Trăng Gió Nơi Đây

Chương 29



Editor: Đá bào

Beta: Bảo Trân



Mặc dù ngày mai mới là sinh nhật của Trần Cương Sách, nhưng bọn họ đã đến trước một ngày và ngủ lại khách sạn suối nước nóng để chào đón ngày hôm sau.

Giữa đêm đông lạnh giá Trần Cương Sách đeo đồng hồ xong liền kéo Nguyễn Sương lại trịnh trọng cảm ơn cô. Nguyễn Sương biết nhìn xa mà tỏ vẻ, nói rằng có lời cảm ơn là đủ rồi.

Trần Cương Sách không chịu bỏ cuộc, nói: “Cảm ơn mà chỉ nói bằng lời thì sao có thể đủ được? Anh là kiểu người như vậy sao? Anh phải dùng hành động thiết thực để biểu đạt niềm vui của mình lúc này.”

Trong khách sạn suối nước nóng, mỗi phòng đều được trang bị bể bơi nước nóng ở cả bên trong lẫn bên ngoài. Trần Cương Sách lôi kéo Nguyễn Sương nháo suốt một đêm dưới màn trời chiếu đất. Khói trắng và dòng nước ấm áp trong bể dâng trào, Nguyễn Sương không bài xích việc làm loại chuyện này với anh nhưng tận đáy lòng cô luôn cảm thấy chuyện này nên làm trong nhà. Anh có nhiều thủ đoạn và thời gian lâm trận cũng khá dài, đôi lúc còn thích nói mấy lời hạ lưu như một kẻ ăn chơi phóng túng. Địa điểm làm có thể là từ chiếc giường trong nhà đến cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, hoặc cũng có thể từ cầu thang đến bồn tắm lớn. Nguyễn Sương thường xuyên bị anh vừa dụ dỗ vừa ép buộc rồi cũng gật đầu đồng ý. Nhưng hôm nay họ ở bên ngoài, chỉ cách phòng suối nước nóng bên cạnh một rừng tre, cô không thể buông thả hoàn toàn nên suốt quá trình luôn cứng tay cứng chân. Mà chính sự căng thẳng của cô đã phần nào khơi dậy h@m muốn mãnh liệt của Trần Cương Sách, anh thích nhìn cô vừa run rẩy vừa lo lắng cắn chặt răng không dám phát ra âm thanh. Đến cuối cùng nước mắt của cô và nước hồ đổ hoà vào một, cô nằm trên vai anh nức nở, không biết là vì anh mà khóc hay vì điều gì khác.

Sau khi Trần Cương Sách được thoả mãn, anh rất kiên nhẫn và nhẹ nhàng dỗ cô ngủ. Nguyễn Sương đành phải đối mặt với anh, buộc mình tỉnh táo: “Em không ngủ được.”

Trần Cương Sách vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: “Sao lại không ngủ được? Nhìn em có vẻ đang rất buồn ngủ mà.”

“Vẫn chưa đến mười hai giờ.” Nguyễn Sương dùng hết sức lực nhẹ giọng nói: “Trần Cương Sách, đây là sinh nhật đầu tiên anh trải qua cùng em, nhất định em phải là người đầu tiên nói chúc mừng sinh nhật với anh.”

Trong mấy phút yên tĩnh đó, Trần Cương Sách mơ hồ đọc được cảm xúc khó tả nào đó từ chiếc đồng hồ đang đếm ngược từng phút từng giây. Thật khó để biết cảm xúc đó là gì vì anh chưa bao giờ trải qua điều gì như thế này trước đây.

Lúc này, Nguyễn Sương bất ngờ lật khăn choàng ra, vội vàng nhặt chiếc áo sơ mi rơi xuống đất lên mặc vào. Không quan tâm đó là áo sơ mi của anh. Chiếc áo sơ mi nam rộng thùng thình trên người cô, độ dài có thể che hết mông. Đôi chân thon dài và trắng kẹp chặt anh muốn chết. Rất nhiều lời lúc trước là cô thản nhiên nói nhưng giờ đã trở thành hiện thực.

Cô bước tới cửa tắt hết đèn trong phòng, chỉ để lại ngọn đèn đầu giường. Cô như một nhà ảo thuật biến ra một chiếc bánh ngọt rồi bước đến ngồi trước mặt Trần Cương Sách, nhẹ nhàng mỉm cười: “Mua ước nguyện đi, anh Trần.”

“ Sao không có nến?”

“Không có bật lửa.”

