Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm

Chương 151: Đột Nhiên Im Bặt



Trong Thức Hải bỗng trở nên trống trải, Phong Lôi Ma Khí cuồn cuộn trước mắt dường như đã thay đổi màu sắc. Vẫn đen kịt như mực, nhưng bên trong lại lộ ra một lớp màu xanh biếc sáng lấp lánh, nhìn chẳng còn giống như sương mù mà như một ngọn lửa kỳ lạ bùng cháy dữ dội.

Giờ đây, nàng cần phải đổi lại thần hồn của Nhị Mạch Chủ, khiến cho Thần Hồn Khế đáng sợ đó biến mất hoàn toàn.

Lão tham lam và tàn ác như vậy, không muốn trả, thì nàng sẽ thay hắn trả lại. Trên đời này còn bao nhiêu người ngày đêm bị Thần Hồn Khế hành hạ, khát khao một sự giải thoát.

“Thời Thái Sơ… từng dùng nửa thần hồn của mình để đổi… Thần Hồn Khế…”

Lời nói của nàng ngày càng yếu ớt, dần dần không thể phát ra âm thanh. Sự chấn động của thần vật trong cơ thể giống như muốn nghiền nát cả thần hồn của nàng.

“Trăn Trăn!”

Nhị Mạch Chủ hét lên giận dữ, linh khí xung quanh lão đột ngột rung chuyển, mạnh mẽ xé toạc Phong Lôi Ma Khí đang cuốn lấy mình. Ngay lập tức, lão đưa tay hụp lấy bóng hình trong Cánh Tay Thông Thiên.

Phong Lôi Ma Khí đen kịt pha lẫn sắc xanh biếc lại một lần nữa ngưng tụ, nhưng lần này nó hóa thành vô số phi kếm nhỏ, phóng tản ra, như tia chớp giáng xuống từ mọi hướng đâm tới Nhị Mạch Chủ. Lão buộc phải xoay người né tránh, vừa mới đằng phong bay lên, lại nghe âm thanh thanh thúy của chuông bạc từ Thái Thượng Cung vọng ra — thời gian thần vật xuất hiện sắp kết thúc, lớp chắn đầu tiên chẳng mấy chốc đã vỡ tan.

Bóng hình loang lổ vết máu đã rơi xuống dưới tán cây trong chớp mắt, lá bùa của Cánh Tay Thông Thiên bị gió xé nát, Lệnh Hồ Trăn Trăn rơi thẳng xuống. Mùi máu tanh lẫn với hương thơm ấm áp của hoa cỏ khô đến gần, một đôi tay vững chắc đã ôm chặt lấy nàng.

“Ta sẽ lập tức lấy Bàn Thần Ti ra. Sẽ ổn ngay thôi, nàng cố chịu đựng một chút.” Tần Hi cúi đầu chạm nhẹ lên trán nàng, nhưng bị nàng đưa tay cản lại.

Lệnh Hồ Trăn Trăn gần như đang nói mê: “Hãy trả lại thần hồn cho Thời Thái Sơ, thu hồi Thần Hồn Khế, đừng để thế gian này còn tồn tại thứ đó nữa…”

Thần hồn đen kịt theo lời nói của nàng rơi xuống trước mặt Nhị Mạch Chủ trong lặng lẽ. Lão dường như tràn ngập kinh hãi, lại có cả sự khó hiểu vô tận, có lẽ không thể nào hiểu nổi tại sao nàng lại đối xử với mình như thế.

Lão tất nhiên sẽ không hiểu, cũng giống như lão không hiểu nỗi đau của những người bị lão thao túng, ngược lại còn thích thú mà đâm thêm một nhát sâu vào vết thương của họ.

Không còn thần vật khống chế, sự hợp nhất thần hồn diễn ra một cách tự nhiên, Thần Hồn Khế cũng từ đó biến mất khỏi thế gian. Lệnh Hồ Vũ và Ký Mộng dưới cửu tuyền nếu biết chắc chắn sẽ cảm thấy an ủi.

Còn có việc phải làm, nàng cần phải trả lại những duyên nợ và ý niệm của Thời Thái Sơ. Từ đây thế gian sẽ không còn một Nhị Mạch Chủ chói lòa của Thái Thượng Mạch nữa, chỉ còn lại Tư Sĩ cuối cùng của Tư U Quốc, quay về lúc bắt đầu, quay về cuộc sống bình thường của lão.

