Nguyễn Sương không tin với chỉ số IQ của Trần Cương Sách lại không đoán được mối quan hệ giữa cô và Chu Hoài An. Cô đã nói rõ ràng với anh rằng bạn trai cũ của cô là anh trai của Chu Cảnh Dương, cũng nói hoàn cảnh chia tay lúc đó khá gượng gạo và không muốn nhắc đến bất cứ điều gì về bạn trai cũ. Chuyện cô không muốn nhắc đến nữa lẽ nào còn rộng lượng đi ôn lại với bạn trai cũ sao?
Từ trước tới giờ anh luôn bảo vệ thanh danh cho cô trước mặt bạn bè, nhưng giờ lại cực kỳ gây mất hứng khi bảo cô hồi tưởng về bạn trai cũ. Nguyễn Sương từng cho rằng anh sẽ khiến tất cả những ai khiến cô khó chịu phải mất mặt. Nhưng bây giờ người mất mặt chính là cô, mà người khởi xướng lại là anh.
Trong lòng Nguyễn Sương khó chịu như sông cuộn biển gầm nhưng vẫn không để lộ ra bên ngoài.
Quý Tư Âm không thể chịu đựng được bầu không khí căng thẳng tưởng chừng như yên bình nhưng thật ra lại đang giương cung bạt kiếm này. Cô ấy kéo Nguyễn Sương về phía cửa thang máy, tay còn lại ấn nút: “Nguyễn Sương và em có hẹn đi ăn khuya. Địa điểm là ở một cửa hàng khá nổi tiếng nên nếu chỉ đến muộn một chút cũng có thể phải xếp hàng rất dài. Bọn em đi trước, việc ôn lại chuyện cũ nói sau, dù sao đều ở Nam Thành cả nên cũng sẽ có rất nhiều cơ hội, tạm biệt nhé…”
Cửa thang máy đóng lại, sau khi Chu Hoài An và Trần Cương Sách biến mất khỏi tầm mắt, Quý Tư Âm mới thở phào nhẹ nhõm.
Nguyễn Sương cười một cách cứng ngắc, cô nhìn thấy mình phản chiếu qua bức tường kim loại của thang máy, rất mệt mỏi mà cũng rất bình tĩnh. Nguyễn Sương từng cho rằng Chu Hoài An nghiêm túc yêu cô nhưng kết quả lại bị đả kích nặng nề. Cũng từng cho rằng Trần Cương Sách là một người tình hoàn hảo, kết quả lần đầu tiên anh làm khó cô lại là ở trước mặt Chu Hoài An. Người tới giải vây cho cô là Quý Tư Âm. Người luôn ở bên cạnh cô suốt thời gian qua là Quý Tư Âm.
Con phố ban đêm vắng lặng, ánh trăng hoang vắng vô tận. Quý Tư Âm lo lắng thấp thỏm đi theo Nguyễn Sương, cô ấy muốn nói rằng con đường này không phải là đường đến quán ăn khuya, cũng muốn nói rằng ở đây tối quá, sao chúng ta không đi theo hướng đường lớn. Nhưng cuối cùng lại không nói gì mà chỉ im lặng theo bước Nguyễn Sương đi về phía trước, đi qua hai con phố, lại đến bên hồ. Mặt hồ mênh mông như không thấy bờ, sau mùa thu, khung cảnh đường phố trở nên tiêu điều, lá cây ngô đồng hai bên đường cũng rụng gần hết. Đêm đã khuya, lượng người đi bộ cũng ít đi, mặt hồ cô tịch lờ mờ phản chiếu ánh đèn. Nguyễn Sương đột nhiên xoay người đi tới một gánh hàng rong mua một túi hạt dẻ rang đường. Bữa ăn khuya trở thành hạt dẻ rang đường.
Quý Tư Âm hăng hái ăn, “Ngọt quá.”
Tâm trạng của Nguyễn Sương như bị một chiếc bàn ủi là phẳng xoa dịu. Cô nói: “Chu Hoài An hình như có xấu hơn trước một chút.”
Đột nhiên mở miệng, câu đầu tiên lại là về bạn trai cũ khiến lời Quý Tư Âm định nói nghẹn lại trong cổ họng.
“…Ừm, có vẻ như cậu ta không còn đẹp trai như hồi trước.”