“…”

Nói ra cũng thật khó tin vì đã lâu Trần Cương Sách không có hút thuốc. Nguyên nhân chủ yếu là vì cô không thích mùi khói thuốc. Cũng đã lâu Trần Cương Sách không làm trò trẻ con như ăn bánh sinh nhật và thổi nến nhưng anh vẫn rất phối hợp, nhắm mắt ước nguyện.

—— “Hy vọng năm nào cũng có ngày này, tháng nào cũng như hôm nay.” 

Mở mắt ra đã thấy cô mỉm cười dịu dàng nhu thuận trong vầng sáng màu vàng nhạt. Trần Cương Sách hơi động tâm, anh đem cô ôm vào trong ngực. Anh từng cho rằng cô đòi hỏi quá nhiều, muốn tình yêu của anh, muốn sự quan tâm của anh, còn muốn anh một lòng một dạ nhưng hôm nay anh chợt nhận ra rằng mình cam tâm tình nguyện cho đi tất cả.

“Miên Miên.” Anh chạm vào tóc cô thì thầm: “Em ngoan ngoãn một chút được không?”

“Em còn chưa đủ nghe lời sao?” Nguyễn Sương mơ màng buồn ngủ nói.

Chưa đủ, còn lâu mới đủ.

Thật lâu sau, Trần Cương Sách có chút tiếc nuối mà mở miệng: “Sao anh không gặp được em sớm hơn nhỉ?”

Thật đáng tiếc nhưng nếu hai người gặp nhau sớm hơn thì chưa chắc đã ở bên nhau như giờ. Vận mệnh kỳ diệu ở chỗ là nó sẽ sắp xếp để người với người gặp nhau vào thời điểm thích hợp nhất. Sớm một giây hay chậm một giây thì vẫn là chưa đến lúc. Chuyện diễn ra vào lúc Trần Cương Sách cực kỳ kiên nhẫn, hết lần này tới lần khác rời Nam Thành và gặp Nguyễn Sương.



Mùa đông ở Nam Thành nhiều mưa ít nắng. Sau đợt tuyết đầu mùa hôm đó, mưa liên tục mấy ngày, nhiệt độ không khí lạnh đến thấu xương. Vào ngày sinh nhật của Trần Cương Sách, trời vẫn còn giông bão. Họ đã tổ chức sinh nhật tại Biệt thự Suối Nước Nóng, sau bữa tối thì lái xe đến một quán bar gần đó. Một nhóm người đang khiêu vũ trên sàn nhảy, Nguyễn Sương và Trần Cương Sách nhìn nhau, ngầm hiểu ý đối phương mà cùng đứng dậy rời khỏi quán bar trở về khách sạn.

Tối nay Trần Cương Sách uống không ít rượu, đang rơi vào trạng thái mơ màng nên hiếm khi không giày vò Nguyễn Sương mà đi ngủ sớm. Nguyễn Sương nằm lật qua lật lại, trằn trọc không ngủ được nên cầm khăn choàng đi đến quầy bar trong khách sạn. Không có nhiều khách ở trong quán bar, chỉ có hai trong số hàng chục bàn là có người ngồi. Nguyễn Sương tuỳ tiện chọn một vị trí rồi ngồi xuống rồi gọi một thức uống không cồn. Ở chính giữa sân khấu có một ca sĩ đang cầm cây đàn guitar vừa đàn vừa hát rất say sưa. Nguyễn Sương không có ý định nghe nhạc mà chỉ muốn giết thời gian. Ca khúc này kết thúc lại đến một ca khúc khác, cô như bị chôn sâu trong ánh sáng mờ mịt, chợt thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc đang loạng choạng đi về phía mình. Vẻ mặt Trần Cương Sách say khướt, trong tay cầm chiếc áo khoác dài, nhìn thấy trên người cô đã có khăn choàng, anh tùy ý vắt chiếc áo khoác lên ghế trống bên cạnh.

Nguyễn Sương ngơ ngác nhìn anh: “…Sao anh lại tới đây?”

“Tỉnh dậy không thấy em.” Khi đèn ở phía trung tâm tắt, khuôn mặt của Trần Cương Sách lộ ra vẻ mệt mỏi, đôi mắt vì ngấm chất cồn mà trở nên đỏ ngầu không thấy tiêu cự. Nhưng cơ thể anh thì như được trang bị hệ thống định vị  mà dễ dàng tìm ra vị trí của cô, “Sao em không trả lời điện thoại?”

Cô choàng khăn cashmere bên ngoài một chiếc váy len bó sát, không có túi.

