Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm

Chương 75: Phù Quang Trầm Luân (Hạ)



Không phải do tuyết và gió lúc ấy tuyệt đẹp, mà là vì trái tim đã rung động từ lâu.

Tần Hi nhận lấy uống một ngụm —— vừa đắng lại vừa cay. Nàng dường như vô cùng yêu thích những loại rượu mạnh như thế.

Cúi đầu nhìn mặt của nàng, quả nhiên khuôn mặt đã đỏ bừng vì say, vẻ ngoài ốm yếu cũng đã giảm đi rất nhiều. Tuy nhiên, rượu mạnh dù sao cũng là rượu mạnh, trọng thương mới khỏi không thể uống nhiều được.

Hắn ngẩng đầu uống một ngụm rượu còn lại, không ngờ Lệnh Hồ Trăn Trăn lại hào phóng lạ thường mà lấy thêm một vò nữa từ trong túi áo, rồi nói: “Ngươi thích loại rượu này sao? Ở đây ta vẫn còn nhiều này.”

Trong chiếc vòng tay bảo cụ của nàng dường như luôn có mấy vậy hiếm lạ cổ quái: nào là bình sứ, võng treo, hoặc là cây búa hay dây thừng. Hiện giờ đến Trung Thổ rồi lại bắt đầu để rượu vào, có lẽ sau này nàng sẽ có thể để chút đồ nhắm vào cũng nên.

Tần Hi nhìn thấy nàng mở vò rượu ra uống, lập tức vươn tay giành lấy: “Tiểu sư tỷ, lát nữa còn phải ăn cơm, đừng uống nữa.”

Nhắc mới nhớ, trời tối rồi, hẳn là sắp ăn cơm tối.

Đèn ở Thôn Lãng Nguyệt đã được thắp sáng, nhưng không phải đèn lồng, mà là những quả cầu ánh sáng nhỏ lơ lửng trong không trung. Thoạt nhìn chúng rông giống như những viên minh châu rải rác khắp thôn.

Minh châu treo lơ lửng bên ngoài, cũng treo dưới đáy mắt của Tần Nguyên Hi.

Lệnh Hồ Trăn Trăn vịn vai hắn tiến đến nhìn kỹ, đột nhiên cảm thấy hắn cử động, đưa tay đặt lên đầu mình, chắc chắn muốn đẩy nàng ra.

Nàng có chút mất hứng: “Ngươi chẳng phải đã nói hôm nay cho ta ngửi thoải mái mà?”

Dường như là có chuyện như vậy.

Tần Hi từ từ thu tay về: “Được, tỷ cứ ngửi đi.”

Chờ hồi lâu, nàng vẫn không có động tĩnh, Tần Hi liền cúi đầu nhìn. Nàng chỉ đang cau mày nhìn cánh tay hắn, nhỏ giọng hỏi: “Tần Nguyên Hi, ngươi thật sự rất ghét người khác tới gần phải không?”

Hắn yên lặng trong chốc lát, gật đầu: “Đúng vậy.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn từ từ ngồi thẳng dậy, bắt đầu tránh ra xa, nhưng cành cây hắn đang ngồi không quá lớn nên nàng chỉ biết cố gắng hết sức để không dựa vào hắn.

“Không ngửi nữa?”

Nàng gật đầu: “Mỗi người đều có thứ mình ghét. Nếu như ngươi thật sự ghét điều đó, ta sẽ không làm gì khiến ngươi không vui.”

Tần Hi cảm thấy rượu mạnh và chè ngọt vừa uống không hề đọng lại chút nhiệt nào mà ngược lại còn giống như một khối đá lạnh trong lòng, hắn bỗng nhiên thấp giọng nói: “Lệnh Hồ, thật ra thì ta không hề…”

“Ngươi nói gì?”

Nàng có lẽ đã say nên có chút phấn khích khó hiểu, cứ nhìn chằm chằm những quả cầu ánh sáng nhỏ bay bổng theo gió kia hồi lâu. Cuối cùng, một vài trong số chúng xuyên qua những đóa hoa dày đặc và lơ lửng trước mặt, nàng bắt lại một cái rồi vui vẻ nói: “Thứ này rất giống đom đóm, nhưng mà sáng hơn nhiều! Tần Nguyên Hi, ta có thể giữ lại một cái được không?”

