Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm

Chương 70: Đường Dài Gian Nan (Hạ)



Đầu ngón tay Tần Hi lại chạm vào trán nàng, lần này không chút do dự mà đẩy ra.

Hắn nhìn nàng, nhưng lại nói với giọng nghiêm túc phê bình: “Thói xấu động một tí là áp sát vào người khác của Tiểu sư tỷ phải sửa đi thôi. Đây không phải Đại Hoang.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn chợt thấy không phục. Không phải hắn động một tí là kéo tay cấu eo sao? Lúc nào cũng cực kỳ nghiêm khắc với nàng như thể trên người nàng có thứ gì vô cùng bẩn thỉu vậy. Mỗi lần đều đẩy nàng ra không thương tiếc, thật không nói phải trái chút nào.

Đột nhiên cảm thấy hắn đang kéo tay áo mỏng và mềm mại của mình nên nàng nhanh chóng rút tay lại —— sau này không cho phép chạm vào nàng nữa, nàng là Tiểu sư tỷ đó.

Trên vai trùng xuống, là hắn cởi áo choàng ra phủ lên: “Mặc ít như thế, có lạnh hay không?”

Nàng có các loại bùa có chữ “Tị” mà, hắn có phải đã quên nàng cũng được coi là một nửa thợ thủ công không?

Lệnh Hồ Trăn Trăn muốn trả lại áo lông cừu, nhưng lại có chút luyến tiếc vì hương thơm ấm áp của hoa cỏ khô đang bao phủ lấy nàng, đó là mùi hương nàng yêu thích nhất.

Tần Hi đang viết trên tờ giấy trắng, bốn chữ “Lệnh Hồ Trăn Trăn” được hắn viết rất đẹp và ngay ngắn, nét chữ cũng tròn trịa hơn trước rất nhiều. Hắn có vẻ khá hài lòng, chống cằm nhìn hồi lâu, sau đó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chữ “Trăn Trăn”.

Cũng dường như đang chạm vào đầu tim nàng.

Trên cổ bỗng nhiên dâng lên cảm giác ấm áp —— không, là nóng lên mới đúng. Cả mặt nàng nóng bừng, trong tai mơ hồ có tiếng vo ve, có thể là tiếng gió, cũng có thể là tiếng tim đập.

Tần Hi đột nhiên đưa tay sờ trán nàng: “Mặt đỏ quá, sốt rồi?”

Có lẽ thật sự sốt rồi, còn có chút chóng mặt.

Hắn đẩy nàng vào phòng khách, không biết là uy hiếp hay nhắc nhở: “Nếu lần sau Tiểu sư tỷ còn thức khuya để bị nhiễm lạnh thì sư đệ sẽ không đưa tỷ đi đâu nữa cả.”

Đưa đi đâu? Ngay cả đường hắn cũng không biết.

Lệnh Hồ Trăn Trăn kinh ngạc nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng lại, đột nhiên cảm thấy vừa vui mừng vừa mất mát.

Giống như là khi đó ở Thâm Sơn, mỗi lần nhìn thấy đại bá đi trên đường núi với ánh mặt trời rực rỡ phía sau, nàng đều vừa vui mừng vừa mất mát như thế. Vui mừng vì nhìn thấy ông, mất mát bởi vì sự ấm áp mà ông đem lại quá ít.

Đây là làm sao vậy?

Nàng sờ sờ mặt mình, cảm giát nóng bừng vẫn còn đó và rất lâu vẫn chưa giảm bớt.

*

Có lẽ vì sự việc “liên lạc với nhà chồng” mà Cố Thái đề cập đến lần trước đã gây ra sự bất an về tinh thần, nên tám nữ tử được cứu không đợi thể lực hoàn toàn bình phục đã đến từ biệt tu sĩ từng người một. Đúng như lời của Diệp Tiểu Uyển, họ lặng lẽ rời đi vì sợ bị nhận ra.