Nguyễn Sương nói: “Em ra ngoài quên không mang theo điện thoại.”

“Anh còn tưởng em định bỏ trốn cùng người khác.” Anh lẩm bẩm.

Nương theo ánh sáng mờ ảo cô có thể thấy rõ cảm xúc mơ hồ trên khuôn mặt anh. Cả hai đều đã tắm rửa nhưng trên người anh vẫn đậm mùi rượu vang đỏ hảo hạng đặc trưng khiến ​​người ngửi thấy cũng muốn say theo. Anh khẽ nhắm mắt lại, trông mệt mỏi rã rời nhưng lòng bàn tay đang nắm chặt tay cô vẫn cố dùng sức như sợ cô sẽ trốn đi mất. Nguyễn Sương còn hoài nghi liệu anh có đang nằm mơ và bị mộng du hay không. Anh hiếm khi có những hành động bám dính cô như bây giờ. Nhưng dù ai là người rời đi trong hai người thì chẳng phải họ vẫn sống bình yên hay sao?

“Em có thể chạy trốn với ai được chứ?” Nguyễn Sương nhẹ nhàng nói, bất đắc dĩ dỗ dành anh, “Em chỉ ra ngoài nghe nhạc một chút, nghe xong sẽ quay lại với anh mà.”

Một tiếng “ừm” nhẹ nhàng phát ra từ hốc mũi của Trần Cương Sách nhưng anh vẫn không mở mắt.

Im lặng một lúc, Nguyễn Sương hỏi anh: “Sao anh biết em ở đây?”

Anh nói: “Camera giám sát.”

Nguyễn Sương bắt được trọng điểm: “…Người trong khách sạn vâỵ mà dám cho anh xem camera giám sát sao?”

“Anh nói với họ rằng cô bạn nhỏ nhà anh bị lạc, nếu họ không cho anh xem camera giám sát anh sẽ gọi cảnh sát. Nếu nửa đêm mà cảnh sát đến đây sẽ ảnh hưởng xấu đến khách sạn, mọi người sẽ nghĩ ở đây có xảy ra án mạng.” Cuối cùng anh cũng mở mắt ra đưa tay kéo cô ôm vào lòng, lòng bàn tay tay mơ hồ xoa xoa phần da thịt mềm mại ở eo cô, mỉm cười với vẻ lỗ m ãng tuỳ tiện.

Lúc này Nguyễn Sương không thấy chữ “bạn nhỏ nhà anh” cảm động nữa, mà chỉ cảm thấy bất lực trước hành động chuyện bé xé ra to của anh. Có lẽ đối với anh mà nói đây không phải là làm to chuyện, mà chỉ đơn giản là sử dụng một chút tiểu xảo. Trong vòng của bọn họ, việc sử dụng các đặc quyền là chuyện hết sức bình thường. Nguyễn Sương á khẩu, không nói nên lời.

Trần Cương Sách nói: “Sau này nửa đêm em đừng ra ngoài, nếu có ra ngoài thì cũng phải nhớ mang theo điện thoại di động, lỡ như anh tỉnh lại phát hiện em không có ở bên cạnh như hôm nay thì phải làm sao?”

“Em cũng không phải trẻ con.”

“Anh đang nói về việc anh phải làm thế nào? Hửm?” Anh rất giỏi tán tỉnh, mỗi khi cặp mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào cô là như như muốn trao cho cô toàn bộ tình yêu của mình. “Em không ở cạnh, anh không thể ngủ yên nổi.”

Rõ ràng tất cả chỉ là trò bịp bợm nhưng Nguyễn Sương vẫn mềm lòng. Trước đây cô thường tránh đề cập đến nhũ danh của mình là Nguyễn Miên Miên. Cô luôn cảm thấy một cái tên trẻ con như vậy không phù hợp với người đã ở độ tuổi hai mươi. Nhưng khi đối mặt với anh, Nguyễn Sương giống như một đoá hoa khô chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng có thể tan thành từng mảnh.



Càng đến cuối năm, các ngân hàng càng trở nên bận rộn hơn.

Nguyễn Sương vẫn không biết chức vụ thật của Trần Cương Sách trong ngân hàng là gì nhưng mỗi ngày khi anh gọi điện, người ở đầu dây bên kia đều gọi anh là “Anh Trần”. Trần Cương Sách chưa bao giờ tránh né Nguyễn Sương khi nói về công việc, tài liệu hay văn kiện của anh cũng đặt thoải mái trên bàn cà phê trong phòng khách và trên ghế sô pha trong phòng ngủ. Tất cả chúng được đựng trong túi giấy màu nâu, bên ngoài có hai chữ lớn màu đỏ ghi: “Bảo mật”.

