Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm

Chương 138: Cuối Cùng Cũng Gặp (Hạ)



Chỉ là ý niệm thôi mà, nàng có vô số ý niệm, chắc chắn có thể cuốn hết hàn khí đi.

Dường như nhìn ra nàng đang nghĩ gì, Tần Hi kiên nhẫn giải thích chậm rãi: “Ý niệm ra vào Thức Hải cuốn theo hàn khí không làm tổn thương kinh mạch, mà là thần hồn. Ta có Phong Lôi Ma Khí để chống đỡ, còn nàng thì chẳng có gì, đừng làm loạn.”

Chỉ mới dùng một ý niệm thôi, mà mặt đã xanh tái lại, nếu làm tổn thương thần hồn thì sao? Thấy nàng cau mày nhìn mình, hắn cười nhẹ: “Sư đệ rất giỏi, không sao đâu.”

Lệnh Hồ Chân Chân càng cau mày mày chặt hơn: “Nếu thật sự có chuyện thì sao?”

Tần Hi vẫn cười: “Nếu thật sự có chuyện, Tiểu sư tỷ cứ sống tốt một mình, chỉ cần không quên sư đệ là được.”

… Đây là lời con người có thể nói ra sao?

Lệnh Hồ Trăn Trăn ngẩn ngơ nhìn hắn, nhưng hắn chẳng mảy may động lòng, chỉ nắm lấy cằm nàng: “Ít ra ta còn may mắn hơn Lệnh Hồ Vũ, vẫn giữ được Tiểu sư tỷ.”

Thế nhưng nàng lại cảm thấy mình xui xẻo hơn Lệnh Hồ Vũ, sao lại gặp phải loại người này. Bên ngoài trông giống người đứng đắn, nhưng bên trong đầy rẫy những âm mưu khó đoán, lại còn đặc biệt tàn nhẫn.

Tần Hi khẽ chạm vào giọt lệ rơi từ hàng mi của nàng, đột nhiên ôm lấy nàng, cằm để lên trán nàng cọ cọ: “Bây giờ khóc vì sư đệ vẫn còn quá sớm, hôm nay tỷ đã khóc quá nhiều rồi, nghỉ ngơi một chút, để sư đệ cũng được nghỉ ngơi.”

Ai khóc vì hắn? Nàng là khóc vì số phận xui xẻo của mình.

Lệnh Hồ Trăn Trăn không thể cưỡng lại được Hôn Thụy Thuật từ giọng nói của hắn. Ngay cả trong giấc mơ, nàng cũng nghiến răng, không hiểu sao sinh ra chút căm ghét.

Thật là phiền chết Tần Nguyên Hi này, thích gì làm đó. Trên mặt thì tỏ ra dịu dàng nhưng ra tay lại ác độc như vậy.

Rõ ràng nàng đã định sẵn cái kết tốt nhất cho họ, hai người quên lẫn nhau, chấm dứt duyên phận không đoán trước được ở thời khắc đó. Thế mà hắn vẫn không buông tha, cứ đuổi theo, lại làm nàng đau lòng thêm một lần nữa.

Tần Nguyên Hi không cho nàng cứu, cũng không cho nàng quên. Hừ, nàng nhất định sẽ không để người tàn nhẫn như thế đạt được ý nguyện, nàng sẽ lập tức quên đi.

Quên từ lúc gặp nhau ở Khuynh Tiên Thành.

Lệnh Hồ Trăn Trăn nghe thấy lá cây bị gió thổi xào xạc, cây loan cao lớn mọc bên bờ vực, mây tan mưa tạnh trên Vân Vũ Sơn rực rỡ sắc màu. Nàng ăn chiếc bánh khô không chút hương vị, hai ngón tay cầm rìu, tính toán làm sao để không làm tổn thương cây loan mà đuổi được đằng yêu.

Khóe mắt lướt thấy có người trên tảng đá trắng bên bờ vực, nàng liền quay đầu thì nhìn thấy một thiếu niên khí khái hăng hái.

Tần Nguyên Hi phần lớn thời gian đều tao nhã lịch sự, cử chỉ nhẹ nhàng, như tiên nhân thoát tục vậy. Hắn cũng thường cười, nhưng nụ cười hiếm khi hiện lên trong mắt. Hắn cũng có mặt vụng về, không buộc được nhẫn ngọc, không mang được giày, không biết đường mà vẫn tự tin đi lung tung.

Cách hắn đối xử với nàng luôn có điều gì đó khác biệt, có lẽ là sự dịu dàng vụn vặt mà hắn cố kìm nén nhưng vẫn để lộ, có lẽ là ánh mắt muốn theo đuổi không tự chủ được, hay những câu đùa nửa thật nửa giả.

