Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm

Chương 94: Trong Huyết Nhật Giới



Bà đưa tay lên, định dùng sức mạnh xuyên qua không khí nghiền nát mấy cái gai chướng mắt này, đột nhiên thấy bóng dáng Phí Ẩn thấp thoáng, hóa thành vô số ảo ảnh từ máu, chỉ chạm vào bà một thoáng rồi lập tức rời đi. Trên lưng, hai cánh tay, và hai chân của bà liền xuất hiện mấy dấu tay đẫm máu.

Phí Ẩn dường như đã tiêu hao rất nhiều sức lực, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống từ trán. Gã điều khiển những dấu tay, gắng gượng nâng Sương Nguyệt Quân lên khỏi mặt đất, khiến bà không thể cử động.

“Chư vị mau chạy đi!”

Gã đang gắng gượng hết sức chống đỡ, thúc giục họ nhanh chóng chạy trốn.

Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm thấy Tần Hi cưỡng ép vác nàng lên vai, bụng nàng nặng nề va vào vai hắn, đau đến mức muốn nôn.

Hắn chẳng bao giờ nghĩ đến việc cõng nàng cả!

“Ngươi. . .”

Nàng chỉ kịp thốt ra một từ, giây tiếp theo, sương máu đặc quánh đã bao trùm toàn bộ hang động. Giọng nói của Sương Nguyệt Quân lạnh lẽo như nước từ giếng sâu: “Phí tiên sinh theo ta bốn năm, cứ ngỡ đã hiểu rõ ta và mọi thứ đều bị ngươi nhìn thấu sao? Ta muốn giữ họ lại, thì không ai có thể đi được. Huyết Nhật Giới không thể hại ngươi, nhưng lại rất hợp với họ.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn chỉ cảm thấy sương máu làm mắt nàng đau rát, nước mắt không kìm được mà chảy xuống nên vội đưa tay dụi mắt. Không ngờ bỗng chốc, cả người nàng bỗng nhiên đột nhiên nhẹ bẫng rồi lăn xuống từng vòng, cằm đập mạnh xuống đất, đau đớn hồi lâu không thể cử động.

Phía trước truyền đến tiếng bước chân giẫm lên cỏ, một giọng nói ôn hòa, vô cùng quen thuộc vang lên trên đầu nàng: “Trăn Trăn lại ngã từ trên cây xuống à?”

Nàng tựa như bị sét đánh trúng, bật dậy ngay tức khắc, nhưng thân thể bỗng trở nên thấp bé lạ thường, chỉ có thể nhìn thấy thắt lưng của người đối diện. Nàng cố hết sức ngẩng đầu lên, ánh nắng mùa đông nhạt nhòa chiếu lên lưng ông ấy, khắc họa nên một đường nét khiến nàng cảm thấy ấm áp.

“Đại bá!” Lệnh Hồ Trăn Trăn vui vẻ hét lên một tiếng, lao tới ôm lấy ông.

Đại bá lập tức bế nàng lên giống như trước đây, xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng —— nàng vừa thấp vừa gầy, dường như đột nhiên biến thành đứa trẻ bảy, tám tuổi.

Lệnh Hồ Trăn Trăn nhất thời không để ý đến chuyện này, chỉ liên tục hỏi: “Người đi đâu mấy ngày nay vậy? Con xuống núi đi rất nhiều nơi mà vẫn không tìm thấy… Khoan đã, sao người lại ở đây?”

Nàng theo bản năng nhìn quanh, hang động đã biến mất, đây là một sân vườn nhỏ giữa rừng sâu, có hàng rào tre, có nhà gỗ, có giếng đất, tất cả đều là những cảnh tượng quen thuộc mà nàng đã sống rất nhiều năm.

Không ổn, chắc chắn là đã trúng ảo thuật rồi!

Lần trước trúng Huyễn Hương Tồi Hồn Trận mà nàng còn không bất tỉnh, vậy mà trận từ máu thịt này của Sương Nguyệt Quân lại lợi hại đến thế.

Lệnh Hồ Trăn Trăn vội vàng vùng vẫy muốn xuống đất, đại bá bị nàng làm phiền không biết làm sao: “Ôi chao, đại bá sắp phải đi rồi, mà con vẫn còn nghịch ngợm thế này.”

“Vậy ngươi đi nhanh lên.”

Nàng vô tình đẩy ông ra, biết rõ đây là giả và chẳng mấy chốc ông sẽ lật mặt và cầm dao chém nàng.

Đại bá dường như không nghe thấy, vẫn chỉnh lại tóc cho nàng, vừa nói: “Ta cũng muốn ở lại với Trăn Trăn lâu hơn, nhưng có việc gấp phải làm. Không sao, vài ngày nữa ta sẽ về.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn nhéo mạnh tay mình một cái, đau đớn vô cùng, nhưng ảo ảnh vẫn tiếp tục.