Lệnh Hồ Trăn Trăn há miệng nhưng không thể phát ra âm thanh.

Bàn Thần Ti trong cơ thể nàng bị linh khí của Tần Nguyên Hi kéo ra ngoài, nó mảnh mai và trắng như tuyết, óng ánh mà đẹp đẽ, từng khiến bao nhiêu kẻ mang lòng dạ bất chính mê đắm. Giờ đây, dưới sự tương tác của thần lực, nó từng chút một vỡ ra, ánh sáng thần lực quanh cơ thể nàng cũng nhanh chóng tiêu biến, như tuyết rơi xuống nước, chẳng còn dấu vết.

Bàn Thần Ti từng gây ra bao cơn bão máu tanh, giờ đã biến mất khỏi thế gian.

Hồng Thần Niệm chui ra từ đỉnh đầu nàng, trở nên mờ nhạt vô sắc, nó cố nhảy nhót tìm đường trèo lên Thái Thượng Cung. Tần Hi cảm nhận được cơn gió lướt qua sau tai, chắc chắn là Nhị Mạch Chủ đang tìm cách cướp lấy món thần vật vẫn còn chút thần lực này. Phong Lôi Ma Khí lập tức bùng phát, hóa thành vô số cánh tay, gấp gáp kéo lấy tứ chi của lão.

“Nàng đợi thêm chút nữa.”

Tần Hi nhẹ nhàng đặt Lệnh Hồ Trăn Trăn xuống đất, trở tay triệu hồi Phong Lôi Phi Kiếm. Thân hình hắn vụt lên, ánh sáng xanh mờ mờ đã đâm tới ngực Nhị Mạch Chủ, buộc lão phải lùi ra xa.

Trên gương mặt Nhị Mạch Chủ, sự khó hiểu đã biến thành cơn giận dữ sâu sắc. Lão bỗng cười lạnh một tiếng: “Không ngờ ta lại thất bại thảm hại đến vậy. Lòng gười bạc bẽo, bất kể khi xưa ta đối đãi họ tốt thế nào, cuối cùng vẫn phản bội ta.”

Giọng nói già nua và bình thản vang lên từ cửa đại điện: “Cái gọi là đối đãi tốt của ngươi cũng chỉ vì bản thân ngươi mà thôi.”

Một lực nhẹ nhàng đẩy Tần Hi sang một bên, Phong Lôi Chân Ngôn xanh biếc quấn chặt Nhị Mạch Chủ từng vòng. Ngoài cửa đại điện, hai bóng hình một nhanh một chậm bước vào, chính là Chu Cảnh và Đại Mạch Chủ.

Đại Mạch Chủ ngẩng đầu nhìn Thái Thượng Cung vắt ngang trời đất, rồi bình thản nói: “Những trưởng lão kia cũng xem như đã xả thân vì ngươi, thế nhưng ngươi lại lấy họ ra để kích hoạt Thái Thượng Cung. Ngươi vậy mà còn mặt mũi để nói rah ai chữ ‘phản bội’.”

Nhị Mạch Chủ nhếch mép nhìn ông: “Đường Ngu, sáu mươi năm qua ngươi nghĩ gì ta đều biết, ngươi tưởng ngươi không có tâm tư xấu xa nào sao?”

Đại Mạch Chủ điềm nhiên gật đầu: “Đúng vậy, ta chưa thành được Tiên Thánh nên đương nhiên không thoát khỏi tâm ma của phàm nhân. Cũng may là ta chỉ nghĩ mà thôi, chưa từng hành động, thật là may mắn. Ngươi đã sống khổ cực suốt sáu mươi năm, nửa làm Mạch Chủ, nửa cùng ta đùa giỡn hàng ngày. Ta sống thật sự thoải mái, còn tưởng rằng đã có một người bạn già thú vị và kỳ lạ, không ngờ là bị ngươi và Hồng Thần Niệm lừa một vố to.”

Món thần vật này thực sự tinh quái, sáu mươi năm trước đã đổi lấy nửa thần hồn của Nhị Mạch Chủ, nhưng vẫn lưu luyến Thái Thượng Cung, không hiểu vì sao nửa đêm lại chạy vào giấc mơ của ông, cứ quấy rầy ông đổi vật này lấy thứ khác.