Rất muốn đến gần hắn, nếu có thể nhẹ nhàng ôm một cái, cọ cọ một chút, và được hắn nhìn ngắm sẽ rất tuyệt vời.

Số phận đầy những cạm bẫy không biết trước được và nàng chẳng hề hay biết mà vui vẻ chạy ào về phía hắn. Khi chạy đến cuối cùng, đột nhiên phát hiện giữa họ bị buộc vào một sợi dây nghiệt duyên.

Nhìn thấy rồi, từng hàng lệ rơi trên mặt Tần Nguyên Hi, Lệnh Hồ Trăn Trăn dừng bước.

“Tần Nguyên Hi, chàng không được đi đâu hết.” Nàng chỉ vào ngực hắn, rồi chỉ vào tim mình. “Đừng làm như đó chỉ là việc của riêng chàng, bây giờ ta chẳng sợ gì nữa.”

Bởi vì Lệnh Hồ Trăn Trăn thích hắn, nên sẽ không để Tần Nguyên Hi bỏ đi.

Khi mở mắt, trời đã sáng rõ. Nàng đang nằm trên giường của Ký Mộng, trên người được đắp chăn kỹ càng, sợi dây đeo trên cổ cũng được buộc lại cẩn thận, còn buộc thành một bông hoa.

Lệnh Hồ Trăn Trăn cúi đầu nhìn đôi tay mình, rồi nhìn xung quanh, chỉ thấy như thức dậy từ một giấc mộng dài.

Bị Tần Nguyên Hi chọc tức, nàng chẳng quên được gì, mà lại nhớ tất cả mọi thứ.

*

Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn vào chiếc gương đồng Ký Mộng từng dùng, chầm chậm chải mái tóc dài của mình.

Tại Vô Phong Thành, nàng đã may nhiều y phục nhất trong đời mình, và thích nhất là bộ này. Nó nhẹ nhàng và mềm mại, trắng như đám mây đẹp nhất trên trời, luôn khiến nàng nhớ đến áo lông vũ của Thái Thượng Mạch.

Sau khi chỉnh trang lại vẻ ngoài, nàng tỉ mỉ ngắm nhìn: búi tóc phồng, trâm ngọc trai trắng, áo váy trắng như tuyết – không có gì sai sót, chính là dáng vẻ lúc trả lại Bàn Thần Ti.

Lệnh Hồ Trăn Trăn mở cửa, ánh nắng mùa xuân dịu nhẹ ngay lập tức chiếu rọi đôi vai, cơn gió vui tươi mang theo hương hoa cỏ tràn ngập. Mọi thứ thật tốt đẹp, từ trong ra ngoài đều ấm áp, nếu ở lại cõi chết thì cuối cùng chỉ còn lại sự lạnh lẽo và tịch mịch mà thôi.

Nàng bước đi giữa rừng hoa với tốc độ không nhanh không chậm, Tần Nguyên Hi chắc vẫn đang ngủ. Hắn vốn rất giỏi ngủ, mấy ngày này kiềm chế không ngủ thật là làm khó hắn rồi.

Quả nhiên, trên cửa phòng dán một tờ giấy, chữ của Tần Nguyên Hi như rồng bay phượng múa: “Tiểu sư tỷ, sư đệ muốn ngủ ba ngày.”

Động một tí là thần hồn lìa khỏi xác, hắn có ngủ cả trăm ngày cũng chẳng ích gì.

Lệnh Hồ Trăn Trăn đẩy cửa phòng ra, liền thấy trên khung cửa giăng kín Phong Lôi Chân Ngôn —— lại dùng Phong Lôi Chân Ngôn ngăn cản nàng nữa, đúng là có bệnh.

Nàng chuyển sang đẩy cửa sổ, cửa sổ cũng đầy chân ngôn. Qua ánh sáng màu xanh lục, nàng ờ mờ thấy được một nửa tấm màn buông xuống, chỉ có một lọn tóc của Tần Nguyên Hi rơi ra khỏi chăn.

Nàng tính toán khoảng cách, một ý niệm từ giữa chân mày thoát ra, giống như một cây kim, lại giống như một tia sáng nhỏ, xuyên qua kẽ hở của chân ngôn, bay rất chậm, nhưng vô cùng kiên định, lao thẳng về phía bóng dáng đang ngủ say trên giường.

Cho là như vậy thì có thể ngăn cản nàng sao, thật quá coi thường ý niệm của nàng rồi.

Tuy nhiên phản ứng của Tần Nguyên Hi lại nhanh hơn nhiều so với dự đoán, ý niệm vừa chui vào Thức Hải, hắn đã lập tức tỉnh dậy.