Nếu Nguyễn Sương có dã tâm muốn tiếp cận anh thì e rằng anh sẽ bị lợi dụng đến táng gia bại sản mất. Nhưng cô không có hứng thú với tiền. Thỉnh thoảng nghe thấy anh trò chuyện trên điện thoại di động với mọi người về những hạng mục trị giá đến hàng trăm triệu nhưng cô đều không để ý mà chỉ nằm thư giãn trên chiếc ghế massage cạnh cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trong phòng khách. Vừa nhàm chán phơi nắng vừa mở điện thoại di động lên đặt mấy bộ quần áo cho năm mới. Điều cô suy nghĩ nhiều nhất lúc đó là hy vọng Tết Nguyên Đán năm nay trời sẽ nắng đẹp, cô không muốn lúc đi thăm họ hàng và bạn bè phải quấn mình trong lớp quần áo dày như một chú gấu. 

Cô mua rất nhiều quần áo trên mạng và để địa chỉ vận chuyển đến nhà mình. Mẹ đã nhận hàng chuyển phát nhanh của cô nhưng bên giao hàng lại có phàn nàn nên bà đã gọi video cho cô. Trần Cương Sách đang làm việc ở phòng khách, Nguyễn Sương không muốn quấy rầy anh nên cầm điện thoại chạy lên lầu.

“Điện thoại của tên khốn nào gọi tới nên không tiện nghe chỗ anh à?” Trần Cương Sách cố ý nói.

“Mẹ em.” Nguyễn Sương nói.

“Thì ra là mẹ vợ gọi tới.” Anh nói một cách tự nhiên.

Nguyễn Sương khẽ ừ một tiếng, không thèm để ý tới anh mà chạy thẳng lên lầu.

Giọng nói kéo dài của anh vang lên sau lưng cô: “Để anh chào mẹ vợ một tiếng nhé.”

“Miên Miên.”

“Em nói với bà ấy rằng em ở đây được anh chăm sóc rất tốt.”

Nguyễn Sương nhịn không được mắng anh: “Trần Cương Sách, anh đúng là không biết xấu hổ, im miệng——”

Quay đầu lại cô đã ở trong phòng trang điểm. Người trong gương có đôi má ửng hồng đầy ngượng ngùng, như hoa mận đỏ trên cành. Một vẻ đẹp hiếm có ngày đông. Cô dùng mu bàn tay che mặt, cố gắng bình tĩnh lại rồi mới bấm nhận cuộc gọi video của mẹ.

Mẹ chỉ cho cô gara ở nhà, nơi chứa đầy những món đồ chuyển phát của con gái. Tổng cộng có gần năm mươi món, lớn nhỏ có đủ. Bà bất lực mà trêu: “Xe của bố con thậm chí còn không thể đỗ vào được.”

Cửa phòng ngủ không đóng, Trần Cương Sách đang ngồi ở phòng khách dưới lầu, mơ hồ có thể nghe thấy được tiếng cười giòn tan vui vẻ của Nguyễn Sương.

Anh như bị nhiễm theo, khóe miệng cũng nhếch lên thành một nụ cười.

Điều phá vỡ sự yên bình này là âm thanh lạnh lẽo của tiếng chuông cửa. Xuyên qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, Trần Cương Sách có thể thấy rõ người ở bên ngoài.

Đó là mẹ anh, Lưu Bạch. Người duy nhất đến mà không cần thông báo hay hỏi trước cũng chỉ có thể là mẹ anh. Trần Cương Sách mở cửa dẫn bà vào. Ngôi nhà này là của hồi môn của Lưu Bạch, sau khi kết hôn Lưu Bạch và Trần Vũ Tín từng sống ở đây một khoảng thời gian. Để tránh tức cảnh sinh tình, Lưu Bạch đã dọn ra khỏi nhà và trao quyền sở hữu cho Trần Cương Sách. Không phải Lưu Bạch chưa từng nghe nói Trần Cương Sách đưa một cô gái đến ở nơi này, anh vốn nổi tiếng là phong lưu nên mấy năm qua Lưu Bạch đều nhắm mắt làm ngơ bởi vì bà biết rằng con trai bà nhận thức được bản thân đang làm gì. Nhưng tính toán kỹ thời gian thì người phụ nữ này hình như đã ở bên anh khá lâu rồi. Lần này Lưu Bạch tới đây cũng chính là vì chuyện này.

