Khi màn đêm dần buông xuống, đường phố càng trở nên náo nhiệt hơn, Lệnh Hồ Trăn Trăn chạy khắp các cửa hàng tìm ráo riết.
Sau khi nói vài lời với người kể chuyện, họ Tần kia liền chẳng thấy đâu cả. Nàng nhất thời cũng không thể biết được mình đang lo lắng hay vui mừng nữa.
Hắn cuối cùng cũng đi lạc rồi, nhưng trời lại tối như thế mà Khuynh Tiên Thành lại lớn như vậy, muốn tìm ra được không biết phải tốn bao nhiêu công sức nữa.
Điều phiền phức hơn là có rất nhiều người xung quanh thỉnh thoảng lại quay người nhìn nàng, ánh mắt của họ rất giống ánh mắt của hai tu sĩ say rượu trước đây.
Thấy có mấy người đang cố gắng tiến lại gần, nàng nhanh chóng nghiêng người né tránh.
“Tần…” Lệnh Hồ Trăn Trăn chỉ gọi một chữ liền ngừng lại. Đợi chút đã, tên của hắn là Tần cái gì? Quả thật không nhớ nổi.
“Thái Thượng Diện…” Nàng lại ngừng. Không đúng, môn phái của bọn họ không phải tên Thái Thượng Diện, nhưng rốt cuộc là Thái Thượng gì?
Lệnh Hồ Trăn Trăn chỉ biết chạy loạn trong dòng người, chỉ ước mình có thể duỗi cổ dài như con ngỗng. Đột nhiên, nàng cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi qua tóc mình, mang theo hương thơm quen thuộc như mùi hoa cỏ khô nên nàng quay đầu lại, liền thấy Tần Hi đứng dưới một dãy đèn lưu ly đang mỉm cười ngoắc tay với nàng.
“Tên ta không phải là Tần, cũng không phải Thái Thượng Diện.” Hắn bị dáng vẻ nặn ra từng chữ khó khăn của nàng chọc đến buồn cười.
Nàng chậm rãi bước tới, nhưng một lần nữa lại không biết liệu mình đang cảm thấy thất vọng hay vui mừng. Chỉ hỏi hắn: “Ngươi không đi lạc sao?”
Tần Hi cúi đầu nhìn nàng, giọng điệu ung dung: “Đã đồng ý với cô sẽ đi lạc nên vừa rồi mới đi lạc đó, cô tìm được rất nhanh.”
Ánh đèn khắp tòa thành phố lặng lẽ cháy sáng trong đôi mắt đen của hắn, trong trẻo và lộng lẫy, là màu sắc khiến nàng hạnh phúc, như thể bên trong chứa tất cả những ngôi sao trên bầu trời. Không chỉ xinh đẹp mà còn ngọt ngào, là mùi hương dễ chịu không thể giải thích được, chẳng qua rất mơ hồ, không thể chạm đến được.
Advertisement
Lệnh Hồ Trăn Trăn theo bản năng tiến lại gần hơn.
Người Đại Hoang này thường xuyên đột nhiên làm ra những hành động thất lễ bất ngờ như thế, nhưng dù sao cũng không có ác ý. Hơn nữa, không biết nàng đang nhìn cái gì, dù sao cũng không phải ánh mắt nhìn người.
Tần Hi quyết định nhìn theo nàng, trong chốc lát, lại nghe nàng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Tất cả mọi người biết nhau gần một tháng, cũng coi là từng cùng nhau vượt qua hoạn nạn, nhưng kết quả nàng vẫn không biết hắn tên gì.
Tần Hi lộ ra vẻ mặt vừa ôn hòa vừa bất đắc dĩ, chậm rãi nói: “Chẳng trách luôn gọi sai. Ta tên Tần Nguyên Hi (秦元曦). Nguyên trong nguyên tiêu (元宵), hi trong ánh nắng ban mai (晨曦).”
Dứt lời, hắn còn thêm vào một câu: “Không được gọi ta là Nguyên Tiêu.” (gì dậy :)))) )
Người Đại Hoang luôn nhớ nhầm tên người khác thành thức ăn, không phải thói quen tốt.