“Cậu cảm thấy anh ta đẹp trai hơn hay Trần Cương Sách đẹp trai hơn?”
“…”
“Đặt mối quan hệ của họ với tớ sang một bên, cậu cứ đánh giá công tâm ấy.”
Quý Tư Âm suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Hai người họ không cùng một loại. Có một thành ngữ có thể khái quát về cả hai: Chu Hoài An văn nhã, Trần Cương Sách bại hoại. Nhưng xét về mặt đẹp trai thì Trần Cương Sách hơn, đẹp trai hơn, cực kỳ đẹp trai.” Dừng lại một chút, cô ấy nghĩ tới nguyên nhân hai người chia tay, lại nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, Quý Tư Âm tức giận nói: “Tớ muốn rút lại lời vừa nói, Chu Hoài An là vẻ ngoài văn nhã nhưng thực tế bại hoại còn Trần Cương Sách là từ trong ra ngoài đều bại hoại.”
Gần đó có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, sau khi ăn xong hạt dẻ rang đường, họ xoay người đi đến cửa hàng tiện lợi để mua rất nhiều đồ ăn. Phàn nàn về bạn trai của bạn thân có lẽ là đặc quyền duy nhất của một người bạn thân. Hôm nay Quý Tư Âm có thể mắng một lúc hai người, cô ấy vừa uống bia vừa mắng chửi với khí thế hừng hực.
“Đàn ông luôn là như vậy, nói gì cũng là do cô ấy, tôi không làm gì cả, tôi không liên quan.”
“Anh ta có thể gọi cậu là bảo bối thì cũng có thể gọi người khác là bảo bối. Tình yêu của đàn ông là thứ không đáng tiền nhất trên đời này.”
“Đàn ông rất giỏi trong việc ra vẻ tôn nghiêm và rộng lượng. Cậu nhìn xem, khi gặp bạn trai cũ của cậu mới thấy anh ta lộ ra vẻ nhỏ mọn.”
Nguyễn Sương đưa lon bia lên cụng ly với Quý Tư Âm, đồng tình đáp lại cô ấy.
“Đàn ông tự hào cho mình là có lòng dạ rộng lượng, nhưng thứ anh ta muốn chinh phục chỉ có bộ ng ực đầy đặn của phụ nữ.”
“Cậu nói chuyện với anh ta về Shakespeare, về văn học Trung Quốc và phương Tây cho tới khi kết thúc cuộc trò chuyện cậu mới nhận ra rằng kiến thức và kinh nghiệm mà cậu có đều không quan trọng. Điều anh ấy muốn biết là cơ thể cậu, màu sắc của nội y cậu đang mặc và hôm nay có phải là kỳ an toàn của cậu hay không?”
“Anh ta cảm thấy cậu xinh đẹp, ưu tú và độc lập nhưng anh ta lại coi cậu như một món đồ sở hữu của mình. Mọi niềm vui, nỗi buồn của cậu đều phải liên quan đến anh ta và tốt nhất là quá khứ của cậu phải thật sạch sẽ. Sau đó anh ta sẽ nói với cậu rằng chỉ những người đàn ông từng trải mới là người đàn ông đáng tin cậy và một người phụ nữ không có quá khứ mới xứng đáng được đàn ông trân trọng.”
Hai người nhìn nhau, cùng chung nhận thức. Chạm cốc xong họ đồng thanh trong cơn say xỉn: “——Đàn ông đều là những kẻ ích kỷ như nhau!”
Uống một hơi cạn sạch, Nguyễn Sương đập phẳng lon bia ném vào thùng rác bên cạnh. Hai người uống đến say khướt, trên đường về nhà mỗi người vẫn cầm một lon bia vừa uống vừa ca hát. Lon bia rỗng vứt bừa bãi trên sàn nhà.
Lúc Nguyễn Sương tỉnh dậy đầu đau khủng khiếp. Căn phòng tối tăm, mùi rượu tràn ngập trong không khí. Cô mò mẫm tìm điện thoại, nhìn đồng hồ thấy đã hơn một giờ chiều.
