Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm

Chương 155: Mạc Bất Tĩnh Hảo



Mùng 1 tháng Chín, gió mát không trăng.

Lệnh Hồ Trăn Trăn dùng Ngưng Quang Thuật tạo ra một quả cầu ánh sáng thay cho ánh nến nhảy nhót, đặt ở góc bàn, tiếp tục xem cuốn sách do Thần Công Quân để lại cho nàng.

Mùi hương quen thuộc lại bao trùm, Tần Nguyên Hi lại thử ngồi lên đùi nàng.

Nàng nghiêm túc nói: “Bây giờ chàng là người rồi không phải hồ ly nữa, chân ta không đủ chỗ cho chàng đâu.”

Hắn trông như suy nghĩ gì đó, rồi ngồi xuống phía sau nàng, hai tay ôm eo, tựa cằm lên vai nàng, khoan khoái thở ra một hơi dài.

Lệnh Hồ Trăn Trăn đưa tay xoa đầu hắn, có lẽ việc Tần Nguyên Hi trở lại với đôi mắt rạng ngời ấy chỉ là ảo giác. Rất nhanh nàng liền nhận ra, người đã về, nhưng thần trí như vẫn chưa quay lại. Hắn vẫn như Nguyên Hồ Ly ngày nào, chẳng nói chẳng rằng, cứ thích chui vào lòng nàng, thậm chí thích cắn cổ tay nàng. Nếu nàng không ngăn lại, có khi hắn còn định bò đi thay vì đi bộ.

Đại Mạch Chủ nói đó là do thần hồn chưa hoàn toàn quay về. Những ngày qua, hắn uống không ít viên thuốc định thần an tâm, nhưng chẳng có tác dụng gì, mà ngược lại còn bám dính lấy nàng, cứ như muốn hóa thành cái đuôi đằng sau nàng không bằng.

Tần Nguyên Hi há miệng định cắn lên cổ nàng, vừa cắn vừa dùng chóp mũi cọ cọ, Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm thấy bản thân trong mắt hắn chẳng khác nào một quả cầu lông đáng yêu. Cuối cùng không thể tiếp tục đọc sách nữa, nàng xoay người, nắm lấy ngón tay chơi đùa với hắn hồi lâu.

Tần Nguyên Hi bây giờ là Tần Nguyên Hi ngốc nghếch nhất mà nàng từng gặp. Không biết chải đầu, không biết mặc đồ hay mang giày, ngủ cũng thích cuộn mình thành một khối như hồ ly. Hắn thậm chí một chiếc lá cũng có thể chơi mãi chẳng chán.

Thế nhưng lại đáng yêu vô cùng, nàng chẳng thấy phiền chút nào.

Nụ cười hoàn toàn thanh thuần hiện lên trên gương mặt của hắn, đây là dáng vẻ vô cùng hiếm thấy. Lệnh Hồ Trăn Trăn chống tay ngắm kỹ, phát hiện trên trán trắng trẻo của hắn có vài vết mực, có lẽ là do gối đầu lên trang sách mà ngủ. Ngay lập tức nàng dán Tị Cấu Phù lên, dặn dò: “Đừng động đậy.”

Mực như bụi xám dần tan ra, nàng nhẹ nhàng thổi đi, không ngờ hắn đột nhiên tiến đến, áp môi mình lên môi nàng, dừng lại hồi lâu rồi nhẹ cắn một cái, rồi lại lui ra, nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ rực của nàng. Sau đó, hắn dùng ngón tay mân mê một lát, cuối cùng còn định mở miệng nàng xem răng.

Dễ thương thì dễ thương, nhưng lúc có bệnh thì cũng không ít.

Lệnh Hồ Trăn Trăn đẩy trán hắn ra, bảo: “Ta hỉ còn vài trang nữa là đọc xong rồi, chàng mau đi ngủ đi.”

Tần Nguyên Hi quả thật nghe lời ngoan ngoãn lên giường. Đợi đến khi nàng đọc xong vài trang sách cuối cùng, vừa kéo màn lên thì hắn đã nhào tới, lại định cắn vào môi nàng.

Dần dần hương vị cũng thay đổi, Lệnh Hồ Trăn Trăn cố giữ mặt, đẩy hắn ra một chút, ánh nến chưa tắt trên góc bàn nhảy nhót trong mắt hắn, bỗng nhiên lóe lên một vẻ yêu mị. Hắn đưa tay gạt tóc rối trên mặt nàng ra gối, cúi xuống cọ chóp mũi, cọ mãi rồi lại tiến vào miệng nàng.

“Ưm…” Hắn cuối cùng cũng phát ra âm thanh, nhưng giống như đang duỗi người, thoải mái giữ lấy má nàng, dường như sợ nàng khép miệng lại.

Qua một lúc lâu, hắn mới lưu luyến buông nàng ra, đôi mắt đen láy như có làn sương mê ly, dường như không muốn rời đi, bỗng lại đưa tay xuống định tháo đai áo. Lệnh Hồ Trăn Trăn lập tức giữ lại, ôm lấy hắn như ôm gối: “Không được làm loạn, mau ngủ đi.”

