Lệnh Hồ Trăn Trăn kết thúc chuyến đi tìm dược liệu, trở về Đông Lai Thành. Nguyên Hồ Ly lại nhảy lên vai nàng như bình thường, giả vờ làm một con Hồ Ly Giấy, dùng cái đuôi dài cuộn quanh cổ nàng.
Gần đây nó có vẻ rất thích như vậy. Ưu điểm là đôi tay nàng được tự do, nhược điểm là nó khá nặng.
“Ngươi không phải là ma khí sao?” Nàng thắc mắc nói với nó. “Trước đây bế nhẹ như lông vũ, sao giờ nặng như vậy? Chẳng lẽ bắt đầu có thêm thịt rồi sao?”
Nguyên Hồ Ly không thể nói chuyện, cũng không hiểu nỗi khổ của nàng, lại nhảy lên đỉnh đầu, nàng vội đưa tay đỡ, sợ gãy cổ.
Đi ngang qua quán ăn đắt đỏ nhất Đông Lai Thành, Đông Xuân Lâu, đuôi của Nguyên Hồ Ly lại bắt đầu cọ vào cổ nàng. Lệnh Hồ Trăn Trăn nói: “Nếu ta không dẫn ngươi vào, có phải đêm nay ngươi lại sẽ lẻn vào ăn vụng đúng không?”
Hồ ly chưa có phản ứng gì, nhưng trong Đông Xuân Lâu đã có người gọi nàng: “Ơ? Lệnh Hồ sư tỷ?”
Quay đầu lại, trong quán ăn có một người chầm chậm bước ra, y phục màu tím tay áo rộng, dáng người cao lớn, chính là tu sĩ Triệu Chấn của Tử Hư Phong, khuôn mặt đầy vẻ vui mừng: “Sư tỷ đến Đông Lai Thành sao không báo trước? Sư đệ vẫn luôn có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi Lệnh Hồ sư tỷ!”
Lệnh Hồ Trăn Trăn phản ứng nhanh chóng: “Ta đang chuẩn bị ăn cơm, ngươi hỏi đi.”
Trên bầu trời bỗng vang lên tiếng hót mỹ miều như ngọc ngà, chính là xe chim loan của Triệu Chấn, y ngay lập tức xin lỗi: “Sư đệ có hẹn với người khác rồi, Lệnh Hồ sư tỷ có thể chờ một lát không?”
Dĩ nhiên là có thể, vì nàng muốn cho Nguyên Hồ Ly ăn một bữa thật ngon.
Lệnh Hồ Trăn Trăn bế hồ ly xuống, bọc vào trong lòng, vui vẻ nhìn Triệu Chấn kéo cửa xe ra, theo đó, một nữ tử chừng ba mươi tuổi bước ra. Nàng bất giác sững sờ, vô thức nói: “Đại… Đại sư tỷ?”
Đại sư tỷ? Sương Nguyệt Quân?! Triệu Chấn cũng ngẩn người, nhìn quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng của Sương Nguyệt Quân, thì nghe thấy người thợ thủ công lợi hại mà hắn mời đến gọi: “Tiểu sư muội?”
*
Trong phòng sang trọng nhất của Đông Xuân Lâu, hương trà thoang thoảng, Triệu Chấn thân thiện nói: “Thì ra Lệnh Hồ sư tỷ là sư muội của Xảo Công Quân, ta cũng vừa mới biết rằng Xảo Công Quân là đệ tử của Thần Công Quân, thật là trùng hợp quá.”
“Xảo Công Quân?” Lệnh Hồ Trăn Trăn có chút hiếu kỳ
Xảo Công Quân cười nói: “Năm ngoái ta đã rời sư môn, đất đai Trung Thổ rộng lớn, ta muốn tự lập ở đây. Mau mắn thay khách hàng vẫn yêu thích tay nghề của ta, tặng ta danh hiệu Xảo Công Quân, thật là hổ thẹn không dám nhận.”