“Tần Nguyên Hi.”
Đây là lần đầu tiên nàng dùng giọng nói êm ái của mình phát âm cái tên này một cách trôi chảy. Những ngôi sao trên bầu trời dường như đang lấp lánh, rồi rơi xuống đất từ bầu trời rộng lớn tạo thành đại dương vô biên vô tận.
“Hai chữ Trăn Trăn trong Lệnh Hồ Trăn Trăn (令狐蓁蓁) là từ câu ‘kỳ diệp trăn trăn*’ mà ra.” *kỳ diệp trăn trăn: là câu thơ trong bài thơ “Đào yêu 3” của Khổng Tử. [Đào chi yêu yêu, Kỳ diệp trăn trăn. Chi tử vu quy, Nghi kỳ gia nhân] Dịch nghĩa: {Cây đào tơ xinh tươi, Lá đơm xum xuê. Nàng ấy đi lấy chồng, Thì ắt hoà thuận với người trong nhà.} (nguồn thivien.net)
Tần Hi vẫn đang nhìn đại dương ánh lửa vô tận kia, gật đầu: “Được, ta biết rồi.”
*
Đêm hôm đó, Tần Hi hiếm khi nằm mơ.
Thái Thượng Mạch tu tập Vô Vọng Pháp, chú trọng đến tĩnh tâm nên không dễ dàng có tà niệm hoặc nằm mơ. Tuy nhiên, trong chiếc chăn bông mềm mại thoang thoảng mùi lá thông, hắn lại mơ thấy một đại dương ánh lửa.
Trước mặt là một con hồ ly nhỏ, cũng có thể là một cô nương, bộ lông dày mềm mại và đôi mắt trong veo như ngọc, đứng dưới ánh sáng tựa như một bức tranh.
Tần Hi không nhịn được muốn xoa đầu nàng.
Ngay khi đầu ngón tay vừa chạm vào tóc, hắn đột nhiên cảm thấy thế giới đang quay cuồng. Đại dương ánh lửa trong nháy mắt liền biến mất, còn hắn dường như đã quay về Thái Thượng Mạch, trở lại một năm trước, vào buổi tối trước khi lên đường đến Đông Hải kia.
Khi đó sư tôn đã nói với hắn rất nhiều: “Tiểu Cửu, con có thiên phú bẩm sinh, tu hành cũng rất cần cù nên trong lòng ta con chính là sự lựa chọn tốt nhất để thừa kế vị trí Mạch Chủ. Chỉ là tuổi tác con còn nhỏ, khó tránh khỏi việc hiếu thắng nên sẽ dễ dàng gặp nguy hiểm khi giao đấu. Chuyến đi Đông Hải này nhất định phải cẩn thận, có thể lấy được thần vật thì tốt, nhưng nếu không lấy được thì bảo vệ tính mạng là ưu tiên hàng đầu. Tuyệt đối đừng bốc đồng, hãy nhớ rằng tương lai còn dài.”
Đúng rồi, khi đó hắn quyết tâm lấy được thần vật, hơn nữa quả thật cũng đã lấy được.
Hắn nhớ lại trận chiến tranh đoạt kéo dài năm ngày năm đêm đó ở Đông Hải, cuối cùng toàn bộ mặt nước nhuộm màu đỏ của máu.
Hắn cũng nhớ cảm giác thần vật im hơi lặng tiếng chiếm cứ trong cơ thể mình, giống như một hạt giống mới nảy mầm, cành lá từng chút một mọc lên, lan rộng theo tứ chi bách hài*. Sau khi quay lại Thái Thượng Mạch, hắn đã có thể cẩn thận thuần phục nó rồi biến nó thành đồ vật của riêng mình, đây cũng chính là kỳ vọng của sư tôn. *tứ chi bách hài: tứ chi và trăm xương; các bộ phận thân thể
Thế nhưng, hắn lại làm mất nó.
Tần Hi bỗng nhiên mở mắt ra. Bên ngoài dường như đang mưa, thời tiết u ám, hoa văn thêu bằng chỉ vàng trên màn trướng trông như những con rắn ngọ nguậy, hắn nhìn chằm chằm hồi lâu.