Lúc này, sự việc các nữ tử của Linh Phong Hồ đột nhiên mất tích rồi cũng đột ngột kết thúc, và lần này là kết thúc hoàn toàn.

Những ngày này, các tu sĩ thay nhau duy trì Hồi Nguyên Trận nên ai nãy cũng đều có chút mệt mỏi. Diệp Tiểu Uyển muốn để mọi người thư giãn, vì vậy nàng đặc biệt chọn một ngày nắng đẹp dẫn bọn họ đến Linh Phong Sơn du ngoạn thư giãn.

Sau khi đi qua một con đường núi không có người, trước mắt đột nhiên bừng sáng. Hoa cỏ giữa núi xum xuê, có màu hồng, trắng, đỏ, với nhiều màu sắc khác. Sâu bên trong, một hồ nước nhỏ trong vắt rất đẹp nằm sát mép vách đá dựng đứng. Hình dáng hồ dài hẹp, cong cong như vầng trăng khuyết, gió thổi nhè nhẹ trên mặt hồ, khắp nơi hoa rơi như tuyết, thật khiến tâm trạng của người ta trở nên vui vẻ thoải mái.

Diệp Tiểu Uyển lấy cần câu rồi móc mồi vào, cười nói: “Hồ trên đỉnh núi này mới thật sự là Linh Phong Hồ, nhưng du khách không thể tới đây được. Ta và các sư tỷ thường tới đây chơi, cá trong hồ này ngon hơn mấy con dưới núi kia nhiều.”

Sơn cảnh Đông Nam quả nhiên danh bất hư truyền. Núi non hùng vĩ, ngay cả cá câu được cũng đẹp như tranh vẽ.

Trong một buổi chiều mà mọi người câu được mấy chục con cá. Diệp Tiểu Uyển chọn ra tám con béo nhất rồi làm ngay tại chỗ. Vì để bọn họ trải nghiệm đến cùng, nàng đã sớm chuẩn bị đầy đủ, ngay cả nồi chén gáo chậu cũng mang theo, lập tức bắt đầu nấu canh cá bên hồ.

Canh đang hầm bốc khói nghi ngút, ánh hoàng hôn bên hồ vô cùng mỹ lệ, nhuộm đỏ những đám mây đang trôi lơ lửng. Đối mặt với cảnh đẹp và món canh cá thơm ngon phưng phức, đến tận lúc này các tu sĩ mới thật sự cảm thấy bình yên và tĩnh lặng.

Khương Thư thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn dựa vào gốc cây như thể không có xương, trên khuôn mặt viết đầy mấy chữ “ăn chưa no” nhưng lại không đứng lên nên lập tức hiểu được thể lực nàng không được tốt. Khương Thư lập tức xung phong múc cho nàng một chén thật đầy: “Lệnh Hồ sư tỷ, tỷ ăn nhiều một chút. Nếu không đủ nữa, ta sẽ múc thêm cho tỷ.”

Tiểu sư muội nhà mình lại biết chăm sóc người khác như vậy, Triệu Chấn cảm động đến lệ rơi đầy mặt: “Tiểu Khương hiểu chuyện hơn trước đây rất nhiều rồi.”

Khương Thư có chút không vui: “Ta vẫn luôn rất hiểu chuyện, là các sư huynh lên mặt nạt người mới đúng.”

Vừa nói nàng lại múc cho Cố Thái thêm một bát nữa, vẫn còn nàng nói về chuyện cùng y đi đến Tam Tài Thành.

Triệu Chấn hít một hơi thật sâu. Bỏ đi, bỏ đi, núi không qua đây thì ta qua đấy*. Nếu Tiểu sư muội đã muốn ra ngoài chơi thì y sẽ dẫn nàng đi, tránh việc nàng còn nhỏ tuổi mà đã có mấy suy nghĩ bậy bạ có thể ảnh hưởng đến việc tu hành.
*núi không qua đây thì ta qua đấy: không thể thay đổi người khác, vậy hãy thay đổi chính mình

Y hắng giọng một cái: “Phong cảnh Linh Phong Hồ tuy đẹp, nhưng ở khách điếm không thể nào thoải mái bằng ở nhà mình. Mọi người đã cứu Tiểu sư muội của ta, lại xử lý được Ôn Tấn nên ta không thể để mọi người cứ thế mà đi được. Đúng lúc đang tháng Tư, Đông Lai Thành ở Thanh Châu sắp có một buổi lễ cúng tế rất long trọng, mong chư vị để ta được nhân cơ hội này chiêu đãi tử tế.”

