Trăng Gió Nơi Đây

Chương 11



Editor: Gió

Beta: Bảo Trân



Rèm cửa trong phòng không khép lại, nội thất trong nhà bằng gỗ màu đỏ, ngoài cửa là sắc xuân dịu dàng đằm thắm.

Trần Cương Sách vẫn đang ngủ say, thân trên không mặc gì, cơ bắp hiện lên rõ ràng, lồ ng ngực phập phồng theo hơi thở. Nguyễn Sương không dám nhìn xuống dưới, mặt nóng bừng cô giả vờ trầm ổn rời mắt đi. Điện thoại bị anh để ở đầu giường, động tác của Nguyễn Sương rất nhẹ, đưa tay qua lấy.

Hơn tám giờ sáng, nhóm bạn học vô cùng náo nhiệt. Họ đang rủ nhau hôm nay đến đền Độn cầu duyên, để bày tỏ lòng thành nên dậy rất sớm. Người không đi nhắn ở trong nhóm, “Tớ thấy lắc tay ở đền đẹp lắm, hoa sen với bồ đề trắng, có mỹ nữ nào mua giúp tớ với được không?”

Người đó gửi một tấm ảnh, ngay sau đó mọi người cũng lên tiếng, “Tôi cũng muốn tôi cũng muốn.”

Bỗng trong vô hình, bắt đầu chuyến du lịch mua lắc tay.

Nguyễn Sương đọc xong tin nhắn, thoát khỏi nhóm chat. Sau lưng truyền đến tiếng động, bàn tay cầm điện thoại của Nguyễn Sương khựng lại, sống lưng truyền đến một hơi nóng.

Trần Cương Sách dán lên, đưa tay qua kéo cô vào lòng, “Tỉnh rồi à?”

Nguyễn Sương dựa vào lòng anh, thật hiếm có một buổi sớm không tận hứng như vậy, nhưng cô lại vì vậy mà nảy sinh ra cảm giác quen thuộc…bọn họ giống như đã cùng nhau thức dậy vào buổi sớm rất nhiều lần rồi. Trên thực tế là, tối qua họ mới ở bên nhau. Ở bên nhau một cách mơ hồ, không rõ.

Nguyễn Sương không phải là người thích hỏi rõ ngọn ngành. Người thuộc khoa tự nhiên đề cao sự chính xác của số liệu, còn khoa xã hội lại thích cách bày tỏ tình cảm hơn.

Đề bài khách quan là những con số lạnh lùng, Nguyễn Sương thích những đề chủ quan có thể tự do phát huy hơn, thích một thế giới có thể dùng con chữ để bày tỏ nội tâm của ban thân. Đề khách quan không có tiêu chuẩn đánh giá, hoàn toàn dựa vào đáp án. Mà tình yêu lại chính là một đề bài chủ quan, người viết lên đáp án chính là bản thân Nguyễn Sương cô. Cô muốn thế nào thì là vậy.

Cô cắn môi, khẽ ừm một tiếng.

Giọng cô vang lên vô cùng nhẹ nhàng, nhưng Trần Cương Sách lại ôm càng chặt hơn. Cô gái nhỏ cũng thật bình tĩnh.

Trần Cương Sách hỏi, “Tối qua ngủ ngon không?”

Nguyễn Sương: “Khá ngon.”

Trần Cương Sách vuốt tóc sau mang tai cô, ghé gần vào, giọng điệu rất trầm mang theo sự nguy hiểm, “Em thì ngủ ngon rồi, có biết tối qua anh phải đi tắm nước lạnh bao nhiêu lần không?”

Nguyễn Sương nhớ đến mưa to gió lớn tối qua. Thì ra không phải tiếng mưa, mà là tiếng nước trong phòng tắm. Cô cố nhịn, nhưng không nhịn được mà bật cười.

Trần Cương Sách: “Buồn cười lắm à?”

Nguyễn Sương xoay người qua, mặt đối mặt với anh, “Sao anh thà đi dội nước lạnh mà không chịu gọi em dậy?”

“Gọi em dậy làm gì? Em mệt đến như vậy rồi?” Trần Cương Sách nhẹ giọng nói, “Anh với em ngủ cùng nhau, cũng không phải chỉ vì chuyện đó.”