Chẳng qua chỉ là Ngưng Quang Thuật đơn giản nhất, không biết nàng đang kích động cái gì nữa.

Tần Hi mở lòng bàn tay ra, đột nhiên một quả cầu ánh sáng lớn hơn ngưng tụ, trong trẻo như vầng trăng nhỏ.

“Như vậy mới đáng giá giữ lại.”

Hắn thả quả cầu ra, nhìn thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn kinh ngạc vui mừng đưa tay bắt lấy. Thế nhưng, lần này động tác của nàng quá lớn nên thân thể nghiêng đi, trực tiếp rơi xuống từ trên cành cây.

Tần Hi phản ứng rất nhanh, làn gió trong nháy mắt đã nâng nàng lên, sau đó hắn lấy tay đỡ lấy nàng.

“Uống rượu rồi mà còn ngồi trên cành cao.” Hắn đá bình rượu đi. “Nếu không phải có ta ở đây thì xương của cô đã không còn chút nào rồi.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn cố gắng hết sức biện giải cho mình: “Ta sẽ không té, ta sẽ dùng chân câu lấy cành cây…”

Câu cái gì câu, say đến mức mắt chẳng thể nhìn rõ nữa. Người bình thường uống rượu mạnh chỉ dùng ly thôi, vậy mà nàng uống cả một vò, cứ như kẻ nghiện rượu vậy.

Tần Hi đỡ lấy bả vai nàng, đang muốn đi xuống, chợt thấy hai cánh tay nàng ôm lấy mình, sau đó áp đầu mình rồi dùng sức xoa vào ngực hắn. Nàng say khướt hớn hở hỏi hắn: “Ta chỉ ngửi một chút thôi, được không?”

Hắn lại sững người lần nữa, bàn tay luống cuống không biết đặt ở đâu, cuối cùng quyết định đặt sau gáy nàng. Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng mân mê tựa như đã thật sự coi nàng thành một chú hồ ly.

Lúc này không nói chuyện có vẻ rất kỳ quái, vì vậy hắn nói nhỏ: “Tiểu sư tỷ, sau này ngửi được mùi hương dễ chịu nào tỷ cũng sẽ ngửi những người khác như vậy sao? Điều này không nên đâu.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn không nghe rõ hắn nói gì. Mùi hương nàng yêu thích đang gần trong gang tấc, chẳng biết tại sao chỉ ngửi thôi thì không đủ, nàng muốn… muốn… muốn cắn một cái.

Nàng hoàn toàn làm theo bản năng của mình, mở miệng cắn nhẹ vào cổ hắn.

Tần Hi đột nhiên hít một hơi, một tay vội vàng ấn vào chỗ bị cắn, tay kia véo má nàng, rồi cúi đầu nhìn, tựa như đang tức giận nhưng cũng không hẳn.

Hắn cứ nhìn nàng như vậy, toàn bộ ánh sáng tĩnh lặng và trong trẻo trong đôi mắt đen của hắn đều dành cho nàng.

Lệnh Hồ Trăn Trăn đưa tay muốn chạm vào mắt hắn, nhưng đã bị hắn nhanh chóng bắt được. Hắn nhìn nàng một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nhíu mày, trong giọng nói có chút khàn khàn: “Tiểu sư tỷ, tỷ say rồi, đừng làm loạn.”

Nàng ôm hắn không chịu buông, dùng nét mặt say khướt xin lỗi hắn: “Là ta sai rồi, ở Đại Hoang cũng không thể tùy tiện cắn người.”

Tần Hi nhìn cánh tay của nàng: “Đại Hoang cũng không thể ôm người như vậy chứ?”

“Ừ.” Nàng thản nhiên thừa nhận. “Nhưng mà ta thích như vậy, có thể ôm thêm một chút không?”

Tần Hi gần như bất lực: “Nếu ta nói không thể thì sao?”

Vậy nàng ôm thêm một chút rồi sẽ lập tức buông tay, như vậy là được rồi.

