Trăng Gió Nơi Đây

Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Đá bào

Beta: Bảo Trân



Năm 2019, cuối tháng 3, cuối xuân se lạnh.

Trận mưa xuân này đã rải rác rơi gần một tuần khiến không khí vô cùng ẩm ướt. Bầu trời âm u đẫm hơi nước, sương mù thì tích tụ trên đỉnh đầu như thể chỉ một giây sau thôi sẽ tràn ngập tầm mắt. Nguyễn Sương cũng do dự trước khi đi ra ngoài.

Tuần trước không biết mắt kính của cô đã đánh mất ở đâu, sắc trời bây giờ lại tối tăm khiến tầm nhìn bị giảm sút. Bình thường với thời tiết như vậy cô sẽ không bao giờ ra ngoài nhưng tin nhắn của Quý Tư Âm cứ liên tiếp gửi đến thúc giục cô. Quý Tư Âm và cô đã quen biết nhau được bảy năm. Người ta nói rằng tế bào của con người cứ bảy năm mới thay thế một lần, ban đầu bọn họ cũng từ những người xa lạ, dần dần mới trở thành bạn thân.

May mắn là dưới bầu trời xám xịt, đèn ở hai bên đường thành phố đã bật sáng. Nguyễn Sương ngồi trên xe nhìn xuyên qua màn mưa rơi có thể thấy những người đi bộ đang chờ ở hai bên vạch qua đường. Cô thấy cách đó hơn mười mét có vụ va chạm ô tô ở ngã tư, cũng thấy ô tô cảnh sát lướt qua xe cô trong dòng xe cộ chật hẹp. Dưới làn sương mù, những ánh đèn pin xanh đỏ tích tụ nhiều hình ảnh chồng lên nhau nhiều đến mức đèn giao thông ở ngã tư phía đối diện bị chói sáng. Đèn giao thông đan xen, dòng xe cộ di chuyển với tốc độ như rùa bò, mãi đến khi đèn đỏ sáng lên đến lần thứ sáu, xe của Nguyễn Sương mới nhích tới dừng ở vạch kẻ đường.

Chờ đợi sáu mươi giây dài, cô nghiêng đầu nhìn về phía hiện trường vụ tai nạn xe hơi. Nói là tai nạn xe cộ nhưng không quá nghiêm trọng vì chỉ là một chiếc ô tô tông vào đuôi một chiếc ô tô khác. Ba, bốn người vây quanh anh cảnh sát giao thông để giải thích ngọn nguồn, duy chỉ có một người lại dựa vào cửa xe với dáng vẻ nhàn nhã tự đắc cứ như thể vụ va chạm xe hơi này không có liên quan gì đến cậu ta vậy.

Xe của Nguyễn Sương chỉ cách cậu ta khoảng hai, ba mét nên có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông này. Cậu ta có khuôn mặt đẹp trai nổi bật với đôi lông mày hơi nhướng lên, trông hơi giễu cợt và bất cần.

Cậu ta áp điện thoại vào tai, giọng nói cũng nhàn nhạt——

“Cậu cho là tôi muốn đến muộn à, thật xúi quẩy, tôi bị tông vào đuôi xe.”

Cậu ta dừng lại một lúc rồi nói: “Đệch, đừng có mỉa mai.”

Mưa vẫn không ngừng rơi, ánh sáng đỏ ở giữa không trung cách đó không xa mờ đi, ánh sáng xanh dần sáng lên.

Trước khi Nguyễn Sương đạp ga rời đi, câu cuối cùng cô nghe được là: “Anh Cương Sách đã cho người tới đây, sao có thể không xử lý được?”

Tất nhiên là cô không quan tâm đ ến cái tên đó, suy nghĩ của cô bị lớp sương mù ẩm ướt quấn lấy, bất chợt phân tâm mà suy nghĩ – ​​bị tông vào đuôi xe, gọi cảnh sát giao thông chẳng phải sẽ dễ giải quyết hơn sao? Chẳng lẽ còn có người giải quyết nhanh hơn cảnh sát?