Giống như đang nằm mơ vậy. Trong mơ Trần Cương Sách còn lương thiện hơn cô nghĩ rất nhiều, con người anh vốn không phải vậy. Nhưng anh đối tốt với cô, tốt vô cùng. 

Trên thực tế tối qua cô chưa sẵn sàng ngủ với anh. Nhưng cũng luôn cảm thấy nếu như tối qua rời đi, cả hai sẽ dừng lại ở đây. Trước lúc ấy, cô không nắm bắt được bất kỳ thời cơ nào với Trần Cương Sách, nhưng tối qua cô đã bắt được rồi.

“…”

Cũng không biết trầm mặc trong bao lâu.

Nguyễn Sương: “Trần Cương Sách.”

Anh không mặn không nhạt ‘ừm’ một tiếng.

Cô nói: “Em không phải là một người chủ động.”

Trần Cương Sách: “Anh chủ động là được.”

Cô bảo, “Anh chủ động lâu rồi sẽ mệt.”

Không biết cô muốn nói điều gì, anh yên lặng đợi cô nói tiếp.

“Nhưng nếu như em nhớ anh rồi, nhất định sẽ chủ động gửi tin nhắn cho anh.” Nguyễn Sương ngả lên vai anh, cả người mềm mại, giọng nói cũng như bông, giống như sợi lông vũ lướt qua tai anh, “Đến lúc đó anh đừng chê em phiền.”

“Sẽ không chê em phiền, anh cầu mà không được.”

Dù sao thì anh cũng không thể tưởng tượng ra được hình ảnh của bản thân mình tối qua, mỹ nhân trong lòng, nói đôi ba lời ngọt ngào xong, anh đưa tay đẩy vạt áo cô lên men vào trong. Nhưng cũng chỉ khẽ chạm một chút, sau đó anh thu tay lại.

“Mềm thật đấy.” Anh cố tình trêu chọc cô, “Sương Sương nhà anh, cả người đều mềm.”

Nguyễn Sương lập tức đẩy anh ra, đưa chân đá anh một cái.

Trần Cương Sách vội vàng ngăn lại, dỗ dành cô, “Được rồi, không trêu em nữa.”

Nguyễn Sương nhỏ giọng mắng “Đồ lưu manh, đi ngủ cũng không chịu mặc áo.”

Trần Cương Sách cười, “Em ra ngoài hỏi xem có người đàn ông nào thích mặc quần áo khi đi ngủ không?”

Nguyễn Sương: “Em cũng chẳng ngủ với họ, hỏi làm gì chứ?”

Trần Cương Sách: “Quần áo cũng chỉ để cởi, anh chỉ tha cho em tối qua thôi. Em cứ thử ngủ với anh thêm một tối nữa, xem anh có để cho em có cơ hội mặc quần áo nữa không.”

Gương mặt anh có vẻ cấm dục của người đàn ông. Nguyễn Sương biết đàn ông đều như vậy, không ai không muốn ngủ với người phụ nữ mình thích cả.

Cô có bực bội cũng không phát ra được, cuối cùng chỉ đành đổi chủ đề, “Em đói rồi, chúng ta đi ăn sáng nhé.”



Bữa sáng chỉ có hai người họ.

Nguyễn Sương hỏi Trần Cương Sách: “Quý Tư Âm đâu rồi?”

Trần Cương Sách: “Bạn thân em mà em lại hỏi anh?”

Anh vốn là người lạnh lùng, không để tâm đ ến những người không liên quan. Nguyễn Sương chỉ đành cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Quý Tư Âm.

Đúng lúc này quản gia đi vào, bên cạnh có một người đàn ông mặc tây trang đi cùng, người đàn ông cầm một tập tài liệu, “Anh Trần.”

Nguyễn Sương đã ăn no, rất hiểu chuyện mà đứng dậy, “Em ăn no rồi, ra ngoài đi dạo chút cho tiêu cơm.”

Trần Cương Sách vẫn là bộ dáng bất cần đó, “Lạc đường nhớ gọi cho anh.”

Nguyễn Sương hất tay anh ra, không đáp.

Ngày xuân tháng 3, 4, tối qua mưa một trận, gột rửa sạch mọi thứ xung quanh.