Lệnh Hồ Trăn Trăn chỉ cảm thấy có một cơn gió mạnh cuốn lấy thân thể, Phong Lôi Chân Ngôn màu xanh lục trong nháy mắt tiêu tan, và nàng bị mạnh mẽ kéo vào từ cửa sổ, lăn trên giường. Sau đó, nàng nghe thấy tiếng đóng cửa sổ vang lên nặng nề.

Chăn cũng đè nặng lên cô, cùng với Tần Nguyên Hi. Hắn như thể thật sự muốn hóa thành một con rắn mà nghiền nát nàng, giọng nói còn mang theo chút ngái ngủ, nhưng ngữ khí đã trở nên lạnh lùng: “Tiểu sư tỷ nhất quyết không để sư đệ ngủ, được, vậy thì không ngủ nữa.”

Hắn trực tiếp kéo đai lưng của nàng, cảm nhận được lớp vải mềm mỏng, theo bản năng nhìn thoáng qua và lập tức sững lại. Ngay sau đó, hắn cảm thấy nàng vòng tay ôm chặt cổ mình, khẽ hỏi: “Bây giờ chàng là Thái Thượng Diện hay là Thái Thượng Mạch?”

Tần Hi ngừng hồi lâu, bỗng nhiên đưa tay đặt lên sau đầu nàng, đỡ nàng ngồi dậy: “Đều không phải, ta là Tần Nguyên Hi.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn há miệng cắn mạnh vào vai hắn: “Tần Nguyên Hi, tính toán rõ ràng như thế lại bị chàng làm rối tung cả lên.”

Hắn hít một hơi: “Sư đệ chẳng phải đã tính rất rõ ràng rồi sao? Chuyện Bàn Thần Ti chúng ta đã xong, còn mạng mà sư đệ nợ, sư đệ cũng sắp trả hết rồi, chẳng phải tỷ mong muốn mọi thứ đều rõ ràng hay sao?”

Đúng là chỉ biết tính toán lung tung. Lệnh Hồ Trăn Trăn thả lỏng miệng nhưng lại muốn cắn tiếp, thì hắn đã giữ lấy cằm nàng, nâng lên, còn tay kia gỡ trâm cài ngọc trai trắng trên tóc nàng xuống.

Hắn cau mày nhìn bộ váy trắng trên người nàng, lại hít một hơi sâu: “Tiểu sư tỷ mặc bộ y phục này, là muốn xé nốt nửa cái mạng còn lại của sư đệ sao?”

Không đợi nàng trả lời, hắn đã dùng ngón tay chạm vào môi nàng, tỏ vẻ không hài lòng: “Lần này không cắn đến chảy máu nữa sao?”

Vậy thì để hắn thấy máu. Lệnh Hồ Trăn Trăn há miệng muốn cắn ngón tay hắn, không ngờ anh lại bỏ hai ngón tay vào vào hàm răng của mình, thì thầm: “Bị ta chọc giận nên nhớ lại trước đây rồi?”

Đúng là tự mình biết mình.

Lệnh Hồ Trăn Trăn cắn chặt hàm răng, không ngờ hắn lại nhanh chóng rút tay ra, dùng hai tay kéo vạt áo của nàng ra, cúi đầu hôn xuống.

“Tiểu sư tỷ.” Tần Hi chạm nhẹ vào khóe môi nàng, giọng nói trở nên rất dịu dàng. “Sư đệ không chịu nổi bộ y phục này, để sư đệ thay cho tỷ.”

Nàng gắng sức giãy giụa: “Ta có chuyện muốn nói…”

Không có chuyện gì để nói cả.

Tần Hi không chê phiền mà loay hoay với thắt lưng suốt một lúc, cuối cùng tháo ra gọn gàng. Bàn tay hắn trượt vào bên trong, nắm lấy eo nàng.

Dải lụa thắt thành một đóa hoa lại bị cắn đứt lần nữa, Tần Nguyên Hi như một con mãng xà, cuốn lấy không chịu buông. Lệnh Hồ Trăn Trăn nặng nề hít một hơi, vì cảm thấy đôi giày bị tháo ra, theo bản năng nàng đá vào tay hắn, nhưng lại bị hắn nhẹ nhàng gãi hai cái vào lòng bàn chân. Nàng lăn lộn trên gối một lúc lâu, cuối cùng vẫn bị hắn kéo xuống.

Rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói với hắn, nhưng hắn lại làm nàng quá đỗi vui sướng, không thể nào ngừng lại.