Trên giường không có ai, bàn chân chạm xuống mặt đất chợt có xúc cảm vô cùng mềm mại khiến cô suýt nữa thì hết hồn. Quý Tư Âm đã lăn xuống giường và đang ngủ trên sàn nhà. Nguyễn Sương gãi gãi tóc, đầu óc trì trệ quay cuồng. Một lúc sau cô nhặt chăn lên đắp cho Quý Tư Âm. Cô đi tắm rửa sạch sẽ, sạc điện thoại di động rồi vào bếp làm gì đó để ăn. Quý Tư Âm sống một mình nhưng tủ lạnh toàn chứa đồ uống và trái cây, Nguyễn Sương tìm một lúc lâu cũng chỉ tìm được vài quả trứng.
Khi Nguyễn Sương chuẩn bị đồ ăn xong thì Quý Tư Âm cũng bước ra khỏi phòng. Cô ấy không có sức lực mà ngồi trên sô pha, ôm gối: “Sương Sương, tớ buồn ngủ quá.”
“Buồn ngủ thì ngủ thêm một lát nữa đi.”
“Tớ không ngủ được nữa, tớ muốn ở cùng Trần Bạc Văn.”
“Anh ta sẽ tới tìm cậu à?”
“Không, hôm nay anh ấy phải quay phim. Tớ sẽ qua tìm anh ấy.”
Nguyễn Sương nói: “Dù sao thì cậu cũng phải đợi anh ta quay phim xong mới có thể hẹn hò. Hay là ngủ thêm một lát nữa đi?”
Quý Tư Âm vẫn lắc đầu: “Tớ không ngủ nữa, tớ phải qua xem anh ấy quay phim. Đàn ông đẹp trai nhất là khi nghiêm túc làm việc.”
Nguyễn Sương khó có thể bình luận lời nói của cô ấy, đơn giản là không bình phẩm, chỉ nói: “Tớ có nấu mì trứng, qua đây ăn đi.”
Quý Tư Âm dụi dụi mắt: “Tớ đi rửa mặt trước, à đúng rồi, tớ có gọi cơm hộp và Americano. Lát cậu chú ý đến chuông cửa nhé.”
Đã đến tháng 11, Nguyễn Sương mặc áo gió cũng cảm thấy lạnh, trong khi Quý Tư Âm vẫn cầm một ly cà phê đầy đá và uống vô cùng vui vẻ. Cô ấy mua cho Nguyễn Sương một ly latte nóng. Quý Tư Âm ăn mì trước, không nên để bụng rỗng mà uống Americano đá, Nguyễn Sương thì uống ly latte nóng rồi mới ăn mì. Trong khi Quý Tư Âm đang ăn, Nguyễn Sương đi lấy điện thoại đang sạc.
Quý Tư Âm nghĩ tới điều gì đó, hỏi: “Hôm nay cậu có kế hoạch gì không?”
Nguyễn Sương nói: “Không có, hay là đi theo cậu tới xem Trần Bạc Văn quay phim nhỉ?”
Quý Tư Âm: “Được đó.”
Cô ấy giảm tốc độ nhai nuốt, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Cậu…Trần Cương Sách có liên lạc với cậu không?”
Nguyễn Sương mở khóa màn hình, có rất nhiều tin nhắn chưa đọc nhưng đúng như cô dự đoán: “Không có.”
“Vậy…cậu không định liên lạc với anh ấy à?”
“Sẽ không.”
“Thật ra tớ cảm thấy hai người không cần thiết vì chuyện bạn trai cũ kia của cậu mà nảy sinh mâu thuẫn không đáng có.” Quý Tư Âm hành động như một chú chim bồ câu vì hòa bình.
Nguyễn Sương liếc cô bạn một cái, cười như không cười: “Việc này không liên quan gì đến bạn trai cũ của tớ.”
Trên mặt Quý Tư Âm tràn đầy vẻ ngơ ngác và bối rối.
“Cũng giống như lần trước ở trong bữa tiệc của Bàng Tiện, Trần Cương Sách hoàn toàn có thể nhạy bén cảm nhận được rất rõ ràng lý do tại sao tớ không vui. Anh ấy biết chính xác phải làm gì để khiến tớ vui hay không vui.” Giọng nói của Nguyễn Sương lãnh đạm đến mức kinh ngạc, “Cậu cảm thấy tối qua anh ấy không nhìn ra sao? Tớ lại không nghĩ như thế.”
Trần Cương Sách đang cố ý.
Có lẽ ít ai đủ bình thản khi đối mặt với cảnh tượng bạn gái hiện tại và bạn trai cũ đang ở chung một nơi.