Lệnh Hồ Trăn Trăn tựa đầu lên vai hắn, nhất thời có chút buồn ngủ vì say, cảm giác được hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, nhẹ giọng nói: “Tiểu sư tỷ có phải đang nghĩ rằng lời của sư đệ trước giờ không thể ràng buộc nổi tỷ đúng không?”

Nàng hẳn là không tệ đến như vậy, nàng nghĩ rằng mình cũng khá biết điều. Nếu như nói đến việc không nghe lời thì đương nhiên phải là Tần Nguyên Hi rồi.

Có hơi thở phả vào tai nàng, không biết hắn đang than thở hay đang cười. Qua một lúc lâu, bàn tay hắn men theo vành tai chậm rãi lướt qua gò má nàng, sau đó nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên.

Lệnh Hồ Trăn Trăn mở mắt ra, nhìn thấy Tần Nguyên Hi đang nhìn chằm chằm búi tóc của mình, có chút do dự.

“Làm sao để cài trâm lên tóc?”

“Đơn giản như thế mà ngươi không biết sao?” Nàng chỉ chỉ đỉnh đầu mình. “Tìm một búi tóc không bị lỏng rồi trực tiếp cài vào.”

“Như vậy sao?”

Hắn cầm cây trâm vẫn luôn chơi trong tay cài vào búi tóc, khiến nàng đau đến giật mình: “Đau quá!”

Sẽ không bị trầy đó chứ? Đầu ngón tay Tần Hi nhẹ nhàng luồn vào mái tóc dày của nàng, hỏi: “Có bị trầy không?”

Trầy! Nhất định là trầy rồi! Hắn là cài trâm hay cố ý đâm nàng đó?!

Tần Hi nhìn đầu ngón tay, quả thật có chút máu, ánh sáng màu bạc của Thuật Trị Thương lập tức được thả ra, phủ lên đỉnh đầu nàng: “Đừng động, sẽ nhanh lành thôi.”

Nàng quả nhiên không động. Cơn say khiến trong mắt nàng ẩn giấu một làn sương mù, như khói như tơ, chỉ vương vấn quanh hắn.

“Tần Nguyên Hi.” Giọng nói của Lệnh Hồ Trăn Trăn giống như đang nói mớ. “Ngươi nói chúng ta như hình với bóng, vậy quay về Nhất Mạch Sơn rồi có phải vẫn không rời như hình với bóng chứ? Ta có thể thường xuyên đến thăm ngươi không? Ta vô cùng thích chăn gối ở chỗ của ngươi.”

Tần Hi buồn cười, nhưng trong lòng bỗng nhiên hiện lên một nỗi buồn bực gần như xót xa.

Không nên ở đây, có lẽ hắn đã bị quỷ nhập rồi, lại có thứ gì đó không thể kiềm chế được nữa, đang gào thét và vùng vẫy muốn thoát ra.

Năm ngón tay dần dần siết chặt bả vai nàng, hắn mở rộng vòng tay để ôm nàng vào lòng thật chặt.

Trong đáy lòng có một loại nguyện vọng cuồng nộ phi lý dâng trào, không có phi đao xuyên tim, chẳng có những đau đớn hay máu chảy đầm đìa, và cũng không có âm mưu to lớn nào đằng sau cả. Tốt nhất, trên thế gian này không nên có Bàn Thần Ti.

Hắn thật sự chỉ đến Đại Hoang để tìm kiếm thiên tài dị bảo, nhưng lại gặp một cô nương Đại Hoang kỳ lạ, sau đó còn dẫn nàng về Trung Thổ. Hắn tình nguyện chia sẻ gối chăn nệm của mình cho nàng, tình nguyện lúc nào cũng nhìn nàng, chăm sóc cho nàng, cùng nàng chơi đùa vui vẻ.

Tuổi trẻ vừa tới ngưỡng, nếm vị mối tình đầu. Nàng làm thợ thủ công cũng được, làm tu sĩ cũng chẳng sao, tất cả đều không quan trọng vì hắn sẽ ủng hộ tất cả những gì nàng muốn và thích làm. Có thể đôi khi sẽ có những bất đồng không thể tránh khỏi, nhưng hắn sẽ luôn nhường nàng một bước vì hắn không muốn nhìn thấy nàng rơi lệ hay tức giận.