Đúng lúc này điện thoại di động vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ, cô nhấc điện thoại lên.

Giọng nói của Quý Tư Âm tựa như hơi nước ẩm ướt xâm nhập vào cơ thể khiến toàn thân cô mềm mại đến tê dại: “Còn bao lâu nữa thì cậu đến nơi?”

“Khoảng nửa tiếng nữa.” Cô trả lời.

Quý Tư Âm dừng lại nửa giây, có vẻ đang nhìn đồng hồ, “Không phải nửa tiếng trước cậu đã xuất phát rồi sao?”

Nguyễn Sương giải thích đơn giản: “Bị kẹt xe.”

Quý Tư Âm cũng không thúc giục, “Trời đang mưa, cậu lái xe chậm thôi.”

Cúp máy thì bất ngờ là mưa đã tạnh. Lúc đó đã hơn năm giờ, mây đen bốc hơi, hoàng hôn nơi chân trời, mặt trời lặn mang theo cái khô hanh của đầu hè. Đường cũng thông thoáng hơn nên chưa đầy nửa tiếng cô đã đến tiểu khu của Quý Tư Âm.

Tại biệt thự ở trung tâm thành phố, bảo an phải kiểm tra số điện thoại di động và đối chiếu chứng minh thư của Nguyễn Sương trước khi cho cô vào tiểu khu. Tiểu khu này là kiểu hợp viện phong cách Trung Quốc hiếm có ở trung tâm thành phố và là sản phẩm của Viện Thiết kế Lâm viên Tô Châu.

*hình minh hoạ:



Lần đầu Nguyễn Sương tới đây có nghe người ta nói qua về bên trong khu này: “Nơi đây là cách bố trí không gian ba chiều truyền thống, một hướng ‘cổng’, hai hướng ‘sân’, ba hướng ‘vườn’. Mặt trước và hậu viện có tường trắng và ngói đen.”

Băng qua cây cầu cong cong có mái che ở mặt trước là đến phòng khách. Từ xa đã có thể nghe thấy tiếng lạch cạch của các quân mạt chược va vào nhau. Khác với mạt chược thông thường sử dụng nhựa Melamine trên thị trường, Quý Tư Âm đặc biệt cho làm một bàn mạt chược định chế, các quân bài có màu trắng tinh khiết và hoa văn chạm khắc trên đó đều dát vàng. Cửa mở ra, bên trái là ghế sô pha và TV, bên phải là bàn mạt chược.

Nguyễn Sương nhìn quanh, còn chưa thấy Quý Tư Âm thì đã nghe thấy trong đám người có tiếng gọi cô: “——Nguyễn Sương.”

Phòng khách đột nhiên im lặng trong giây lát, hầu hết những người có mặt đều nhìn qua. Sự im lặng trong phòng bị tiếng bước chân hỗn độn gián đoạn.

Bên ngoài cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, ánh hoàng hôn yếu ớt chiếu vào, một người đàn ông bước vào đầu tiên, hình như vừa đi trong mưa gió nên mang theo không khí lạnh lẽo ở bên ngoài vào. Anh kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay, làn khói trắng lượn lờ tỏa ra trong không khí.

Một khuôn mặt vô cùng xuất chúng tách ra khỏi làn sương mù dày đặc. Mái tóc rối xõa trên trán đè lên đôi mắt phượng lạnh lùng mà thờ ơ đang nheo lại.  Không biết tại sao, ánh mắt hai người chạm nhau.

Anh còn chưa kịp bước tiếp thì người đàn ông theo sau vào đã ủ rũ như cành cây khô bị ướt sau cơn mưa, vẻ mặt không vui: “Anh Cương Sách, giúp em nói một câu tử tế trước mặt bố em đi.”