Trong lòng Nguyễn Sương dâng lên cảm giác bực tức: “Không phải là tớ không biết trước đây anh ấy phong lưu ra sao, có nhiều mối quan hệ như thế nào, nhưng tớ có bao giờ để ý đến chuyện đó đâu? Cho dù anh ấy và một người phụ nữ lạ mặt bị bắt gian ở trên giường nhưng chỉ cần không phải tớ tận mắt chứng kiến, tớ vẫn có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.”
“Chu Hoài An và tớ chỉ là tình cờ gặp nhau, tại sao anh ấy lại tức giận với tớ?”
Quý Tư Âm sửng sốt, “Không phải tận mắt cậu chứng kiến là có ý gì? Sương Sương, anh ấy là bạn trai của cậu đó.”
“Anh ấy cũng chỉ là bạn trai của tớ thôi.” Nguyễn Sương lạnh lùng nói: “Tớ ở bên anh ấy vì muốn vui vẻ hạnh phúc, không phải để tự rước lấy muộn phiền.”
Một khi Trần Cương Sách làm cho cô không vui, Nguyễn Sương nhất định có thể rời bỏ anh ngay lập tức.
Giống như rời bỏ Chu Hoài An vậy.
–
Thời tiết hôm đó rất đẹp, sắc thu lộng lẫy. Nguyễn Sương hay ở cạnh Quý Tư Âm khi rảnh rỗi. Dần dần, cô đến trường quay xem Trần Bạc Văn quay phim thường xuyên hơn, cũng ngày càng trở nên quen thân hơn với anh ta. Trần Bạc Văn luôn gọi đùa cô một tiếng “ân nhân”, anh ta một bước thành danh trong giới web drama và liên tục nhận được những lời mời đóng phim thể loại này, tất cả đều là nhờ vào sự bổ nhiệm của Nguyễn Sương. Đối với Nguyễn Sương đó chỉ là một hành động vô tình, nhưng đối với anh ta nó đã thay đổi quỹ đạo của cuộc đời mình.
Có lần Quý Tư Âm bị bệnh nằm liệt giường, Nguyễn Sương và Trần Bạc Văn đều đến chăm sóc. Khi Quý Tư Âm ngủ, Nguyễn Sương và Trần Bạc Văn ngồi trong phòng khách, bầu không khí khó tránh khỏi sự ngượng ngập. Trần Bạc Văn gọi vài món tráng miệng đến, mang một hộp vào phòng ngủ, hộp còn lại đưa cho Nguyễn Sương.
Nguyễn Sương: “Cám ơn.”
Trần Bạc Văn nói: “Đáng lẽ ra tôi nên mời cô một bữa cơm để cảm ơn mới đúng.”
Nguyễn Sương cười: “Như thế thì khách sáo quá”
Trần Bạc Văn gãi gãi đầu một cách lúng túng.
Tuần thi cuối kỳ đã đến gần, tối qua Nguyễn Sương thức suốt đêm nên giờ cơ thể mệt mỏi nằm cuộn tròn trên ghế sô pha. Trên tay cô đang cầm ly cacao nóng bốc khói, trong suy nghĩ lơ đãng đột nhiên hỏi anh ta: “Cậu là sinh viên năm cuối đại học à?”
“Ừm,” Trần Bạc Văn nói, “Vừa lúc rảnh rỗi có thời gian đóng phim và chăm sóc cho cô ấy.”
“Trước đây cậu đã bao giờ nghĩ đến việc đóng phim ngắn chưa?”
“Chưa từng.” Nét mặt của Trần Bạc Văn vẫn mang nét trẻ trung của một sinh viên đại học nhưng trong web drama, anh lại thường đóng vai tổng tài máu lạnh vô tình.
Đây giống như một cuộc phỏng vấn muộn của Nguyễn Sương với anh ta.
Trần Bạc Văn cười tự giễu: “Sinh viên học viện điện ảnh ai cũng đều có mộng trở thành minh tinh, tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng có mấy người thật sự có thể trở nên nổi tiếng? Tôi có vẻ ngoài nhìn ổn nhưng kỹ năng diễn xuất thì chỉ tạm được thôi, lại không có tài nguyên hay mối quan hệ nào, dù có gia nhập làng giải trí thì cũng chỉ có cơ hội đóng những vai ngoài lề.”
Nguyễn Sương nói: “Cậu khá đẹp trai.”