Bây giờ hắn còn giống hồ ly hơn cả hồ ly, như dã thú chính hiệu, nàng không muốn tự làm khổ mình.

Tần Nguyên Hi bày ra ánh mắt không hài lòng, nàng hôn lên má hắn như muốn xoa dịu, dịu dàng nói: “Chàng mau chóng trở lại là Tần Nguyên Hi đi, ta sẽ dẫn chàng đến Đại Hoang thăm sư phụ và Nhị sư tỷ. Ta nghĩ rồi, lần này đến Đại Hoang ta cũng sẽ xây một đại trạch để sau này chúng ta có thể thường xuyên ở đó.”

Nói xong, nàng khẽ phất tay, ngọn nến trên góc bàn lập tức tắt. Nàng thoải mái ôm lấy đầu Tần Nguyên Hi chìm vào giấc ngủ sâu.

Không biết ngủ bao lâu, Tần Nguyên Hi trong lòng nàng như biến thành một con mãng xà, quấn chặt khiến nàng không thở nổi, cảm giác các đầu ngón tay như bị gắn chặt vào nhau. Bên trong chăn vừa ngột ngạt vừa nóng, mùi hương quyến rũ dường như muốn đọng lại trên lông tơ mà hóa thành giọt nước, nàng cố gắng vươn lên, tìm kiếm chút không khí, nhưng ngay lúc đó chăn bị kéo ra.

Lệnh Hồ Trăn Trăn lúc này như một quả bóng bằng lông nho nhỏ, từ đầu giường lăn xuống cuối giường, rồi lại từ cuối giường lăn về đầu giường, đầu óc quay cuồng.

Chăn từ lâu đã rơi xuống đất, nàng cũng suýt ngã theo, nhưng rồi cảm thấy hắn giữ lấy cổ sau, nâng lên, rồi hôn theo khóe mắt còn đọng nước của nàng, khẽ nói: “Ta vẫn thích kiểu khóc này của Tiểu sư tỷ.”

“Tần Nguyên Hi…” Lệnh Hồ Trăn Trăn bừng tỉnh, nhất thời giận dữ. “Chàng tỉnh từ khi nào?!”

Tần Hi vuốt lại mái tóc rối của nàng, hôn lên trán đẫm mồ hôi của nàng: “Mới vừa rồi.”

“Ta không tin!” Nàng tức tối. “Chàng là đồ lừa đảo!”

“Thật là mới vừa rồi mà.” Hắn lại hôn lên hàng mi của nàng. “Sư đệ không lừa tỷ đâu, Tiểu sư tỷ đừng giận.”

Thật ra hắn đã tỉnh từ tối qua khi định kéo đai áo, tỉnh không đúng lúc chút nào, cứ như hắn chỉ tỉnh dậy để làm thế này thế nọ, dù cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà làm thật.

“Chúng ta tiếp tục nhé?” Tần Hi ôm lấy lưng nàng, lần này là nhắm vào đôi tai.

Lệnh Hồ Trăn Trăn đấm mạnh vào vai hắn, đột nhiên đất trời quay cuồng, nửa mặt nàng vùi vào gối, còn nửa mặt kia thì nước mắt còn đọng ở khóe mắt của hắn. Nàng ngây ngẩn nhìn hắn.

Đôi mắt nàng lúc này phức tạp hơn bao giờ hết, vừa vui mừng lại vừa hoang mang, vừa sợ hãi lại tức giận. Tần Hi khẽ vuốt mắt nàng, nàng nhẹ giọng hỏi: “Chàng sẽ không đi đâu nữa chứ?”

Tần Hi siết chặt vòng tay, hôn lên tai phải đeo Thượng Thanh Hoàn: “Sau này dù Tiểu sư tỷ có phiền ta thế nào, ta cũng sẽ không đi đâu nữa.”

*

Việc Tần Hi quay về đã trở thành tin vui lớn nhất gần đây tại Nhất Mạch Sơn, cuối cùng chiếc áo khoác da báo của Lâm Anh cũng không cần đưa nữa, vì ngay cả găng tay hắn cũng không buồn đeo.

Đại Mạch Chủ nhớ đến sự bùng phát của Phong Lôi Ma Khí hôm đó, chỉ trong chớp mắt đã có thể áp chế Mạch Chủ, không khỏi cảm thán: “Phong Lôi Ma Khí xem như đã hoàn toàn bị con thuần phục rồi. Có thể dung hợp ma khí đến mức này, con quả thật là duy nhất.”

Tần Hi có chút ngượng ngùng: “Con đường tu luyện của đệ tử vẫn còn rất dài.”

Đứa nhỏ này càng ngày càng biết nói lời khách sáo. Đại Mạch Chủ bật cười.

Thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn cứ cúi đầu xem sách, tay còn không ngừng làm động tác gì đó, Đại Mạch Chủ ghé mắt nhìn qua thì thấy trên đó toàn là những bài viết dành cho thợ thủ công, ông kinh ngạc hỏi: “Trăn Trăn muốn làm thợ thủ công à?”