Nguyễn Sương nhận ra người này, cậu ta chính là một *Tiểu Khải nổi danh trong giới, họ Bàng tên Tiện. Cậu ta chính là người bị tông vào đuôi xe ban nãy.

*Tiểu Khải: thiếu gia nhà giàu, con của những ông chủ lớn.

Bàng Tiện là một công tử bột điển hình, chơi bời lêu lổng và ưa thích ăn chơi uống rượu. Nghe nói gần đây có mở một công ty truyền thông và ký hợp đồng với hàng chục “võng hồng” trên mạng, hầu như đều là sinh viên trường điện ảnh, da trắng, xinh đẹp và chân dài.

*võng hồng: người nổi tiếng trên mạng

Bàng Tiện sinh ra đã ngậm thìa vàng nên hiếm khi nhìn ai một cách nghiêm túc. Người có thể khiến cậu ta la li3m cầu xin đương nhiên không phải là người bình thường.

Họ đi lướt qua nhau rất nhanh.

Giọng nói của Bàng Tiện đặc biệt rõ ràng giữa tiếng mạt chược va chạm trong phòng: “Anh Cương Sách, anh giúp em giải thích trước mặt bố em đi. Chuyện em muốn điều hành một công ty truyền thông là nghiêm túc, không phải câu lạc bộ khiêu dâm lộn xộn trá hình. Những người ở đó đều là nữ sinh viên đại học, không phải tới để làm phim “hành động lãng mạn”, em ký hợp đồng với họ để làm video tự quay.”

Năm đó chính là năm xu hướng của các video ngắn tự quay (tiền thân của TikTok bây giờ) và Bàng Tiện đã nhanh chóng nắm bắt lấy cơ hội.

Xung quanh có người cố tình trêu chọc cậu ta: “Tôi thấy các nữ sinh viên đại học mà cậu ký hợp đồng đều có bộ ng ực khủng và cặp mông săn chắc, không phải cậu quay video “đen” đấy chứ?”

“Hơn nữa những người cậu ký đều là phụ nữ, không có ai là đàn ông.”

“Đừng nói về bố cậu nữa, tôi mất trí rồi.”

“Theo như cậu nói, nếu cậu ta ký với cả nam và nữ thì sẽ càng thú vị hơn à.”

Tiếng cười đầy ý vị sâu xa vang lên từ đám đông.

Nguyễn Sương dừng lại ở tầng hai, nhíu mày nhìn xuống ghế sô pha trong phòng khách. Bàng Tiện đang bị mọi người trêu chọc đùa giỡn, mà người đàn ông kia thì nghiêng mình dưới ánh hoàng hôn. Bất chợt lúc cô không kịp phản ứng, anh ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Sương.

Giống như anh bắt được quả tang cô đang nhìn trộm mình nhưng cũng như vô tình liếc mắt một cái. Chỉ một giây rồi rời đi, khuôn mặt anh hiện lên nụ cười, trong nụ cười có chút bất cần.

Đây cũng là lần đầu tiên Nguyễn Sương phát hiện một người có sự khác biệt lớn như vậy giữa khi cười và khi không cười. Lúc trước khi cười thì giống như cơn mưa lạnh ẩm ướt, như sương giá không bao giờ tan ẩn giấu giữa xương mày. Lúc sau lại có chút phóng khoáng và tuỳ ý.

Nhưng cũng chỉ là một cái nhìn nên cô đã thu hồi tầm mắt. Từ trước đến giờ cô vẫn luôn giỏi che giấu cảm xúc của mình.