“Nhưng trong giới giải trí thì đó là tiêu chuẩn bình thường.” Trần Bạc Văn nhận thức được rất rõ ràng. “Tôi chưa nói điều này với Âm Âm, cái ngày cô hỏi WeChat của tôi, tôi đã phân vân không biết có nên đến quán của chị họ để học cách pha chế và làm món tráng miệng trong kỳ nghỉ hè hay không. Lúc đó tôi đã là sinh viên năm cuối, tất cả các bạn cùng lớp đều đã đến Hoành Đi3m để tìm kiếm cơ hội, tôi thì nghĩ việc trở thành một ngôi sao là điều quá viển vông, cho rằng tìm một công việc ổn định cụ thể thì sẽ tốt hơn.”
Nguyễn Sương nở nụ cười, cô phải nhìn anh ta bằng ánh mắt khác, vừa đồng tình vừa tán dương.
“Tôi đồng ý đóng một bộ web drama, nói thế nào nhỉ? Nghĩa là trong thâm tâm tôi vẫn muốn nắm lấy chút hy vọng mong manh cuối cùng, biết đâu nó nổi tiếng thì sao?”
“Không ngờ nó lại trở nên nổi tiếng.” Nguyễn Sương mỉm cười.
Trần Bạc Văn cũng cười: “Đúng vậy, nó đã thật sự rất nổi tiếng. Nhiều người đến hỏi tôi có lịch trình gì không và giá họ đưa ra cũng tốt hơn trước rất nhiều.”
Nguyễn Sương nói: “Cậu có kỹ năng diễn xuất, cũng có ngoại hình.”
Trần Bạc Văn: “Nhưng cái cô cho tôi là cơ hội mà không phải ai cũng có.”
Có lẽ khi ở tuổi đôi mươi, bạn sẽ nhận ra rằng điều quan trọng nhất trong cuộc đời đôi khi không phải ở sức mạnh mà là cơ hội.
Ngày đó đã thêm bạn trên WeChat, cũng coi như đã là bạn bè rồi. Đôi khi Quý Tư Âm không có ở Nam Thành, Nguyễn Sương rảnh rỗi không có việc gì làm thì Quý Tư Âm lại bảo hai người bọn họ đi ăn tối. Rõ ràng trong đầu cô ấy tràn ngập những cốt truyện cẩu huyết thường thấy như như cướp người yêu của bạn thân, nhưng sự tin tưởng vô điều kiện của Quý Tư Âm khiến Nguyễn Sương khó có thể từ chối. Cô chỉ biết cảm thán một câu, tình cảm giữa những người bạn thân như họ thật sâu đậm.
Trong thời gian đó, Trần Cương Sách dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Nguyễn Sương. Trong một lần Nguyễn Sương nghe được tin tức về Trần Cương Sách, vẫn là có liên quan đến Chu Hoài An.
Bàng Tiện nói: “Thực ra Chu Hoài An đã trở thành khách hàng lớn của anh Cương Sách.”
Nói xong, Quý Tư Âm đá cậu ta một cước, hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta một cái ý bảo cậu ta câm miệng lại.
Bàng Tiện lại hả hê khi thấy người khác gặp hoạ: “Cậu và anh Cương Sách chia tay rồi à?”
Sự mong đợi trong mắt cậu ta quá rõ ràng khiến Nguyễn Sương cảm thấy rất khó chịu. Sau khi cố kiềm chế, tiếng “ừm” trong miệng chuyển thành câu hỏi chắc nịch: “Có phải hai người đã mở sòng để cá cược xem tôi và Trần Cương Sách có thể kéo dài bao lâu đúng không?”
Quý Tư Âm quay mặt đi, nhìn đông nhìn tây, giả vờ bận rộn.
Bàng Tiện lại thẳng thắn thừa nhận: “Tôi đã cá hai người sẽ chia tay trong vòng một năm.” Cậu ta còn kéo đồng bọn của mình là Quý Tư Âm, “Cậu ta thì cá rằng hai người tuyệt đối sẽ không chia tay trong vòng một năm, còn một năm sau thì khó mà nói.”
Quý Tư Âm cảm thấy vô cùng áy náy, yếu ớt nói: “Chỉ là, bọn tớ nhàm chán quá.”
“…”
Tình cảm sâu đậm giữa những người bạn thân có vẻ không được đậm sâu cho lắm.