Đại bá chậm rãi đi xuống con đường mòn quen thuộc trong núi. Cuối đông, cây cối khô cằn, cảnh tượng hoang vắng, bóng lưng của ông từ từ biến mất trong cảnh đông tàn ấy.

Nàng bỗng cảm thấy tim đập thình thịch, cảnh tượng này quá quen thuộc, nhưng không nên xảy ra khi nàng bảy, tám tuổi vì ông rõ ràng mới rời đi hơn một năm trước.

Lệnh Hồ Trăn Trăn lập tức chạy đuổi theo, nhưng dù chạy bao xa nàng ũng không tìm thấy bóng dáng của ông, vội vàng chạy thêm một đoạn, bỗng nhiên lại quay về nơi ban đầu, một lần nữa nàng rơi từ trên cây xuống và lại được đại bá bế lên.

Lần này, chưa kịp để ông đi xa, nàng đã bắt đầu đuổi theo, nhưng giữa họ như có một bức tường vô hình, dù nàng có chạy nhanh thế nào cũng không thể tiến gần hơn chút nào.

Trong lòng Lệnh Hồ Trăn Trăn tràn ngập một nỗi lo lắng mơ hồ, những ký ức như cuộn mây mù dày đặc lấp kín tâm trí, như thể có một sức mạnh nào đó không ngừng cự tuyệt mọi nỗ lực hồi tưởng của nàng.

Nàng gõ mạnh vào trán mình hai cái.

Chắc chắn là ảo thuật đang giở trò, khiến lòng người rối loạn, làm xáo trộn ký ức, thật là hiểm độc.

Nàng theo bản năng muốn gọi ra Long Quần Phi Đao, nhưng không thể vận chuyển được chu thiên, mà thân thể ngày càng nặng nề, dần dần đến mức đứng không vững, rồi ngã nhào xuống. Lần này nàng va vào nền đất lạnh lẽo, toàn bộ ảo cảnh lập tức tan biến, chỉ còn lại lớp sương máu dày đặc như hồ dán đè nặng lên cơ thể, khiến nàng không thở nổi.

Giọng của Sương Nguyệt Quân vang lên ở khoảng cách không xa, cũng không gần: “Phí tiên sinh đừng phí sức nữa, bọn họ không thể ra khỏi Huyết Nhật Giới, phần lớn đều đang bị mắc kẹt trong những hồi ức bi thảm mà thôi. Mà nguyên do chẳng phải do Tiên Thánh bày ra sao? Ông ta thật thú vị, còn cử ngươi đến cứu người, sống cũng là ông ta, chết cũng là ông ta, xem người khác như bùn đất để nhào nặn. Nếu ta là Lệnh Hồ Trăn Trăn có Bàn Thần Ti trên người thì người đầu tiên ta muốn giết chính là Tiên Thánh.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn gắng sức xoay đầu, chỉ nhìn thấy một bên mặt của Tần Hi, có vẻ như đã ngủ thiếp đi. Nửa thân người hắn còn đè lên nàng, nặng chẳng kém gì lớp sương máu kia.

Vốn dĩ hai phe giao đấu với nhau, mặc dù đánh rất ác liệt, nhưng nàng chỉ nghe được là Ôn Tấn và bọn họ đang chống lại Sương Nguyệt Quân, phơi bày thân phận thật của bà ta là Ánh Kiều Tiên Tử và chắc chắn sẽ không đánh đến nàng. Nhưng giờ đây, nàng đã bị liên lụy, lão đầu họ Phí kia rõ ràng sắp không khống chế nổi Sương Nguyệt Quân mà bà ta chắc chắn sẽ nổi giận mà giết sạch toàn bộ.

Tình hình này không ổn, nàng phải hành động thôi.

Lệnh Hồ Trăn Trăn dồn hết sức cố gắng vận chuyển chu thiên, một thanh phi đao dài chỉ tầm một tấc hiện ra trước mặt, nhưng nàng cũng đã dùng hết toàn bộ sức lực.

Thanh phi đao lập tức xuyên qua màn sương máu, đâm thẳng vào lưng của Sương Nguyệt Quân.

Sương Nguyệt Quân đột nhiên sững lại một chút, từ từ quay đầu lại, máu tươi nhuộm đỏ bộ y phục trắng như tuyết của bà ta.

*

Tần Hi đứng trong một sân vườn quen thuộc mà xa lạ, lặng lẽ nhìn về phía cây cổ thụ ở hướng Đông.

Huyết Nhật Giới là một trong những tuyệt học của Sương Nguyệt Quân, mục đích không phải là gây ảo giác, mà là khơi gợi những ký ức bi thương nhất, khiến tinh thần dao động và mất hết ý chí chiến đấu trong khi sương máu hạn chế thể lực, khiến người ta không thể cử động.

Hắn không muốn ở lại đây, nhưng những gì đã trải qua không phải là ảo giác nên chỉ còn cách im lặng đối diện.

Chẳng mấy chốc, tiên sinh bước ra từ trong sân, vẫy tay gọi hắn: “Tần tiểu tử, lại đây giúp ta nhóm lửa.”