Nói rồi, nàng lấy ra một hộp gỗ đàn hương từ vòng tay điêu khắc hình chim ưng bằng vàng, nhẹ nhàng đẩy về phía Triệu Chấn: “Hai trăm lá Dẫn Hương Phù, bốn trăm lá Tị Cấu Phù, còn có sáu túi thơm thêu chân ngôn mà Triệu công tử muốn. đều ở đây, xin hãy kiểm tra.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn ngạc nhiên đến sững sờ trước mùi tiền bạc bay lên không trung, nhưng Triệu Chấn lại tỏ vẻ bình thản, chỉ nói: “Tiểu sư muội thích nên ta mua một ít cho muội ấy. Lệnh Hồ sư tỷ chuyên tâm tu luyện, ta không dám làm phiền, nên đã nhờ người tìm Xảo Công Quân.”
Hắn rất biết nhìn sắc mặt, thấy hai vị đồng môn của Thần Công Quân hẳn là có chuyện muốn nói, nên đứng dậy nói: “Hai vị cứ trò chuyện, ta đi thúc giục trà và điểm tâm.”
Nói là trò chuyện, nhưng Lệnh Hồ Trăn Trăn cũng không thân lắm với Đại sư tỷ, chỉ hỏi: “Đại sư tỷ, sư phụ vẫn khỏe chứ? Còn Nhị sư tỷ thì sao?”
Xảo Công Quân mỉm cười: “Họ đều rất khỏe. Mẫu thân vẫn nhớ muội, năm ngoái mượn cớ tìm vật liệu, còn đặc biệt dẫn Yến Quân đến Trung Thổ, tiếc là không gặp được muội. Nghe Ngu Vũ Linh nói, thời gian đó muội đang ở Đại Hoang, không may lỡ mất —— Đúng rồi, ta có thứ muốn đưa cho muội.”
Nàng lấy ra một chiếc vòng tay điêu khắc hình rồng bằng vàng mới tinh, tinh xảo đến kinh ngạc, chắc chắn là tác phẩm của sư phụ.
“Sinh nhật năm thứ hai sau khi muội rời đi, mẫu thân vẫn chuẩn bị quà sinh nhật cho muội. Muội không phải có thể điều khiển đám phi đao như rồng sao? Vì vậy, bà ấy đã làm vòng tay hình rồng cho muội đấy. Lần trước khi đến Trung Thổ, bà đưa vòng tay cho ta, chỉ bảo nếu có duyên gặp muội thì đưa cho muội. Trong đó có rất nhiều thứ hay, muội Trong đó có rất nhiều thứ hay,
Lệnh Hồ Trăn Trăn nói nhỏ: “Nhưng ta không còn là đệ tử của Thần Công Quân nữa.”
“Muội xem thử những thứ trong vòng tay đi, không vội nói không muốn.”
Trong vòng tay có nhiều thứ hơn chiếc vòng tay điêu khắc hình chim ưng lần trước, mười mấy bộ y phục cực kỳ tinh xảo, hoa văn đủ loại, thêu thùa chi tiết, không hề thua kém chiếc váy dài xinh đẹp đã bị hủy kia. Ngoài ra còn có vô số giấy vỏ cây Nhược Mộc, các loại công cụ của người thợ thủ công, cùng chồng sách dày đến nửa người.
“Đó là toàn bộ kiến thức suốt đời của mẫu thân, tất cả các bí quyết của thợ thủ công nàngng đều ở trong đó. Nếu muội có hứng thú, thì có thể xem qua.” Xảo Công Quân giọng ôn hòa. “Mẫu thân luôn mong muội đừng từ bỏ nghề này. Thôi, ta phải đi đây, còn hai vị khách cần gặp nữa. Không ngờ Triệu công tử lại có tâm như vậy, hẹn gặp nhau ở Đông Xuân Lâu, thật không đành lòng từ chối sự thành ý của ngài ấy.”