Sát khí lạnh như băng chảy khắp cơ thể, hắn mặc y phục vào đứng dậy rồi cầm một vốc nước lạnh tạt lên mặt.
Hắn không muốn nhớ lại những chuyện tiếp theo, nhưng hắn không thể ngăn những ký ức này ùa về.
Tại sao lại nằm mơ về những chuyện này? Thật khiến người khác khó chịu.
Tần Hi yên lặng trầm mặc một lát, những giọt nước lăn xuống sống mũi thẳng tắp của hắn, sau đó từng giọt một rơi vào chậu nước. Hắn không lau đi mà chỉ lấy từ trong tay áo ra một thanh gỗ mỏng mạ vàng, những vết nước từ từ lan ra trên những chữ được khắc bằng dao.
[Nam Tây hai hoang, thâm cốc vi lăng. Tới Định Vân, tư nữ vô hậu] —— vì có liên quan đến tung tích của thần vật nên hắn mới xin lời tiên tri này về. Mặc dù có vô số chỗ không hiểu, nhưng hắn vẫn phải tới Đại Hoang.
Hiện giờ hắn đã ở Khuynh Tiên Thành của Tây Chi Hoang, rất nhanh sẽ đến Định Vân Thành, nhưng vẫn chẳng có tung tích gì cả.
Ngoài cửa có rất nhiều người, tiếng ồn ào khiến Tần Hi đau hết cả đầu. Hắn hít một hơi thật sâu, mở cửa sổ gỗ ra, chỉ nhìn thấy vô số người tụ tập ở góc đường, không biết đang chỉ trỏ nói gì nhưng lại khiến hắn rất muốn gọi gió đến thổi bay bọn họ ra xa mưới dặm.
Trong cơn mưa phùn, hắn chợt nhìn thấy một bóng dáng màu ngó sen đang đứng bên ngoài đám người.
Nàng có lẽ không nhận ra rằng Tị Vũ Phù đã mất hiệu lực nên phần tóc mai có chút ướt. Giống như một con hồ ly vô cùng thận trọng, nàng rón rén đi vòng quanh đám đông; nếu trên đỉnh đầu có đôi tai thì có lẽ nàng đã nghe lén rồi.
Sát ý không thể đè nén trong lòng đột nhiên tan biến. Không biết tại sao, hắn đột nhiên muốn trêu nàng một chút.
Tần Hi không nhịn được búng nhẹ ngón tay ra, một cơn gió vừa phải thổi qua tóc nàng. Mái tóc dài mềm mại bị gió mạnh thổi bay ra sau lưng, những giọt nước bắn tung toé, nàng bối rối sờ đầu nhìn xung quanh, càng nhìn càng giống hồ ly.
Chẳng phải trước đây rất nhạy bén sao? Vậy mà ngay cả gió từ đâu tới cũng không tìm được.
Hắn triệu hồi cơn gió quấn quanh đầu ngón tay và tiếp tục trêu chọc nàng.
Lần này người Đại Hoang phản ứng vô cùng nhanh, đột nhiên quay đầu và ngay lập tức phát hiện ra hắn.
Đến đây. Tần Hi dùng khẩu hình gọi nàng, vẫy vẫy tay.
Ý định ban đầu của hắn là gọi nàng quay về khách điếm, nhưng Lệnh Hồ Trăn Trăn kỳ lạ kia đã như một làn khói lao thẳng đến, đến con khỉ cũng chẳng linh hoạt bằng nàng. Sau khi lưu loát trèo lên tường trong vài giây, nàng ngồi lên bệ cửa sổ rồi nghiêm túc hỏi: “Có chuyện gì?”
Tần Hi nhìn nàng một cái, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn nói rồi lại thôi.
Bỏ đi, người Đại Hoang mà.