Không thể nhóm lửa, nhóm lửa xong, tiên sinh sẽ không còn tồn tại trên đời này nữa.

Tần Hi hơi lùi lại một bước, cuối cùng vẫn tiến lên chậm rãi đáp lời: “Được, để ta.”

Nhà bếp rất nhỏ, rất nóng, hắn ngừng lại một lúc lâu, cuối cùng cũng triệu hồi một ngọn lửa nhỏ đáp trên đống củi. Chỉ trong nháy mắt, cả gian bếp đều bùng cháy.

Lửa cháy rất nhanh, ngay lập tức lan sang căn nhà ngói bên cạnh. Hắn liên tục cố gắng lao vào, nhưng mỗi lần đều bị hàng xóm kéo lại. Lửa quá lớn, không ai dám xông vào. Tiên sinh đi đứng bất tiện, còn bị bàn ghế làm vướng nên bị chết cháy trong nhà.

Tần Hi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

Có một thời gian rất dài, hắn luôn cho rằng chính mình đã hại chết tiên sinh. Mãi đến khi trở thành tu sĩ, hắn mới hiểu được rằng, thứ khiến nhà bếp bốc cháy ngay lập tức không phải là củi lửa, mà là Dẫn Hỏa Thuật; tiên sinh không phải bị bàn ghế làm vướng, mà là bị Ngưng Thổ Thuật cầm chân.

Số phận của những người có duyên với Bàn Thần Ti thật sự có thể được người khác tạo ra. Hắn sớm đã nhận thấy điều này, nhưng vẫn không biết ai đã sắp đặt. Giờ thì hắn biết, đó là Tiên Thánh. Nhưng Tiên Thánh là ai?

Tần Hi mơ hồ có một phỏng đoán đáng sợ, Tiên Thánh này nhiều khả năng chính là một trong những người đứng đầu của các danh môn lớn, như lời Đại sư tỷ đã nói.

Là sư tôn? Hay là một trong các Mạch Chủ của các Mạch khác?

Suy nghĩ này dường như là đại nghịch bất đạo, nhưng rõ ràng là hắn đã gặp nhiều người có duyên với Đông Hải. Tuy nhiên, việc có đến ba người có duyên tụ hội tại cùng một tiên môn là vô cùng hiếm có và đáng ngờ.

Hắn đè nén sự thôi thúc tiếp tục suy nghĩ. Không cần biết Tiên Thánh là ai, hiện tại họ đang đối mặt với một tình thế sống còn thật sự vì Đại sư tỷ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho họ. Điều buồn cười là, họ lại phải dựa vào người mà Tiên Thánh phái đến để giành lấy một tia hy vọng sống sót.

Tần Hi mở mắt, chỉ cảm thấy sương máu đang đè nặng lên cơ thể, khiến hắn không thể cử động. Lệnh Hồ Trăn Trăn xui xẻo đang bị hắn đè bên dưới, trợn tròn mắt nhìn hắn, giọng nói đầy khó khăn: “Tỉnh rồi à? Đánh bà ta đi.”

Đánh ai?

Hắn nghiêng đầu một cách khó khan, lập tức thấy trong động mọi người ngã lộn xộn khắp nơi, dường như đều bị sức mạnh của Huyết Nhật Giới đè bẹp không thể động đậy. Còn trên người Sương Nguyệt Quân, máu chảy đầm đìa, có vẻ đã bị trọng thương. Dấu tay máu của Phí Ẩn đang khống chế bà ta cũng không còn tốn sức như trước, hai người giống như hai bức tượng điêu khắc kỳ dị, đối đầu trong trạng thái bất động.

“Là nàng làm sao?” Hắn hỏi.

“Ta làm đó.” Lệnh Hồ Trăn Trăn đau đớn nói. “Ta sắp bị ngươi đè bẹp rồi… Ngươi mau tránh ra…”

Tần Hi cảm thấy vô cùng xấu hổ: “Xin lỗi Tiểu sư tỷ, sư đệ cũng không cử động được, nhưng đánh bà ta thì vẫn có thể.”

Hắn gắng sức vận chuyển chu thiên, nhưng chỉ triệu hồi được một chiếc phi kiếm nhỏ như lá cây, không một tiếng động chui vào xương bả vai của Sương Nguyệt Quân. Bà ta đau đớn đến mức mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, nhưng không hề phát ra tiếng kêu. Phí Ẩn ở phía đối diện lại lên tiếng: “Tỉnh rồi thì mau chạy đi! Các ngươi làm sao có thể giết được Tiên Tử!”

Bọn họ cũng rất muốn chạy, nhưng lại không thể cử động, nên chỉ có thể dùng phi đao và phi kiếm nhỏ tấn công bà ta, xem như tự an ủi chút đỉnh.

Lệnh Hồ Trăn Trăn choáng váng đến mức hoa mắt chóng mặt, bỗng nghe từ xa tiếng rên khẽ của Diệp Tiểu Uyển, nàng đang từ từ ngồi dậy.