Có người đang dọn dẹp sân vườn. Nguyễn Sương men theo hành lang dài đi ra ngoài, cuối cùng dừng lại ở một chiếc lầu bốn góc. Cô ngồi tại đó ngắm cảnh mặt hồ cùng những chú cá koi béo múp. Không biết qua bao lâu, chuông điện thoại vang lên. 

Quý Tư Âm gửi tin nhắn thoại cho cô: [Tớ vừa ngủ dậy, đang ở trung tâm, tối qua chán quá lên đến quán bar với Bàng Tiện rồi. Vốn định gọi cậu nhưng Trần Cương Sách bảo cậu buồn ngủ, đang ngủ ở phòng khách rồi, nhắc tớ đừng đánh thức cậu nên tớ cũng không gọi nữa.”

Nghe xong tin nhắn, lại có một tin nhắn nữa gửi đến, “Hôm nay cậu định làm gì? Tớ chán quá.”

Nguyễn Sương hỏi cô ấy, “Cậu không đi chơi với bạn trai sao?”

Vừa nói xong, Nguyễn Sương cũng tự nhận ra một điều: trong vòng của bọn họ, không thích dùng từ yêu đương để miêu tả mối quan hệ nam nữ, ….mà từ ‘chơi’ càng thích hợp hơn. Không có bất kỳ trách nhiệm nào. Mang theo sự ấu trĩ và ngây thơ của trẻ con, tùy hứng đến cực điểm, chỉ chơi đùa mà thôi, không ai coi đó là thật.

Quý Tư Âm ngáp một cái, “Anh ấy đi công tác rồi, ngày kia mới về?”

Thanh Minh đi công tác sao?

Nguyễn Sương cảm thấy kỳ lạ, nhưng chuyện tình cảm giữa hai người, người ngoài cũng không tiện xen vào.

Cô ngẫm nghĩ, “Hôm nay tớ…cũng không biết làm gì, để tớ hỏi Trần Cương Sách.”

Ngay cả Quý Tư Âm cũng trêu chọc cô, “Hỏi Trần Cương Sách làm gì? Anh ấy bảo gì cậu làm nấy sao, Sương Sương, sao cậu lại nghe lời anh ấy vậy?”

Nguyễn Sương nhàn nhạt đáp, “Dù sao anh ấy cũng là bạn trai tớ.”

Quý Tư Âm sớm đã đoán ra, ‘ồ’ một tiếng, sau đó lại hỏi tiếp, “Cho dù anh ấy là người xấu, cậu cũng hẹn hò sao?”

Nguyễn Sương cười một tiếng, “Đàn ông đều xấu cả, chỉ là có người biết giả vờ lịch sự tử tế, có người thì không.’

Quý Tư Âm lập tức nghẹn họng, cảm thấy cô nói cũng khá có lý.

Vì vậy cũng không khuyên tiếp nữa chỉ dặn, “Yêu đương việc quan trọng nhất là vui vẻ. Nếu như đoạn tình cảm này khiến cậu phải chịu uất ức, cậu cứ nói với tớ, tớ giúp cậu…”

“Giúp tớ đánh Trần Cương Sách à?”

“Giúp cậu chửi sau lưng Trần Cương Sách.”

“…” Nguyễn Sương tức đến bật cười, “Tớ thật sự rất cảm ơn cậu.”

Nói chuyện trời biển với Quý Tư Âm xong, Nguyễn Sương cất điện thoại đi. Nhìn thấy người đàn ông mặc tây trang kia đang được quản gia tiễn về. Cô lại ngồi lại một lúc, sau đó mới đứng dậy quay về.

Không lạc đường.

Trần Cương Sách ngồi trên sô pha, gạt tàn bên cạnh không có chút tàn thuốc nào. Anh ôm Nguyễn Sương vào lòng. Hai người ngồi sát cạnh nhau, anh đưa tay xoa tóc cô giống như cưng chiều thú cưng. Yêu thích không nỡ buông tay.

“Có việc gì muốn anh làm cùng em không?” Anh đột nhiên hỏi.

Nguyễn Sương ngẫm nghĩ, lắc đầu, “Bây giờ chưa có.”

