao mà sống được? Mỗi tháng làm thư đồng được mười lượng bạc, tuy không nhiều nhưng ít ra cũng đảm bảo được ăn mặc. Cô nghĩ thế nào?”
Có tiền thì đương nhiên là tốt rồi!
Nhưng không biết vì sao, trong đầu Lệnh Hồ Trăn Trăn bỗng vang lên một giọng nói trầm tư và có chút đùa giỡn: “Tiểu sư tỷ, đã làm tu sĩ thì không thể làm thư đồng nữa.”
Nàng ngẩn người ra một lát, ai đã nói với nàng điều này vậy? Thật vô lý, rõ ràng nàng muốn làm gì thì làm cái đó.
“Được.” Nàng trả lời rất nhanh gọn.
*
Tần Hi đi loanh quanh trong những con hẻm nhỏ phức tạp ở Khuynh Tiên Thành suốt một hồi lâu, mãi mới quay lại được đường lớn thì trời đã hoàn toàn tối sầm.
Gió tuyết ngày càng lớn, hắn đứng trước những mái ngói đủ màu sắc trên phố, một lần nữa lộ vẻ ngơ ngác.
Đây là đâu?
Hắn đi dọc theo đại lộ ven sông, từ xa nhìn thấy Cầu Tương Tư, vừa thở phào nhẹ nhõm thì bỗng nhiên có cảm giác mình đã từng đi qua đây. Lúc đó, người đi bên cạnh hắn tuyệt đối không phải là Tùng Hoa hay Cố Hiển Chi.
Ai đã từng nắm tay hắn đi xuống cầu? Hắn nhớ bàn tay ấy lạnh và mềm, cùng với màn lụa đen mỏng màu đen bị gió tuyết thổi tung, lộ ra một đoạn cổ trắng ngần, dài và mảnh khảnh, vô cùng xinh đẹp.
Ký ức như có một khoảng trống lớn không thể lấp đầy, Tần Hi bỗng nhiên dừng lại, chăm chú suy nghĩ.
Là một giấc mộng xuân? Hay chỉ là ảo giác?
Bên kia đường có một nhóm người đang tạm biệt nhau, một cô nương có giọng nói to và trong trẻo, nói mãi không ngừng: “…. Cô nhớ chăm sóc bản thân nhé, gặp chuyện buồn thì cứ khóc, nhưng đừng thổ huyết nữa. Chiếc mũ nỉ này cho cô, thích thì đội, không thích thì để đó. Làm thư đồng cho tiên sinh thì chỉ có chạy đông chạy tây vất vả, nhưng đối với cô chắc không là gì cả…”
Tần Hi đang cố nhớ lại một chút manh mối thì bị giọng nói của nàng làm phân tâm nên liền bất mãn nhìn sang. Hắn lại thấy trong nhóm người đó có hai người quen: một là Tỉnh Trai Tiên Sinh, còn người kia là nữ lừa đảo mà hắn đã gặp lúc chạng vạng.
Sao nàng lại quen với Tỉnh Trai?
Hắn bình thản tiến lên chắp tay chào: “Không ngờ lại gặp Tỉnh Trai Tiên Sinh ở Đại Hoang, hữu lễ rồi.”
Tỉnh Trai vừa thấy hắn thì trước tiên là vui mừng, sau đó lại bất ngờ lộ ra một biểu cảm khó xử, vừa đáp lễ vừa cố gắng che chắn cho Lệnh Hồ Trăn Trăn, nhưng nàng lại không hề do dự mà xông tới.
“Ngươi mởi là kẻ lừa đảo!”
Lệnh Hồ Trăn Trăn cuối cùng cũng trả lại được cho hắn hai chữ “lừa đảo” nên lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Tần Hi lại mỉm cười thân thiện với nàng như thể không nghe thấy gì, sau đó khẽ gật đầu chào, rồi lập tức quay người sang nói chuyện với Tỉnh Trai.
Tỉnh Trai thấy hắn bị Lệnh Hồ Trăn Trăn mắng xong mà không hề phản ứng chút nào, lại còn điềm nhiên như thể không quen nàng, trong lòng càng thêm chắc chắn rằng hắn đã phụ lòng nàng.