Sau khi vào phòng, Quý Tư Âm đang lục lọi trong phòng thay đồ để tìm quà cho Nguyễn Sương. Nguyễn Sương tổ chức sinh nhật vào tháng trước mà lúc đó Quý Tư Âm đang ở nước ngoài nên không thể tham dự tiệc sinh nhật. Thứ bảy tuần trước cô ấy mới trở về nước, việc đầu tiên làm khi về là tặng quà sinh nhật cho Nguyễn Sương. Vốn dĩ hai người đã hẹn gặp nhau vào ngày hôm qua nhưng Nguyễn Sương có việc đột xuất trong nhà nên đành hoãn lại đến hôm nay. Trong lúc Quý Tư Âm đang tìm kiếm đồ, hai người trò chuyện câu được câu không, chỉ đơn giản là hỏi nhau về tình hình đối phương dạo gần đây.

Cho đến khi Quý Tư Âm đột nhiên cong môi nói: “Cậu có thấy Trần Cương Sách không? Thế nào? Anh ấy rất đẹp trai phải không? Có hứng thú không?”

“Trần Cương Sách?” Nguyễn Sương thấp giọng lặp lại tên của anh.

Cương nào?

Sách nào?

Cô không biết, cũng không tiện hỏi nhiều.

“Rất đẹp trai.” Nguyễn Sương nhận xét thật lòng, giọng điệu vẫn lãnh đạm.

Qua tai Quý Tư Âm, rõ ràng Nguyễn Sương không có hứng thú với anh.

Quý Tư Âm nói: “Tớ có hai người bạn đã theo đuổi anh ấy rất lâu. Nhưng cho đến bây giờ, họ thậm chí còn chưa xin được tài khoản WeChat của anh ấy.”

Nguyễn Sương cười cười.

Quý Tư Âm tìm được món quà đưa cho cô. Nguyễn Sương mỉm cười nói lời cảm ơn. Sau khi lấy đồ, Quý Tư Âm hỏi cô có muốn ở lại đây một lát không.

Một nửa số người trong căn phòng là đám anh chị em trong vòng của Quý Tư Âm, cô đã là bạn bè với cô ấy nhiều năm nên đương nhiên biết một chút về họ nhưng cô vẫn từ chối: “Lát nữa tớ phải đến trường học, ngày mai có bài luận phải nộp, tớ còn chưa viết.”

“Luận văn tốt nghiệp sao?”

“Không phải luận văn tốt nghiệp, là luận văn bình thường.” Nguyễn Sương bất đắc dĩ nhún vai, “Nhưng luận văn của tớ không được gọi là luận án, nên gọi là rác rưởi của học thuật.”

Quý Tư Âm bị cô làm cho bật cười.

Sau khi tiễn Nguyễn Sương đi, Quý Tư Âm trở lại phòng khách. Căn phòng ồn ào, đặc biệt là khi có Bàng Tiện ở nơi này cuộc trò chuyện càng sôi nổi hơn. Khi Quý Tư Âm đi ngang qua, chủ đề lại chuyển sang người bạn thân nhất của cô.

Có người hỏi: “Cô gái vừa rồi là ai vậy?”

Quý Tư Âm chợt kinh hãi. Người hỏi câu này không ai khác chính là Trần Cương Sách.

Bàng Tiện đang tập trung chơi trò switch, lơ đãng hỏi: “Cô gái nào?”

“…”

Dừng lại vài giây, Bàng Tiện mới phản ứng lại: “Người anh đang hỏi không phải là Nguyễn Sương đấy chứ?”

“Tên cô ấy là Nguyễn Sương à? Cái tên này khá lạ.” Trần Cương Sách vẫn còn tâm tư để nói đùa.

“Không phải chứ,” Bàng Tiện cười giận dữ, “Anh gọi tên Nguyễn Sương.”

Sau khi trò chơi kết thúc, Bàng Tiện đặt bộ điều khiển xuống, đến gần Trần Cương Sách: “Sao thế, anh có hứng thú với cô ấy à?”

Đột nhiên một khuôn mặt xuất hiện trước mắt, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt trống rỗng và thanh tao. Nó làm anh nhớ đến lần mẹ bắt anh phải đến chùa thắp hương và lễ bái cây ngọc lan trăm tuổi được trồng trong ngôi chùa cổ kính.