Nàng trả lời rất tự nhiên: “Chỉ cần ta thích thì đều có thể làm được. Nếu việc sửa ô thú vị, ta cũng sẽ làm thợ sửa ô.”

Thật có lý. Người tu hành cầu danh lợi thì nhiều, như nàng tuy tâm mà sống như vậy lại vô cùng hiếm.

Đại Mạch Chủ cười nói: “Không câu nệ, quả thật là khí phách của tu sĩ Nhất Mạch. Con nhập môn muộn nhất, từ nay trở đi sẽ lại làm Tiểu sư muội của Nhất Mạch, tuyệt học mới cần con tự hoàn thiện.”

… Sao lại bắt nàng làm Tiểu sư muội nữa rồi? Nàng khó khăn lắm mới thích làm sư tỷ mà.

“Trên con đường tu hành, nếu có thắc mắc, trước hết hãy trao đổi cùng đồng môn, gặp phải cửa ải khó khăn quá không qua được, lúc đó mới tìm đến vi sư. Đó là phong thái tu luyện của Nhất Mạch.” Đại Mạch Chủ hơi nhướng mày. “Chẳng qua là có Tiểu Cửu đi theo con nên vi sư chắc có thể bớt lo một phần.”

Ông vừa định bảo họ rời đi, đột nhiên nhớ ra điều gì, lại nói: “Phủ đệ của Thái Sơ đã bị lục soát và phong tỏa hoàn toàn, có không ít thần vật bỏ đi, cũng có vài thứ còn sót lại một chút thần lực. Trong đó có thứ hình như hắn định đưa cho con.”

Ông từ tay áo lấy ra một gói giấy dầu rồi đưa qua: “Cũng có vài thứ liên quan đến con, tự mình xử lý đi.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn chậm rãi tháo gói giấy dầu ra, bên trong có một gói giấy khác và vài tờ giấy nhìn là biết bị xé từ sách.

Chữ của Thời Thái Sơ ngay ngắn vô cùng, hoàn toàn không thể từ nét chữ mà suy đoán tâm trạng khi viết, trên giấy chỉ ghi lại vài việc vặt từ lâu lắm rồi, chẳng hạn như có ghi lại chiều cao của nàng năm nào đó, để may y phục mới cho nàng; hoặc ghi cách làm cá kho vì lúc ấy nàng đã ngán ăn cá nướng.

Tờ cuối cùng ghi vài chữ: “Trăn Trăn mười tám tuổi, tặng Hôn Dĩ Vi Kỳ.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn lặng lẽ tháo gói giấy khác, bên trong là một căn nhà nhỏ màu trắng như tuyết.

Đại Mạch Chủ nói: “Thần vật này tên là Hôn Dĩ Vi Kỳ, giống như Thâm Cốc Vi Lăng vậy, cũng có thể quay lại quá khứ – tất nhiên chỉ là thế giới của thần vật, không ảnh hưởng đến nhân duyên hiện tại. Về tác dụng của nó thì rất ít tài liệu ghi lại, chỉ có một câu ‘những ai bước ra đều có vẻ thanh thản’. Vi sư cũng không rõ công dụng, các con nên cẩn thận.”

Nhị Mạch Chủ tại sao lại đưa thứ này cho nàng? Lệnh Hồ Trăn Trăn cầm căn nhà nhỏ quay qua quay lại, chẳng lẽ nghĩ nàng có điều gì cần được “thanh thản” sao? Vì chuyện đại bá thật giả? Vì lão đã ép nàng lấy Bàn Thần Ti?

Chuyện đến nước này, nàng cũng không thể biết câu trả lời được nữa.

Chuyện giữa người với người trên thế gian này quả thật là rối rắm khó lường, khó đoán khó tính, một chút cũng không rõ ràng.

Quay về Di Quang Nhai, Tần Hi đột nhiên đỡ lấy đầu nàng quay lại, chầm chậm nói: “Gọi Nguyên Hi sư huynh.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn hỏi: “Chàng còn gọi ta là Tiểu sư tỷ không?”

“Thế chẳng phải loạn cả sao?” Hắn hiền hòa xoa đầu nàng. “Từ nay chính là Tiểu sư muội.”

Vậy nàng cứ nhất quyết không gọi đấy.

Lệnh Hồ Trăn Trăn giả vờ như không nghe thấy, bất ngờ bị hắn nhấc bổng lên như nhấc một chú hồ ly, giọng nói dỗ dành xen lẫn dụ dỗ: “Tiểu sư muội, gọi một tiếng Nguyên Hi sư huynh đi.”

“Chàng gọi ta Tiểu sư tỷ, ta sẽ gọi chàng là Nguyên Hi sư huynh.” Nàng rất kiên quyết.

Tần Hi khẽ mỉm cười: “Tiếng ‘sư huynh’ này gọi thật êm tai, ta thích.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn đưa tay búng lên trán hắn một cái thật mạnh.