Thế nhưng, Tần Nguyên Hi ở thế giới này chỉ có thể ngắm nhìn những điều đẹp đẽ thoáng qua, đắm chìm trong chốc lát, rồi lại tỉnh ngộ.

Đột nhiên, Tần Hi nhớ đến quang cảnh thiên hỏa rơi rực rỡ kia.

Không phải do tuyết và gió lúc ấy tuyệt đẹp, mà là vì trái tim đã rung động từ lâu.

Vận mệnh trêu người.

Tại sao phải là nàng?

Tần Hi thậm chí có chút hận nàng, bàn tay vốn đặt sau lưng nàng hiện giờ đã giữ lấy chiếc cổ mảnh khảnh và siết chặt.

“Tiểu sư tỷ, nếu một ngày nào đó tỷ phát hiện tất cả những chuyện này chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh dậy tỷ lại trở thành một người khác. Liệu tỷ có còn… giống như bây giờ không?”

Hắn đang hỏi một câu mà chính mình cũng cho là ngu ngốc và hoang đường, nhưng vẫn rất trông đợi vào câu trả lời của nàng.

Đây là câu hỏi kỳ quặc gì vậy? Lệnh Hồ Trăn Trăn vì say mà không thể nghĩ nổi, lẩm bẩm nói: “Ta đang nằm mơ? Không thể nào chứ? Nhưng nếu là mộng đẹp thì không tỉnh lại là được mà?”

Tần Hi cười nhẹ: “Trên đời này không có chuyện mơ mà không tỉnh.”

“Vậy thì tỉnh lại trễ một chút?” Nàng thản nhiên trả lời: “Nếu là ta thì nhất định sẽ chìm đắm vào giấc mộng đẹp đẽ đó thêm một lúc nữa và hoàn thành mọi việc mình muốn.”

Tần Hi dừng một chút, trầm giọng nói: “Quên hết tất cả chuyện về Lệnh Hồ Vũ và làm một người bình thường an ổn sống qua ngày là mộng đẹp của tỷ sao?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn ngáp thật lớn: “Không, mộng đẹp của ta là được làm chuyện mình thích, đồng thời còn kiếm được nhiều tiên.”

Tần Hi không nói gì nữa.

Không biết qua bao lâu, cái đầu mà nàng đã cố gắng chống đỡ hồi lâu rốt cuộc không chịu được nữa mà tựa trên vai hắn rồi ngủ thiếp đi.

Tần Hi đỡ lấy đầu nàng, nhưng cũng không nỡ đánh thức nàng dậy. Người Đại Hoang nhất quyết muốn ôm chặt lấy hắn nên hắn đứt khoát giúp nàng điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn.

Chỗ bị cắn trên cổ đã lâu như vậy rồi nhưng vẫn có chút ngứa ngáy. Hắn liền giữ chặt gáy nàng, cân nhắc nên bóp hau nên véo một cái.

Nhưng mà, da thịt lại lạnh tựa ngọc vậy. Liệu nhẹ nhàng giữ lấy có tốt hơn không?

Tần Hi sững người hồi lâu, không biết là bởi vì hắn không chịu nhượng bộ, hay là bởi vì kiềm chế không được những xúc động trong lòng mà cúi đầu xuống. Vốn định cắn nàng một cái, nhưng cuối cùng hắn lại hôn lên mái tóc mềm mại của nàng.

Cảm giác trong lòng giống như sự im lặng hỗn loạn sau một cơn gió mạnh lướt qua, có chút mệt mỏi, xen lẫn giữa hài lòng và bất mãn

Hồ Ly Giấy trắng như tuyết nhẹ nhàng đáp xuống đầu Lệnh Hồ Trăn Trăn. Đôi mắt hẹp dài quyến rũ vẫn nhìn về phía hắn như cũ, cái đuôi dài nhẹ nhàng đung đưa.

Hắn đưa đầu ngón tay ra, lần này bỏ qua Hồ Ly Giấy mà vô cùng nhẹ nhàng đặt lên mí mắt nàng, chạm vào chúng trong phút chốc.