Đại Mạch Chủ có kinh nghiệm từng trải, tất nhiên hiểu rõ mình đã gặp phải thần vật lỳ lạ nào đó, nửa đùa nửa thật đưa cho nó một chiếc bút lông quen thuộc, từ đó trong cơ thể ông có thêm nửa thần hồn của người lạ. Ông luôn không biết người đó là ai, thần hồn không ồn ào, thậm chí nói chuyện rất thú vị, kiến thức rộng lớn, nếu đã không thể đuổi ra thì cứ để hắn ở lại, có sao đâu?

“Nếu ta sớm biết đó là ngươi, thì đã sớm đuổi ngươi đi rồi, cũng không gây ra chuỗi dài phiền phức này.”

Đại Mạch Chủ bấm ngón tay tính toán, rồi nói: “Chỉ thêm một lúc nữa là bước tường chắn thứ hai cũng sẽ bị phá vỡ. Các đệ tử của ta khi không còn Thần Hồn Khế nữa thì dĩ nhiên sẽ không còn đứng về phía ngươi. Mọi toan tính của ngươi đều thành vô nghĩa, tội lỗi nặng nề, đến tầng sâu nhất của Thiên Trọng Cung ngươi cũng không xuống được. Ta sẽ đích thân lấy mạng ngươi, để an ủi linh hồn đồ đệ ta, Lệnh Hồ Vũ.”

Sắc mặt Nhị Mạch Chủ dần trở nên bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng: “Ta đã nhớ ra rồi, tại sao ta lại muốn vứt bỏ quá khứ của một Tư Sĩ.”

Là Tư Sĩ cuối cùng của Tư U Quốc, nhưng lão không may mắn như Tư Nữ được Chiết Đan Tiên Nhân nhận nuôi tại Cúc Lăng Vu Thiên. Tuy Tư Sĩ Cốc là nơi cư ngụ của tộc nhân và mặc dù có vô số linh thạch bầu bạn, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một mình lão.

Khi rời khỏi Tư Sĩ Cốc, lão vẫn mang chút kỳ vọng. Các Hoang Đế không thích dị tộc, có lẽ lão có thể đến Trung Thổ. Nơi đó có các tiên môn, lão có ý niệm thần hồn mạnh mẽ, từ đây có thể tự do tiêu dao khắp Cửu Châu, đằng phong tung hoành thế gian, chắc chắn sẽ rất sảng khoái.

Nhưng tư chất tu hành của lão thì tầm thường và yếu kém, chỉ có cái đầu thông minh với ý niệm mạnh mẽ, nên không luyện được bất cứ thứ gì, do đó mọi mong ước đều không thành. Suốt nửa đời lận đận trong tiên môn vô danh tiểu tốt, cuối cùng bị đuổi ra, không còn nơi nào để đi.

Gặp được Hồng Thần Niệm chẳng khác nào một giấc mộng. Có lẽ khi đó lão cũng mang trong mình một cuộc đánh cược, nếu thân phận và ý niệm của Tư Sĩ chỉ mang đến sự tầm thường thì lão thà bỏ hết, chẳng bằng làm một người bình thường, xé nát hết ảo ảnh trước mắt. Thế nhưng Hồng Thần Niệm đã thỏa mãn hắn, với danh nghĩa Thời Thái Sơ mà tái sinh, những năm tháng này thực sự là những ngày tháng đẹp như trong mơ.

Nhị Mạch Chủ điềm tĩnh nói: “Khi khát mà được một chén nước, thấy biển cả mênh mông thì muốn ở lại, đó là chuyện quá bình thường. Trên đời có thần vật còn sót lại, là để cho kẻ mạnh đoạt lấy mà sử dụng. Nếu ta có khả năng đạt được nhiều hơn, tại sao ta không làm? Thần vật vốn dĩ là như vậy, khi chư thần để lại, cũng mong muốn chúng có thể tỏa sáng rực rỡ giữa nhân gian, chứ không phải bị vùi lấp dưới tro tàn. Gặp được ta, chúng hẳn phải có những công dụng khác biệt hơn.”