Lệnh Hồ Trăn Trăn áp má lên mặt hắn, thả ra một luồng ý niệm đi vào Thức Hải. Nó lập tức bị ý niệm của hắn cuốn lấy như thủy triều, trong nháy mắt, mọi cảm xúc êm ái và vui vẻ lan tỏa khắp tứ chi.

Nàng như thể đang đau lòng không chịu nổi. Tần Hi nắm lấy tai nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, giờ thì cười cho hắn nghe xem nào.

Bàn Thần Ti so với mạng sống của Lệnh Hồ Trăn Trăn thì chẳng đáng giá chút nào, là do Tần Nguyên Hi đa nghi, không muốn nhìn nàng cũng không muốn nghe nàng nói, là do hắn tự chuốc lấy. Vậy nên có thể chịu đựng hàn khí hay không, cũng không quan trọng, tất cả đều là lựa chọn của hắn. Là hắn muốn chạy về phía một người trong sa mạc định mệnh đầy cạm bẫy, cho đến hơi thở cuối cùng.

Tiểu sư tỷ của hắn hông phải quên cái này thì quên cái kia, thật khiến người ta bất lực, nhưng khi vượt qua sinh tử, cuối cùng họ cũng được gặp nhau. Tần Nguyên Hi trong khoảnh khắc này là người hạnh phúc nhất từ trước đến nay.

Thế nhưng nàng lại muốn ở bên hắn mãi mãi.

Định mệnh dường như thích trêu chọc họ, dù thế nào cũng không thể mãi mãi tựa vào nhau. Có lẽ đúng như Tần Nguyên Hi nói, đây là một đoạn nghiệt duyên, không thể biến thành thiện duyên.

Lệnh Hồ Trăn Trăn có quyết định của riêng mình, nếu hắn để nàng cứu thì những rắc rối sau này đều là chuyện của hắn. Nếu hắn nhất quyết không cho, thì nàng vốn là người lười giải quyết rắc rối, chỉ có thể trực tiếp đến cõi chết tìm hắn mà thôi.

Tần Hi nắm chặt gáy của nàng, giọng nói rất nhẹ: “Nàng đang nghĩ gì?”

Hiện giờ đã có thể thật sự đọc được suy nghĩ rồi, còn hỏi làm gì nữa?

“Nàng muốn khiến ta tốn công vô ích.”

Hắn đã khiến nàng tốn công vô ích một lần rồi.

Tần Hi nhìn nàng rất lâu, nheo mắt lại: “Nàng cũng giỏi chọc giận ta lắm.”

Không hề nha, làm sao sánh được với sự biến hóa khôn lường của hắn.

Cơn giận dữ theo ý niệm cuốn lấy nhau truyền đi, đây dường như là lần đầu tiên Tần Nguyên Hi bị chọc tức đến mức này. Lệnh Hồ Trăn Trăn bỗng thấy hắn vỗ vào trán minh một cái, ý niệm lập tức tan biến, còn nàng cảm thấy xương sườn của mình như sắp gãy, theo bản năng vươn tay chộp lấy tấm màn trên giường.

Đất trời xoay chuyển rồi đổ ập xuống, nửa khuôn mặt nàng vùi vào chăn, không rõ là đầu óc hay trái tim muốn nổ tung. Rất nhanh nàng đã được hắn đỡ dậy, ngón tay hắn lau khóe mắt nàng, rồi cúi xuống hôn lên hàng mi ướt đẫm.

“Loại khóc này sư đệ thích.” Tần Hi thì thầm bên tai nàng. “Sau này Tiểu sư tỷ chỉ được khóc như thế này.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn há miệng định cắn hắn. Nếu đã quên thì đừng nhớ lại nữa, đã nhớ rồi thì lại bắt nàng phải tự mình chịu đựng, còn không cho phép nàng quên, nàng thật sự hận chết Tần Nguyên Hi.

Tần Hi nâng khuôn mặt nàng lên, nhẹ nhàng nói: “Lưu luyến ta đến vậy sao?”

Phải, vì vậy nàng bằng cách nào cũng phải giữ hắn lại.

Tần Hi hôn lên mái tóc nàng: “Trăn Trăn, chỉ cần còn sống, chuyện tốt đẹp gì cũng sẽ xảy ra. Còn nếu ở lại cõi chết, làm sao nàng biết được quá khứ của cha mẹ nàng? Ý niệm là thứ họ để lại cho nàng, không nên dùng bừa bãi, cũng không được đến cõi chết, chúng ta sẽ không ai đến đó cả.”

Thấy nàng nhìn chằm chằm vào mình, hắn liền cụng trán mình vào trán nàng: “Đúng là bị nàng ép đến đường cùng. Đừng lo, ta có cách rồi.”