Cô là một người khá cô độc lại khô khan, cuộc sống đơn giản. Cái gọi là giải trí, hầu hết đều là đi thả diều, dã ngoại, dạo phố, hát hò với bạn cùng khoa. Có rất nhiều học sinh khác ở trường cũng như cô. Trần Cương Sách cũng không có chuyện gì vô cùng muốn làm, vì vậy hai người cứ ở nhà đến hết kỳ nghỉ lễ Thanh Minh.

Quan hệ của hai người không có tiến triển gì thêm, nhiều nhất là Trần Cương Sách hôn cô đến tình mê ý loạn, đưa tay vào vuốt v e. Quần áo bên ngoài của cô trông vẫn ngay ngắn, nhưng áo ngực lại lệch đi mất, móc áo không biết bị anh cởi ra từ lúc nào.

Mỗi lần như vậy, mặt Nguyễn Sương đều đỏ ửng. Ngực không có thứ phòng hộ run lên kịch liệt, giọng cô càng run hơn, giận dỗi mắng anh, “Anh chết vì háo sắc mất.”

Anh đang vùi đầu vào cổ cô, thấp giọng cười, “Chết dưới đóa mẫu đơn, có chết cũng làm quỷ phong lưu.”

Kỳ nghỉ lễ Thanh Minh kết thúc, Nguyễn Sương phải về trường. Trần Cương Sách lái xe đưa cô về. Trung tâm thành phố giới hạn biển xe, hôm nay Trần Cương Sách lái chiếc xe Nguyễn Sương chưa từng thấy qua. Biển xe khoa trương cũng nói lên được thân phận của chủ nhân.

Trần Cương Sách hỏi cô, “Có nhiều môn không em?”

“Cũng bình thường.” Cô trầm giọng hỏi: “Anh đi làm hình như cũng khá rảnh nhỉ.”

“Lúc đi làm rất bận, nhưng dạo này được nghỉ nên khá rảnh.”

“Vậy khi nào thì anh đi làm?”

Trần Cương Sách liếc mắt nhìn cô, khóe mắt cong lên, “Anh mà đi làm thì sẽ không có nhiều thời gian ở cạnh em rồi.”

Nguyễn Sương mím môi, không đáp.

Rất nhanh đã đến trường. Trần Cương Sách đậu xe ở bãi đỗ bên ngoài, xuống xe, đưa cô vào trong. Họ không có tiếp xúc thân mật, chỉ đi cạnh nhau.

Đến trước kí túc xá Trần Cương Sách nhìn vào cửa, khẽ hất cằm, “Em vào đi.”

Nguyễn Sương: “Vậy em đi nhé?”

Vài giây sau, cô vẫn không đi.

Trần Cương Sách nhướng mày, trêu cô: “Goodbye kiss?”

Nguyễn Sương nhíu mày, do dự một hồi, “Có nhiều người quá, ảnh hưởng không tốt.”

Trần Cương Sách tiếc nuối, “Đáng lẽ phải hôn em điên cuồng từ lúc trên xe mới đúng.”

Giọng anh không nhỏ. Xung quanh có học sinh đi qua khả năng cao có người biết cô, nếu bị nghe được hậu quả khó mà tưởng tượng.  Nguyễn Sương bị dọa sợ, lườm anh một cái.

“Được rồi, biết da mặt em mỏng, về sau ở ngoài anh sẽ kiềm chế một chút.” Anh nói.

Dưới ánh mắt dịu dàng của anh, Nguyễn Sương đi vào ký túc xá. Ký túc xá nữ đột nhiên có làn gió mát lạnh thổi đến, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại quay người, thấy anh vẫn đứng đó mắt nhìn cô. Trông họ không khác gì những cặp đôi yêu nhau trong trường khác. Tiễn cô về ký túc xá, rồi cũng đến đây đón cô. Những sự mơ mộng nơi vườn trường, gán ghép vào người Trần Cương Sách đều tan vỡ. Anh chỉ là một người bình thường, là bạn trai của cô.

Mấy ngày sau đó, Trần Cương Sách đều như vậy. Anh thật sự rất rảnh, hôm nào cũng chạy đến trường với cô.