Ai ngờ người có phản ứng kịch liệt nhất lại là Cố Thái: “Lễ cúng tế vào tháng Tư ở Đông Lai Thành chẳng lẽ là thần tích Bồng Lai Cửu Lão Trượng Nhân sao?”

Triệu Chấn miễn cưỡng nói: “Không sai. Bồng Lai Cửu Lão Trượng Nhân tuy không nổi tiếng nhưng thần tích lại rất khác biệt, chư vị chắc chắn sẽ không thất vọng. Nhưng mà, Hiển Chi huynh không phải định quay về Tam Tài Môn Sao?”

Hai mắt Cố Thái sáng lên: “Ta truyền tin về cũng giống vậy thôi. Ta thật sự chưa từng thấy thần tích Bồng Lai Cửu Lão Trượng Nhân, cũng rất ít khi đến Thanh Châu. Đa tạ Vu Phi có ý tốt mời, nếu Hiển Chi từ chối thì bất kính quá.”

Cơn nhức đầu của Triệu Chấn lại quay trở lại. Y là muốn tách Khương Thư và Hiển Chi ra, nhưng người này lúc nào cũng làm trái ý của y.

Triệu Chấn thầm thở dài: “Có rất nhiều sản nghiệp của Triệu gia ở gần Đông Lai Thành. Nếu Lệnh Hồ cô nương cần phải tĩnh dưỡng, không bằng đến Đông Lai Thành đi. Ta nghĩ ở đó sẽ thoải mái hơn khách điếm nhiều, cũng không cần Diệp sư muội tiếp tục trả tiền phòng nữa.”

Lời này vừa nói ra, Diệp Tiểu Uyển liên tục xua tay: “Đừng, đừng… Là ta mời bọn họ tới chơi, điều nên làm thôi!”

Nhưng Chu Cảnh không bỏ qua cho nàng: “Tiền phòng mấy ngày nay là bao nhiêu? Nói cho ta biết.”

Hắn lấy từ trong túi tay áo ra một nắm vỏ sò nhỏ bằng vàng và hỏi: “Có đủ hay không?”

Diệp Tiểu Uyển cau mày: “Tùng Hoa sư huynh, làm sao có thể để khách đưa tiền được?”

“Đối với ta thì có.”

Ngược lại nàng cười nói: “Vậy thì theo huynh, ta cũng phải đưa tiền cho Triệu sư huynh à? Nếu phải trả tiền thì ta không đi đâu.”

Chu Cảnh không hề quở trách: “Ta cũng sẽ không trả tiền cho y, nhưng muội thì khác.”

Mắt của Diệp Tiểu Uyển sáng lên: “Ta hiểu rồi, là do Tùng Hoa sư huynh không thân thiết với ta hơn. Được, vậy tiền phòng kia ta nhận.”

Nàng nhặt hai chiếc vỏ sò vàng bỏ vào tay áo, lại nghe hắn chậm rãi nói: “Không phải. Ta rất vui khi đến đây nên tiêu tiền cũng rất vui, nhưng đi đến chỗ của y chưa chắc sẽ vui như vậy nên y phải mời khách thôi.”

Diệp Tiểu Uyển ngẩng đầu, hắn cũng không xoay người hay né tránh nên đôi mắt đen láy lặng lẽ nhìn vào mắt nàng.