Khi đứng dậy, nàng lại mỉm cười: “Chuyện đã qua gần hai năm, mẫu thân cũng đã nghĩ thông rồi. Nếu muội rảnh, có thể đến Đông Cực Sơn ở phía Đông của Đại Hoang để thăm bà, bà ấy chắc chắn sẽ rất vui, Yến Quân sẽ còn vui hơn.”
*
Khi Triệu Chấn vừa bước vào, một bàn đầy món ăn đắt đỏ cũng được dọn lên. Hắn rất biết điều, không nhìn vào đôi mắt hơi đỏ của Lệnh Hồ Trăn Trăn, mà chỉ bận rộn tỏ vẻ khiêm tốn: “Lẽ ra phải mời sư tỷ đến biệt viện của ta, nhưng chuẩn bị vội vàng thì không kịp uống rượu ngon. Món ăn ở đây cũng tàm tạm, mong sư tỷ đừng chê.”
Thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn đặt con hồ ly trắng như sứ lên bàn, nó còn biết lắc đầu vẫy đuôi để ăn, mà chỉ chọn những món đắt nhất. Triệu Chấn cố kìm lại tò mò, chỉ nói: “Chuyện của Nhị Mạch Chủ đã lan truyền khắp tiên môn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nửa năm trước, Thái Thượng Mạch đã gây ra một chấn động lớn. Đầu tiên là xuất hiện một cây cổ thụ khổng lồ, sau đó lại có một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống. Theo tiên môn gần nhất, khi bàn tay đó vỡ nát, nó đã rung chuyển đến kinh thiên động địa, khiến lá cây rụng lả tả. Sau đó không lâu, Đại Mạch Chủ đã ban bố cáo phó toàn tiên môn, chỉ nói rằng Nhị Mạch Chủ Thời Thái Sơ bất cẩn trong tu luyện, không may đã về cõi tiên. Trong lúc nhất thời, giới tu sĩ đã dấy lên bao suy đoán.
Lệnh Hồ Trăn Trăn trả lời ngắn gọn: “Lão là Tiên Thánh.”
Triệu Chấn thoáng sững sờ, sau đó trong mắt hiện lên sự phẫn nộ: “Lão ta chính là tên Tiên Thánh đã thao túng tiểu sư muội của ta?!”
“Đúng vậy, nhưng thuật pháp thao túng đã bị phá rồi, sẽ không xuất hiện lại nữa. Các người có thể yên tâm.”
Triệu Chấn lập tức đứng dậy mời rượu: “Sư tôn đã nói với ta rằng, thuật pháp thuật thao túng trên người tiểu sư muội là do Lệnh Hồ sư tỷ phá giải, Triệu Vũ Phi vô cùng cảm kích!”
Sau khi liên tiếp mời ba ly, y lại thở dài: “Tiểu sư muội sau khi trở về vẫn lén khóc mỗi ngày. Muội ấy còn trẻ, có lúc ngây ngô, nhưng làm sao có thể ngây ngô với chuyện này được? Ta và sư tôn đều quyết tâm giữ kín chuyện này đến cùng. Cũng may là Hiển Chi cũng hết lòng giúp đỡ, dần dần mới khá hơn, nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể nào quay lại thời vô ưu vô lo trước đây.”
Hẳn là phải vậy rồi. Ngay cả Ngư Bạch cũng từng nói rằng, sau khi trúng phải Thần Hồn Khế, làm gì cũng giống như trong mộng, hoàn toàn không có cảm giác chân thật, đến khi nghĩ lại mới thấy không đúng, nhưng đã muộn rồi.