Những bông hoa hoa sen như những đóa tuyết nghị lực cố gắng nở rộ với tất cả khả năng của mình, ẩn giấu sức mạnh không tầm thường. Đối diện với ánh mắt thật xa cách và cô đơn của cô, xa xôi tới mức không thể chạm tới.

Trần Cương Sách trầm mặc hồi lâu mới nhẹ nhàng mở miệng, khóe miệng mang theo nụ cười mơ hồ: “Hình như tôi đã gặp cô ấy ở đâu rồi, nhìn rất quen.”

Lời này có chút ngả ngớn, lại có phần khuôn mẫu và sáo rỗng.

Trong phòng có người gọi tên Bàng Tiện, cậu ta bước tới, chỗ ngồi cạnh anh liền trống không, Quý Tư Âm ngồi xuống đó.

“Có lẽ cậu đã gặp cô ấy ở Nam Thành.”

“Nam Thành?” Trong mắt Trần Cương Sách có chút khinh thường, có chút mờ mịt.

“Nguyễn Sương học ở Nam Thành,” Quý Tư Âm nói, “Cô ấy là nghiên cứu sinh tại Đại học Nam Thành, thường ở lại Nam Thành thỉnh thoảng mới về quê trong những ngày nghỉ lễ. Không phải cậu định cư ở Nam Thành sao? Có lẽ hai người đã gặp nhau khi cậu ở Nam Thành.”

Sương trắng tràn ngập trong đôi mắt lạnh lùng của anh, trong đáy mắt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, mơ hồ mà nói một câu: “Thành tích khá tốt.”

Một tay anh cầm điếu thuốc, một tay cầm điện thoại di động. Chiếc điện thoại di động màu đen liên tục được lướt trong tay anh.

Bên ngoài gió bắt đầu thổi, ngoài cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trồng mấy cây đào, hoa đào lả tả rơi xuống trong đêm giống như nhảy múa trong tiệc xuân. Chủ đề nhanh chóng đi chệch hướng, dường như cái tên Nguyễn Sương chỉ được nhắc đến một lần, cảm giác mới mẻ mà nó mang lại cũng chỉ kéo dài được vài phút.

Lúc Quý Tư Âm đứng dậy, đang định đi vào phòng bếp dọn bữa tối, đột nhiên bị Trần Cương Sách gọi lại.

Anh hơi ngước mắt lên, không nhanh không chậm hỏi: “Thêm tôi trên WeChat có tiện không?”

Quý Tư Âm nghi hoặc mà thêm WeChat. Sau khi thêm WeChat, cô không rời đi mà ở yên tại chỗ một lúc.

Hoa đào xào xạc rụng xuống ở ngoài trời, những cánh hoa đẫm mưa bám vào cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, trong đêm sương mù phía nam sông Giang Nam có thể mơ hồ thoáng thấy núi xuân.

Khi đèn tắt, cô nghe thấy Trần Cương Sách nói: “Cậu có tài khoản WeChat của Nguyễn Sương không.”

Đáng lẽ nó phải là một câu hỏi nhưng bất kể giọng điệu hay nội dung như thế nào, đều thể hiện ý khẳng định chắc chắn. Trong đầu Quý Tư Âm chỉ có một ý tưởng.

Quả nhiên.



Khi nhận được quà từ bạn thân, Nguyễn Sương đã lên tàu cao tốc đến Nam Thành.

Khi ai đó thêm một người bạn trên WeChat, nếu được một người giới thiệu thì nó sẽ cho biết ai là người đã đề xuất. Nguyễn Sương nhìn thấy Quý Tư Âm chia sẻ WeChat của mình với một người khác, đang định hỏi Quý Tư Âm người kia là ai thì tầm mắt vừa hạ xuống đã thấy một dòng chữ nhỏ trên cột kết bạn.

Trần Cương Sách.

Hóa ra tên của anh là ba chữ này.