Lần này lại đến phiên Lệnh Hồ Trăn Trăn không hiểu tình thế. Khi nghe bọn họ nói chuyện tiền phòng, nàng liền hỏi Diệp Tiểu Uyển: “Mấy bộ y phục trên đệm trong phòng ta là do cô đưa tới à?”

Diệp Tiểu Uyển đột nhiên trở lại hiện thực, cố gắng hết sức khống chế thanh âm của mình: “Đúng, là ta…. Lệnh Hồ cô nương cho ta rất nhiều bùa nên mấy bộ y phục kia là quà đáp lễ của ta thôi. Tất cả đều là mới đó, cũng rất thoải mái để cô tiện hành động, cô có thích không?”

Đâu chỉ thích, là quá thích mới đúng. Nàng vừa mới phát hiện ra sáng nay thôi, tất cả có bảy tám bộ và đều được gấp rất gọn gàng. Chẳng những biết may y phục, mà còn biết hầm canh cá ngon, Oản này nhất định là một thiên tài. Nàng thật sự nên đi làm thợ thủ công.

Lệnh Hồ Trăn Trăn lấy ra hai tấm bùa từ trong tay áo, vô cùng hào phóng đưa tới: “Đây là Dẫn Hương Phù, cho cô này.”

Dẫn Hương Phù?! Là loại bùa đắt nhất trong số các lá bùa có chữ “Dẫn”! Giá thị trường ít nhất cũng phải một trăm lượng vàng.

Diệp Tiểu Uyển có chút không dám nhận: “Ta không trả nổi…”

“Là ta muốn cho, không cần trả tiền đâu.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn có khí chất của một hào phú tiêu tiền không chớp mắt, thấy Khương Thư lại múc một chén canh đưa tới, nàng cũng hào phóng đưa cho hai tấm Dẫn Hương Phù. Cô nương đơn thuần này lập tức hoan hô vui mừng ra mặt.

Màu sắc rực rỡ cuối cùng của hoàng hôn dần dần được thay thế bởi bầu trời đêm màu xanh thẫm, vầng trăng hình bán nguyệt treo trên rìa màn đêm, từng cơn gió mát thổi khắp mọi nơi.

Tiếng cười cuối cùng cũng lắng xuống. Chu Cảnh đưa mắt nhìn quanh: Diệp Tiểu Uyển đang dọn dẹp chén đĩa, Khương Thư cầm Dẫn Hương Phù ríu rít trò chuyện với Cố Thái, còn Triệu Chấn thì nhìn họ bằng ánh mắt đầy bất mãn. Ở đằng xa, Lệnh Hồ tựa vào một gốc cây hoa say ngủ, Tần Hi vừa mới cởi áo choàng lông cừu đắp lên người nàng.

Hắn bước chân thật khẽ đi tới, nhỏ giọng nói: “Nguyên Hi, tới đây một chút.”

Tần Hi không tỏ vẻ ngạc nhiên, cùng hắn đi ra xa rồi hỏi: “Có phải muốn nói về Ánh Kiều Tiên Tử kia không?”

Vẻ mặt Chu Cảnh thận trọng: “Những ngày qua ta vẫn luôn suy nghĩ về chuyện của bà ta. Nếu đã có thể nhận ra công pháp tu hành của chúng ta, còn biết Lệnh Hồ đích thân thế, bà ta chắc chắn là tàn dư của Xương Nguyên Yêu Quân.”

Tình hình bây giờ không ổn tí nào. Nếu thân thế của Lệnh Hồ bị bà ta rêu rao cho mọi người đều biết thì e là rắc rối sẽ liên tục tìm đến mất.

Tần Hi lắc đầu: “Tạm thời không nói đến mấy chuyện đó, nhưng Ánh Kiều Nhất Phái đã có từ mười mấy năm trước rồi. Có thể chiêu mộ được tu sĩ như Ôn Tấn thì tiên tử kia cũng coi là nhân vật tầm cỡ nào đó. Theo ta thấy, nói không chừng là bà ta lợi dụng Xương Nguyên Yêu Quân mới đúng.”