Lệnh Hồ Trăn Trăn một ly không một ly uống, không cảm thấy gì, còn Triệu Chấn đã có chút say, giọng nói cũng có chút lè nhè: “Nguyên Hi liệu có yên tâm để sư tỷ ra ngoài một mình không? Đệ ấy và Tùng Hoa huynh đang bận gì mà ngay cả thư cũng không trả lời vậy?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn cúi đầu nhìn Nguyên Hồ Ly đang ăn no và ngáp bên trên đùi mình: “Họ đều đang bận tĩnh tu.”
Triệu Chấn vẫn nhiệt tình: “Vậy sư tỷ đến biệt viện của ta ở lại vài ngày đi? Lần trước khi mọi người đến, còn chưa kịp ở đã xảy ra một loạt chuyện, lần này ta nhất định phải bù đắp.”
Nguyên Hồ Ly đang ngáp bỗng ngậm miệng lại, ánh mắt xanh biếc nhìn y một cách chán ghét.
Con hồ ly sứ này là sao? Triệu Chấn vờ làm ngơ ánh mắt không mấy thân thiện của nó. Nó trắng như tuyết, lấp lánh như ngọc, rõ ràng không phải hồ ly thật, chắc là dị bảo do Lệnh Hồ Trăn Trăn luyện ra.
Việc hỏi han về dị bảo của tu sĩ thật không hợp phép tắc, y cố kìm sự tò mò, chợt nghe Lệnh Hồ Trăn Trăn nói: Ta có việc gấp, để lần sau đi. Nếu biết nơi nào có linh dược hay bảo bối dưỡng thần hồn, nhờ ngươi viết thư báo cho ta.”
Mắt Triệu Chấn sáng lên: “Sư tỷ gấp gáp tìm linh dược dưỡng thần hồn sao? Biệt viện của ta vừa hay có một viên thuốc nối hồn cất giữ đã lâu! Do chưởng môn của Âm Dương Hỏa Đường ở Ung Châu luyện ra, sư tỷ đợi chút, ta sẽ lấy ngay.”
Y không đợi Lệnh Hồ Trăn Trăn lên tiếng, lập tức đằng phòng qua cửa sổ bay đi. Một lúc lâu sau, y mang đến một xe đầy đủ các loại dược, từ linh dược dưỡng thần hồn đến dược liệu chuyên trị nội thương, làm người ta hoa mắt.
“Đa tạ Lệnh Hồ sư tỷ đã giúp sư tôn ta ở Đại Hoang, cứu tiểu sư muội ta.” Y cúi người hành lễ cảm tạ. “Đây cũng là ý của sư tôn.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn xe đầy những hộp gấm, tiền bạc, và bình ngọc, bỗng bật cười, đáp lại với giọng chân thành: “Cảm ơn ngươi.”
Nguyên Hồ Ly gác móng lên vai nàng, định dùng áo choàng che mặt nàng lại, thì Lệnh Hồ Trăn Trăn đã búng nhẹ vào tai nó, rồi mở chiếc hộp gấm chứa viên thuốc nối hồn ra. Bên trong là một bình pha lê trong suốt, có một viên đan dược to bằng quả trứng gà, xung quanh nó tỏa ra ánh sáng vàng, như có linh khí, liên tục xoay vòng dưới đáy bình.
Triệu Chấn hào hứng nói: “Ngày xưa, ái nữ của chưởng môn Âm Dương Hỏa Đường không hiểu vì sao bị suy kiệt thần hồn, đây là linh dược ông ấy luyện cho ái nữ của mình, tổng cộng có hai viên, đây là viên còn lại, nghe nói…”
Lời chưa dứt, chỉ thấy con hồ ly sứ thò miệng vào hộp gấm cắn lấy bình pha lê, rồi khi nhả ra, viên đan dược đã biến mất.
Triệu Chấn hít một hơi lạnh: “Linh dược này… hồ ly sứ của sư tỷ…”
Nó vừa ăn viên thuốc nối hồn! Y không có viên thứ hai quý giá như vậy nữa!
Lệnh Hồ Trăn Trăn chỉ xoa tai hồ ly: “Đó là cho nó ăn.”