Hắn chỉ vào chiếc giỏ tre nhỏ treo trên cổ tay nàng, bên trong là những món điểm tâm có kích thước bằng quân cờ, lại còn trắng trắng hồng hồng, nhìn vô cùng hấp dẫn. Con sâu đói trong bụng hắn đã thức dậy, liền hỏi: “Cái này mua ở đâu thế? Giúp ta mua một giỏ với?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn rất vui vẻ nói: “Được, phí đi mua mười văn tiền.”
Tần Hi ngừng một chút, ân cần hỏi: “Vậy nếu ta muốn hỏi phía dưới có chuyện gì xảy ra, cũng phải đưa phí hỏi thăm cho cô sao?”
“Không cần.” Không biết nàng lại nghĩ ra quy tắc gì mới lạ, nhưng nàng lại nói không ngừng: “Có một tu sĩ Tử gì đó Phong từ Trung Thổ đến đã bao trọn Thiên Âm Lâu, muốn chọn các linh nhân xuất sắc từ các rạp hát trong Khuynh Tiên Thành, nghe nói muốn đưa đến Dao Sơn để chúc mừng sinh thần của tiểu sư muội.
Tần Hi vốn định trêu chọc nàng, không ngờ nàng một hơi đã nói xong. Hắn không khỏi trầm ngâm: “Chọn linh nhân khắp thành? Chẳng lẽ là Tử Hư Phong?”
Tiên môn ra tay hào phóng ở Trung Thổ nhiều như sao, nhưng không có nhiều tiên môn chạy đến Đại Hoang để tiêu tiền điên cuồng vào những thứ vô nghĩa, e rằng chỉ có tu sĩ của Tử Hư Phong mà thôi. Luận về tu vi bọn họ chưa chắc giỏi nhất, nhưng việc đốt tiền thì vẫn luôn đứng nhất.
Hắn lập tức cảm thấy hứng thú: “Nếu đã náo nhiệt như vậy thì ta phải đi xem một chút.”
Thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn định từ cửa sổ leo vào, hai tay hắn đặt tay lên khung cửa sổ ngăn lại, tao nhã lịch sự nhắc nhở nàng: “Lệnh Hồ cô nương, người Trung Thổ đi vào nhà đều đi từ cửa. Cho dù thế nào đi nữa, cũng không thể trèo vào từ cửa sổ.”
Người Trung Thổ sao lại lắm quy tắc như thế? Lệnh Hồ Trăn Trăn buông tay xuống, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn phải tranh luận một chút: “Nhưng nơi này là Đại Hoang và ta là người Đại Hoang, nên không cần tuân theo quy củ của Trung Thổ.”
Có đạo lý, nhưng đây là phòng của hắn.
Tần Hi không chút lưu tình dùng sức gió kéo nàng xuống, rồi khép cửa sổ bằng gỗ lại.
Sau khi tắm rửa thay y phục xuống lầu, hắn nhìn xung quanh một vòng nhưng chẳng thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn đâu nên quyết định một mình đi đến Thiên Âm Lâu trước. Dù sao đó cũng là tòa lâu cao nhất Khuynh Tiên Thành, không phải người mù đều có thê nhìn thấy.
Không thể không nói, mấy yêu thương quả thật rất biết làm ăn. Lần tuyển chọn linh nhân này rầm rộ như thế, mọi người đều muốn xem náo nhiệt, nhưng muốn vào Thiên Âm Lâu phải trả một lượng tiền trà nước trước.
Điều này đẫn đến việc người tụ tập nhiều bên ngoài, nhưng bên trong thì tốt hơn nhiều.
Ở sảnh tầng một đang có người thanh xướng*, giọng hát du dương, cũng khá hay. Xem ra yêu linh nhân ở Khuynh Tiên Thành không chỉ bán ỗi nhan sắc mà hóa ra vẫn có chút tài năng. *thanh xướng: một hình thức hát hí kịch. Nhạc cụ thường đơn giản và chỉ hát một hoặc một số đoạn trong một vở hí kịch.
Tần Hi lên tầng hai liền nhìn thấy Chu Cảnh đang trò chuyện cùng một tu sĩ trẻ tuổi và cũng có thể coi là văn nhã ở hành lang.