Khi ở Đại Hoang, Xương Nguyên Yêu Quân có một nỗi ám ảnh kỳ lạ với hắn và Chu Cảnh. Hắn vẫn luôn không hiểu nổi, nhưng giờ đây khi gặp vị Ánh Kiều Tiên Tử thần bí này thì hắn đã hiểu được phần nào. Có ba phần… không, năm phần khả năng Xương Nguyên Yêu Quân có liên quan đến Ánh Kiều Tiên Tử.

Hắn hiện tại không thể nói được Ánh Kiều Tiên Tử là người như thế nào, nhưng theo trực giác của hắn chuyện này có thể có liên quan đến thế lực đằng sau Lệnh Hồ. Tiên tử tiết lộ thân thế Lệnh Hồ cho Ôn Tấn, nhưng lại yêu cầu gã giết mình hoặc Tùng Hoa, vậy thì chắc chắn phải có thâm ý vì trong Thái Thượng Mạch chỉ có bọn họ là người có duyên với Bàn Thần Ti. Ý đồ của bà ta dường như chỉ muốn để lại Lệnh Hồ vì hẳn đã biết được Bàn Thần Ti đang ở trên người nàng.

Quả nhiên, nếu hắn không động, đối phương liền rục rịch ngay. Việc Ánh Kiều Tiên Tử đột nhiên xuất hiện chính là kẽ hở đầu tiên.

“Ta đoán Ánh Kiều Tiên Tử sẽ không rêu rao thân phận của Lệnh Hồ ra ngoài đâu.” Tần Hi vuốt tóc. “Bà ta dường như không muốn giết Lệnh Hồ. Lệnh Hồ Vũ có nhiều kẻ thù như vậy, nếu nói ra chẳng phải sẽ tự tạo thêm thù sao. Chuyện này địch trong tối ta ngoài sáng, nên chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thôi.”

Chu Cảnh cẩn thận suy nghĩ nói: “Bằng không đừng đi Thanh Châu nữa. Trong thần tích không thể phát hiện được yêu khí, không biết được đối phương lại có âm mưu quỷ kế gì, huống chi Lệnh Hồ còn bị thương rất nặng. Nếu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn chi sợ là không ổn đâu.”

Dĩ nhiên phải đi rồi, không đi thì làm thế nào câu được con cá lớn hơn?

Ngữ khí của Tần Hi rất bình tĩnh: “Ta sẽ canh chừng nàng.”

Ánh trăng như nước, Thái Thanh Hoàn đen tuyền trên tóc khẽ đung đưa theo chuyển động của hắn. Dưới ánh trăng, nó dường như trở nên trong suốt, màu sắc vô cùng đẹp mắt.

Chu Cảnh không khỏi kinh ngạc: “Đệ tại sao không đeo Thượng Thanh Hoàn?”

Nguyên Hi thường sử dụng ba món dị bảo: Ngọc Thanh Hoàn, Thượng Thanh Hoàn, và Thái Thanh Hoàn. Mỗi món đều có công dụng khác nhau.

Ngọc Thanh Hoàn có thể chứa đựng lượng linh khí khổng lồ, cũng có thể biến ra phi đao trong suốt, vô cùng hữu dụng ở Đại Hoang. Nhưng nếu đã quay về Trung Thổ thì thứ hắn nên dùng là Thượng Thanh Hoàn mới đúng vì dù sao tất cả diễn biến của Phong Lôi Thuật đều có trong đó. Vậy mà hắn chỉ đeo Thái Thanh Hoàn. Bởi vì sát khí của nó quá nặng nên sư tôn còn đặc biệt khuyên hắn dùng ít thôi.

Tần Hi không hề ngập ngừng: “Đưa Lệnh Hồ rồi.”

Hắn đưa Thượng Thanh Hoàn cho Lệnh Hồ rồi?!

Chu Cảnh đột nhiên ngẫm ra điều gì đó, cười nói: “Đệ… coi chừng nàng ấy… cẩn thận như vậy?”