Nghiên cứu sinh khác với sinh viên, chỉ cần học môn chuyên ngành. Giảng viên bộ môn có thể nhớ được hết tên sinh viên, sau đó tóm lấy vài người lên để hỏi những câu chuyên môn thật khó. Vì vậy có rất ít nghiên cứu sinh dẫn theo bạn trai hoặc bạn gái đến lớp như sinh viên đại học.

Bình thường những lúc như thế này, Trần Cương Sách sẽ ở phòng học trống bên cạnh đợi cô. Không chỉ bị bạn học trêu, ngay cả giáo sư hướng dẫn của cô cũng biết Trần Cương Sách.

“Nguyễn Sương à, em không làm con dâu của cô thì thôi, đã thế hôm nào cũng dẫn theo bạn trai đi tới đi lui trước mặt cô, cô đau lòng chết mất.”

Nguyễn Sương như uống một bình rượu lớn, chỉ biết cười một cách ngờ nghệch ngốc nghếch. Cô cười, mặt đỏ ửng lên, sau đó cầm túi máy tính lên nhét vào lòng Trần Cương Sách. Mỗi ngày cả hai gặp mặt, hẹn hò, làm những việc những cặp đôi thường làm.

Ngày cuối cùng của tháng tư, Trần Cương Sách đến đón cô đi ăn trưa, lúc lái xe đến nhà hàng, anh hỏi cô nghỉ lễ lao động có kế hoạch gì không.

Nguyễn Sương khựng lại, “Em phải về với bố mẹ, đã mua vé xong rồi.”

“Đã mua vé xong rồi?”

“Ừm, mẹ em mua cho. Nghỉ lễ là lúc cao điểm, bà sợ em không giành được vé nên đã mua giúp.” Nguyễn Sương nói ra sự thật.

“Trả vé đi.”

“…”

Lúc đợi đèn đỏ, Trần Cương Sách quay sang. Anh ngồi ngược sáng, sườn mặt càng rõ nét hơn, dưới ánh mắt của anh, tim Nguyễn Sương lỡ mất một nhịp. Trong mắt anh, cô được anh toàn tâm toàn ý yêu thương.

“Đúng lúc anh cũng không có việc gì làm, để anh đưa em về.” Anh nhẹ nói một câu, nhưng với cô đó lại là sự tận tình quan tâm, “Ngồi tàu phiền lắm, phải đến đó xếp hàng, kiểm tra…lắm việc như vậy, anh không nỡ để bạn gái mình phải chịu khổ.”

Tim Nguyễn Sương run lên, cố gắng bình tĩnh, “Vậy cảm ơn bạn trai nhé.”

“Chỉ cảm ơn bằng miệng thôi sao?”

“Anh còn muốn cảm ơn thế nào?”

“Hôn anh một cái.” Anh không yêu cầu nhiều.

“Anh vẫn đang lái xe đó.”

Trần Cương Sách cười xấu, “Anh cũng khá muốn ở trong xe làm chút gì đó, nhưng không phải sợ em mặt mỏng đó sao?”

Con người này không bao giờ đứng đắn được quá 30 giây. Nguyễn Sương tưởng rằng mình đã quen rồi, nhưng vẫn bất đắc dĩ thở dài, “Không hôn nữa.”

Nhưng cuối cùng họ vẫn hôn.

Ở trong xe.

Ngoài cửa nhà cô cách một bức tường, cô mơ hồ nghe thấy bố mẹ nói chuyện, hỏi nhau không biết khi nào con gái về đến nhà.

Nguyễn Sương bị Trần Cương Sách ôm vào lòng, dựa lưng lên vô lăng, gương mặt bị anh hôn mà đỏ ửng lên, hô hấp gấp gáp.

Trần Cương Sách cắn đầu lưỡi cô, nhẫn nhịn hỏi, “Đừng có bố mẹ rồi mà quên mất bạn trai. Phải nhớ anh đấy, nhớ gửi tin nhắn, gọi điện cho anh, biết chưa?”

Nguyễn Sương nằm vào lòng anh, nghe lời gật đầu.

Vào thời khắc này, tình yêu nồng cháy chất chứa giữa môi lưỡi họ. Vô cùng sống động, vô cùng chân thật.