Trong tay áo của lão đột nhiên phát ra một tia sáng lấp lánh, mọi người chỉ cảm thấy trên bầu trời bỗng chốc sáng như ban ngày, tầng mây dường như bị đẩy ra xa. Một bàn tay khổng lồ như được tạo nên từ bóng tối của đêm đen dần dần hạ xuống, cuốn theo gió nâng những mảnh đá vụn lên cao.

Trên mặt Đại Mạch Chủ thoáng qua nét giận dữ, đây là thần vật “Càn Khôn Nhất Thủ”, từng được chư thần dùng để khai sơn dẫn biển. Nếu một chưởng này hạ xuống, Cửu Thanh Sơn sẽ bị hủy diệt một nửa, gã ta muốn lấy nửa Thái Thượng Mạch bồi tang cùng!

“Đúng là một thần vật tốt.” Nhị Mạch Chủ ngửa đầu cảm thán. “Ngày đó cướp được, ta luôn đoán xem khi nào có thể dùng, không ngờ hôm nay lại có dịp. Đáng tiếc chỉ dùng được một lần, nhưng một lần cũng đủ rồi.”

Đại Mạch Chủ tức tốc dồn toàn bộ linh khí, vọt thẳng lên không trung. Ngoài Thiên Trọng Cung, các Mạch Chủ khác cũng nhận thấy sự bất thường, lập tức đuổi theo phía sau, quyết phải ngăn chặn Càn Khôn Nhất Thủ, nếu không sẽ là một thảm họa lớn.

Nhị Mạch Chủ mỉm cười, không thèm để ý đến ánh mắt giận dữ của Chu Cảnh, cũng không bận tâm đến sự đề phòng của Tần Hi, mà chỉ nhìn về phía Lệnh Hồ Trăn Trăn đang nằm bất động bên hồ, dịu giọng nói: “Trăn Trăn, đại bá iờ không trách con nữa. Những năm tháng sống trên núi hoang cùng con tuy không dài, nhưng đại bá luôn rất yêu quý con. Con là người thân duy nhất của ta, đó là sự thật. Vậy thì hãy đi cùng đại bá thôi.”

Chu Cảnh không đợi lão nói xong, đã hóa thành kim quang lao tới. Trường đao vung lên để lại vô số dấu vết lộn xộn, vòng qua Phong Lôi Chân Ngôn quanh thân của Nhị Mạch Chủ, đâm mạnh vào người lão, nhưng tựa như đâm vào một tảng đá, không hề hấn chút nào.

Phong Lôi Chân Ngôn màu xanh lục đột nhiên vỡ thành từng mảnh. Chấn động linh khí đẩy Chu Cảnh và Tần Hi lùi ra xa mấy trượng, hơi nước xung quanh như tấm lụa bị xé nát, hóa thành một con rồng dài, há miệng ngoạm lấy Lệnh Hồ Trăn Trăn. Nhị Mạch Chủ trấn an: “Trăn Trăn đừng sợ, đại bá sẽ đi cùng con.”

Phong Lôi Ma Khí màu đen xen lẫn với lục như biển lửa khổng lồ đổ ập xuống, tiếp tục lan ra, oàn bộ đại điện vỡ nát không thể chứa nổi nữa, bốn bức tường còn lại hóa thành bụi bay tung lên. Ma khí trong nháy mắt ma khí biến thành đôi bàn tay khổng lồ, một tay túm lấy con rồng, một tay nắm chặt Nhị Mạch Chủ, bịt miệng mũi, ép tiếng thét của lão ngược trở lại vào ngực.

“Nguyên Hi!”

Chu Cảnh hét lên gấp gáp, tay cầm đao lao tới. Kim quang trường đao vẽ một đường cong sắc bén chưa từng có, đầu của Nhị Mạch Chủ cũng theo đó mà rơi xuống, để lại một vệt đỏ tươi giữa đống đá vụn.

Hắn vội vàng xoay người, nhưng không còn nhìn thấy bóng dáng của Tần Hi.

Phong Lôi Ma Khí cuồng bạo dường như đột nhiên thoát khỏi sự trói buộc, điên cuồng cuộn trào khắp đại điện, như đang hân hoan, lại như đang bi thương, vòng đi vòng lại vô số lần, cuối cùng tan biến. Bên trong ma khí rơi xuống một con hồ ly toàn thân đen kịt, nằm co lại bên cạnh tay của Lệnh Hồ Trăn Trăn.