Haiz, hóa ra tiểu cô nương chưa thật sự quên, ngoài miệng nói là quên nhưng trong lòng vẫn hận, gặp lại gã phụ tình kia chỉ có thể hận hận mắng một câu “kẻ lừa đảo”, thật tội nghiệp. Tần tiểu hữu đúng là tạo nghiệp mà, nhìn người sáng sủa như thế mà lại không có lương tâm chút nào.
Nói chuyện thêm nữa cũng trở nên ngượng ngập và mấy người còn lại đứng đó càng thêm lúng túng, Tỉnh Trai mỉm cười nói: “Ta phải vội lên đường rồi nên không trò chuyện với Tần tiểu hữu nhiều được. Tiểu hữu khi nào rảnh thì có thể đến Huyền Sơn, ta sẽ mời tiểu hữu thưởng thức rượu ngon Huyền Sơn.”
Phía sau ông đột nhiên có yêu vân như đuôi rắn, cuốn lấy Tiếu Tiếu và Bối Bối, rồi đưa cả hai lên không trung. Bỗng nghe thấy giọng Tiếu Tiếu vang lớn: “Lệnh Hồ! Đừng quên viết thư cho Trần sư huynh thân thương của cô đó!”
Giọng nói vang dội và trong trẻo, chính là giọng của cô nương vừa nãy nói liên tục.
Nàng nghe Tỉnh Trai kể rằng Lệnh Hồ Trăn Trăn bị ai đó phụ bạc nên mới vừa khóc vừa thổ huyết. Giờ nhìn thấy tu sĩ trẻ tuổi này dung mạo thanh tú, Bối Bối và tiên sinh vừa gặp hắn đã có biểu hiện kỳ lạ, lại thêm thái độ tức giận của Lệnh Hồ Trăn Trăn nên Tiếu Tiếu chắc chắn hắn chính là kẻ đã phụ bạc nàng.
Nàng có ý muốn bênh vực cho Lệnh Hồ Trăn Trăn, bèn bịa ra một “Trần sư huynh” nào đó, rồi lại lớn tiếng nói: “Trần sư huynh của cô vẫn đang chờ cô quay về đó! Khi nào xong việc cô nhớ về sớm đoàn tụ với huynh ấy nhé! Huynh ấy…”
Lệnh Hồ Trăn Trăn khó hiểu quay người đi về khách điếm. Đi được một lúc, nàng cảm thấy Tần Hi đang theo sau ở một khoảng cách không gần không xa, nàng dừng bước quay lại nhìn hắn.
Tần Hi nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Ta không biết khách điếm ở đâu, cô có thể đưa ta đi không? Năm văn tiền.”
“Mười văn.” Nàng tăng giá gấp đôi với những người mình không ưa.
Xem ra nàng là người thẳng thắn, có ân trả ân, có oán trả oán, giải quyết xong thì không truy cứu nữa.
Tần Hi gật đầu: “Được thôi.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn lại bắt đầu đi trước dẫn đường, bỗng nghe thấy có người gọi từ trên cầu: “Đại bá, chờ con với!”
Nàng vô thức quay đầu nhìn, thấy một nam tử gầy gò xoa đầu đứa trẻ đầy vẻ yêu thương.
Nàng xoa đầu mình, tiện tay vén tóc ra sau gáy.
Tần Hi thấy nàng giống như bị thứ gì đó làm mất hứng, hắn ngừng lại một lúc, bỗng nói: “Lệnh Hồ cô nương, chiều nay ta có thất lễ, xin lỗi, cô đừng để tâm nhé.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn ngẩng đầu lên, ánh đèn từ Cầu Tương Tư lặng lẽ cháy trong đôi mắt đen thẳm của hắn, trong suốt và lấp lánh, màu sắc đẹp vô cùng.
Nàng “ừ” một tiếng.
“Ngươi là Tần…” Tần gì nhỉ?
“Tần Hi, tự Nguyên Hi.” Tần Hi bổ sung thêm: “Chữ Hi trong “Đông phương vị hi, còn Nguyên Hi là…”
“Nguyên trong Nguyên Tiêu, Hi trong ánh nắng ban mai.” Lệnh Hồ Trăn Trăn chăm chú nhìn vào đôi mắt của hắn. “Tần Nguyên Hi.”