Tu sĩ kia mặc trường bào màu đen trắng xen lẫn, thấy Tần Hi đến liền chắp tay lịch sự hành lễ: “Hữu lễ rồi, vị này nhất định là Nguyên Hi tiên hữu mà Tùng Hoa huynh vừa nhắc đến. Tại hạ Cố Thái, tự Hiển Chi, là tu sĩ của Thiên Tự Môn bên trong Tam Tài Môn.
Chu Cảnh lười nghe bọn họ khách sáo, chỉ nói: “Yến tiệc Viêm Thần Hiển Chi vừa nhắc đến là cái gì? Nơi Đại Hoang này có thần tích gì sao?”
Cố Thái hòa nhã nói: “Hai vị tiên hữu là lần đầu tiên đến Đại Hoang đúng không? Mấy ngày nữa, ở Dao Sơn ngoài Khuynh Tiên Thành sắp có một buổi Yến tiệc của Viêm Thần. Đó cũng là lý do hiện nay bên trong thành tập trung rất nhiều tu sĩ vì đó chính là thần tích duy nhất của Đại Hoang.”
Người ta kể rằng vào thời Thượng Cổ, lúc Thái tử Trường Cầm, con trai của Viêm Đế được sinh ra ở Dao Sơn, có ba con chim ngũ sắc nhảy múa trong sân nên mới có Yến tiệc Viêm Thần. Sau đó chư thần ghét bỏ Đại Hoang và không bao giờ đến nữa, Yến tiệc Viêm Thần đã trở thành thần tích còn lại cuối cùng của Đại Hoang. Nó có thể xảy ra cứ năm mươi đến một trăm năm một lần, rượu ngon tràn ra từ suối và thiên hỏa sẽ rơi xuống Dao Sơn, tuy nhiên sẽ không có một vật nào bị thiêu cháy, ngoài ra trên đỉnh núi còn có các loại ảo ảnh, rất huyền diệu.
“Chẳng qua là ta nghe nói thần tích trên Dao Sơn khá khác biệt, đã có người biến mất vô cớ sau khi ảo ảnh từ thiên hỏa xuất hiện. Hai vị nếu muốn thưởng thức, cần cẩn thận một chút.”
Ngày hôm qua, hai tu sĩ từ Huyền Điểu Phong cũng nói như vậy. Sau khi xem thần tích sẽ có người bị mất tích, xem ra là không phải nói bừa.
Tần Hi đang muốn hỏi thêm về chuyện Yến tiệc Viêm Thần, chợt nghe thanh âm của Lệnh Hồ Trăn Trăn vang lên cách đó không xa: “Điều ngươi nói là sự thật?”
Bên cạnh nàng là một yêu thương mặt đầy râu, thoạt nhìn không giống người tốt, giọng điệu ôn hòa, thái độ mập mờ: “Đương nhiên là thật rồi. Cô nương có dung mạo xinh đẹp như vậy sao có thể bị lu mờ được? Nếu đồng ý thì ta sẽ giúp cô vào Phượng Linh Quán, không nói đến chuyện thanh nhã, chứ ngày ngày kiếm được một đấu vàng cũng là chuyện thường tình thôi.”
“Ngày ngày kiếm được một đấu vàng?” Lệnh Hồ Trăn Trăn lập tức có hứng thú. “Nhiều như vậy.”
Yêu thương kia chỉ muốn việc thành nên giọng nói càng nhẹ nhàng và ngọt ngào hơn: “Ngay cả không phải lúc cao điểm thì tiền cô kiếm được cũng đủ để người Đại Hoang bình thường ăn một năm rồi!”
Thấy nàng thật sự nghiêm túc suy xét, Tần Hi cảm thấy mình không nhìn nổi nữa.
Đám yêu thương này chỉ biết đến tiền nên chuyện vô lương tâm gì cũng đều có thể làm ra. Lần này là lừa đảo, hơn nữa còn ở trước mắt mọi người, đã vậy lại có hắn ở đó, đương nhiên không thể nhịn được.
Tần Hi xoay người đi đến gần, đột nhiên lại nghe nàng nói: “Vậy mười năm sau ta lại tới.”