Thượng Thanh Hoàn là dị bảo Nguyên Hi thường dùng nhất và đã trở thành một với đệ ấy. Đưa cho Lệnh Hồ là muốn lúc nào cũng có thể tìm thấy nàng sao? Hắn cảm thấy mình thật sự phải tìm hiểu thật kỹ vị Cửu sư đệ này lần nữa. Tại sao đệ ấy có thể thản nhiên ung dung làm mấy chuyện này như vậy?

Thế nhưng trong giọng nói của Tần Hi không có dịu dàng cũng không có ngọt ngào, tuy rất nhẹ nhàng nhưng lại rất lạnh lùng: “Ta đương nhiên phải để mắt tới nàng thật cẩn thận rồi.”

Chu Cảnh nhịn không được nhìn hắn lần nữa.

Mặc dù mối quan hệ giữa Nguyên Hi và Lệnh Hồ giống như một vũng hồ dán dính tay luôn khiến hắn bối rối, nhưng hắn vẫn cảm thấy là do hai người bọn họ chưa hiểu ra. Nhưng bây giờ không giống thế, thái độ của Nguyên Hi chắc chắn không phải là dành cho nữ tử mình thích.

Hắn cảm thấy có gì đó không đúng, cuối cùng bày ra dáng vẻ như một sư huynh: “Nguyên Hi, ta không biết đệ cảm thấy thế nào về Lệnh Hồ hay muốn giữ quan hệ thế nào với nàng. Nhưng mà nếu đã cảm thấy không hợp với nàng thì không nên suốt ngày hi hi ha ha lui tới với nàng.”

Tần Hi chậm rãi nói: “Ai nói ta không hợp với nàng? Ta và nàng là hoạn nạn có nhau đó.”

Hoạn nạn có nhau?

Chu Cảnh nhìn vào đôi mắt bình thản của hắn, càng cảm thấy có gì đó không ổn: “Theo ta thì đệ nên luyện tập Vô Vọng Pháp nhiều hơn.”

Ngay cả khi tu Vô Vọng Pháp mười ngàn lần thì có ích gì?

Ánh mắt Tần Hi lướt qua khuôn mặt đang say ngủ của Lệnh Hồ Trăn Trăn.

Ánh mắt của nàng trông như thế nào trước khi lấy được Bàn Thần Ti? Những lời nói dối nào đã thốt ra từ môi nàng trước khi có tính cách thẳng thắn như thế này? Nàng làm sao điều khiển phi đao xuyên tim trước khi trở thành thợ thủ công?

Lệnh Hồ Trăn Trăn trước mặt này là ảo ảnh do Bàn Thần Ti tạo ra mà thôi, mất trí nhớ, không biết gì cả, và không thể nhớ được quá khứ.

Lệnh Hồ Trăn Trăn thật sự có thể là một vũ khí giết người lạnh lùng, hoặc có thể dính líu đến một âm mưu lớn nào đó, hoặc có thể vô cùng thông minh và xảo trá như sư tôn đã nói.

Hắn chỉ bị thu hút bởi ảo ảnh ngắn ngủi và làm theo bản năng để lừa mình dối người thôi. Vào thời điểm hắn thật sự có tình cảm và hiểu được tất cả thì khi Bàn Thần Ti được thu hồi, tất cả sẽ tan biết mất.

Chìm đắm trong ảo tưởng chỉ giúp hắn trì hoãn cái chết của mình mà thôi, điều này thật sự đáng buồn.

Tuy nhiên, làm sao hắn có thể dựa vào thứ không có thật mà bay lên trời được. Tất cả cuối cùng chỉ là hư vọng mà thôi.

Tốt hơn hết là đừng suy nghĩ quá nhiều, mối quan hệ hoạn nạn có nhau cũng rất tốt. Điều đó sẽ khiến trái tim hắn bớt ngột ngạt và sau này khi lấy lại Bàn Thần Ti cũng dễ dàng và dứt khoát hơn.