Hắn chỉ cảm thấy gió tuyết khắp trời bỗng nhiên trở nên nóng rực, bất giác lùi lại một bước, nhưng vẫn nghe giọng nói nhẹ nhàng của nàng: “Ta là Lệnh Hồ Trăn Trăn, Trăn Trăn trong kỳ diệp trăn trăn.”
Tần Hi dời tầm mắt đi, giọng nói bỗng nhẹ đi vài phần: “Được, ta nhớ rồi.”
*
Đêm hôm đó, Tần Hi lại nằm mơ.
Nửa năm nay, hầu như đêm nào hắn cũng có những giấc mơ, luôn là cảm giác như có một lưỡi kiếm sắc nhọn đâm vào tim, đau đớn tột cùng. Hắn lúc nào cũng đang tìm kiếm một người trong một vùng đầm lầy cỏ lau mênh mông vô tận.
Gần đây, giấc mơ đã thay đổi, hắn đã rời khỏi cánh đồng cỏ lau dài vô tận mà lang thang không mục đích khắp nơi, trong lòng vừa vui mừng vừa lo lắng, muốn tìm được một người —— người đã làm hắn đắm chìm trong từng giấc mơ, người mà hắn đã kéo ra khỏi cánh đồng lau sậy đó.
Tuyết rơi lả tả, phủ kín bầu trời, nhưng lại nóng rực. Tần Hi như thể đang quay trở lại Cầu Tương Tư, nơi đèn đuốc rực rỡ.
Đối diện hắn là một chú hồ ly nhỏ, ánh mắt trong trẻo nhưng đầy u buồn, như thể đôi tai lông xù đã bị mưa làm ướt sũng.
Hắn muốn ôm nàng vào lòng, vuốt ve đầu nàng.
Khi tỉnh dậy, lưỡi đao sắc bén kia như vẫn còn chỉ vào tim, vẫn âm ỉ đau đớn. Tần Hi lật người ngồi dậy, hít một hơi thật sâu.
Có lẽ những giấc mơ hàng ngày này là cái giá phải trả cho việc hấp thụ Phong Lôi Ma Khí? Trước đây không hề như vậy.
Hắn buồn chán lấy ra một chiếc thẻ gỗ mạ vàng, nhìn tám chữ trên đó mà đau đầu.
Thân này thân kia, nằm trong thân kia.
Rốt cuộc là ý gì đây? Hoàn toàn không thể hiểu nổi. Đại Hoang rộng lớn như vậy, hắn phải đi đâu để tìm?
Tần Hi thở dài, đẩy cửa sổ gỗ ra. Bên ngoài tuyết trắng phủ kín mặt đất, trận tuyết nhỏ tối qua giờ đã biến thành trận tuyết lớn với những bông tuyết dày đặc. Qua làn tuyết rơi dày, hắn nhìn thấy một bóng hình thon thả mặc y phục màu xanh ngọc.
Lệnh Hồ Trăn Trăn một tay cầm một túi giấy, tay kia cầm bánh bao, cúi đầu ăn, hơi nóng phả ra từ môi, gương mặt nàng lộ vẻ hài lòng. Nếu trên đầu có tai, chắc chắn chúng đang phe phẩy đầy vui vẻ.
Hắn thật muốn dùng gió khều nàng một cái.
Ý nghĩ này bất ngờ xuất hiện trong đầu Tần Hi, khiến chính hắn cũng kinh ngạc.
Liệu có quá cợt nhả rồi hay không? Hắn phiền muộn xoa đầu mình, mấy ngày nay không biết sao lại thế này, lúc nào cũng nảy ra ý muốn trêu ghẹo nữ tử, phải luyện lại Vô Vọng Pháp mới được.
Hắn lại nhìn Lệnh Hồ Trăn Trăn, lúc này nàng đang đứng trên Cầu Tương Tư. Sáng sớm chưa có nhiều người qua lại, nàng bỗng vung tay, triệu hồi một con rồng giấy uy phong lẫm liệt, rồi ung dung ngồi lên lưng rồng, trong chớp mắt bay vút lên trời.
Tấm thẻ gỗ mạ vàng trong tay Tần Hi rơi xuống đất.
Đó là Giấy Thông Thần, cũng là Hành Chi Pháp của Nhị Mạch Chủ. Nàng thật sự là tu sĩ Thái Thượng Mạch sao?