“Nghe nói nhà con là kim ốc tàng Kiều? A Kiều đó của con đâu?”

“Người ta có tên, không phải a Kiều.” Trần Cương Sách nói với giọng điệu bình tĩnh, ngay cả khi nói chuyện với mẹ cũng không có chút kính sợ nào, “Nếu mẹ đến chỉ vì muốn gặp cô ấy, con có thể gửi cho mẹ cả trăm bức ảnh.”

“Ảnh chụp sao có thể chân thật bằng nhìn trực tiếp bên ngoài được.”

“…”

Trầm mặc hồi lâu, Trần Cương Sách đóng tài liệu trong tay lại, vẻ mặt vô cảm lộ ra sự hờ hững và lạnh lùng.

“Mẹ muốn làm gì?”

“Cương Sách, lời này phải để mẹ hỏi con mới đúng,” Lưu Bạch kiên nhẫn hỏi anh, “Con đang muốn làm gì?”

Lưu Bạch đứng dậy, ánh mắt như tia sáng quét qua toàn bộ căn phòng, mỗi góc phòng đều có dấu vết sinh hoạt của người phụ nữ như dây buộc tóc hồng, ly trà sữa mới uống được một nửa, khăn quàng cổ nữ, dép lê của nữ…

“Con đã đến tuổi lập gia đình rồi, có bao giờ nghĩ rằng đối tượng con đang tìm kiếm không đơn giản chỉ là một người vợ mà còn là con dâu của mẹ, là phu nhân tương lai của chủ tịch ngân hàng.”

——Bà thậm chí còn hỏi qua về tình hình cụ thể của Nguyễn Sương.

Nguyễn Sương cúp điện thoại, đứng ở cửa nghe cuộc trò chuyện của hai mẹ con dưới lầu với vẻ mặt bình tĩnh và thờ ơ. Cô biết mẹ Trần Cương Sách không phủ nhận Nguyễn Sương cô, cho dù lúc này là người khác, cho dù là Quý Tư Âm, mẹ Trần Cương Sách cũng sẽ nói những lời này. Mục đích bà nói vậy không phải để thuyết phục Trần Cương Sách chia tay mà là muốn nói với anh rằng phải nghĩ cho đại cục. Không thể mãi cứ đắm chìm rồi bị mắc kẹt trong thứ tình yêu thế tục của tuổi trẻ và bị mù quáng bởi tình yêu nhất thời. Anh phải biết rằng của cải và những đặc quyền anh đang có, dù là tài sản bên ngoài hay là chính bản thân cũng đều do cả gia tộc và mẹ anh trao cho. Đây thậm chí không được tính là đánh cắp đạo đức, chỉ là nói lên sự thật tr@n trụi mà thôi. Trần Cương Sách có thể ném những quy tắc bất thành văn ra sau mà không cần quan tâm nhưng Nguyễn Sương lại là một người hiểu rõ hiện thực cuộc sống này. Mối quan hệ của hai người họ đã khiến mẹ anh lo lắng, có lẽ vì vậy mới đến tận đây.

Cô quay người, động tác đóng cửa rất nhẹ nhàng rồi quay trở lại phòng ngủ. Qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn có thể nhìn thấy rõ cây catalpa ở tầng dưới, thân cây trơ trụi và không còn dấu vết của màu xanh tươi. Người ta nói thời kỳ ra hoa của cây catalpa là vào tháng 4 và tháng 5 hàng năm. Thật đáng tiếc, đáng tiếc khi cô không thể nhìn thấy nó nở hoa. Nhưng trên thế giới này còn nhiều cây catalpa, bỏ lỡ cơ hội ngắm hoa nở của cây này thì vẫn có thể nhìn ngắm ở một cây khác.

Thực ra cô đã cân nhắc rất nhiều về chuyện với Trần Cương Sách, đợi đến mùa xuân năm sau khi anh không thể chịu đựng được sự cô đơn thì tự khắc sẽ có người mới ở bên. Đến lúc đó anh có thể đưa người mới đó đến đây ngắm hoa, dùng giọng điệu tán tỉnh thường ngày để nói với cô ấy: “Đây là cây tình yêu, vừa lúc chúng ta ở bên nhau thì nó nở hoa, em nhìn xem, có lẽ ông trời cũng phải thừa nhận rằng chúng ta sinh ra đã dành cho nhau.”

Lúc này, Nguyễn Sương chợt cảm thấy rất bình thản. Quý Tư Âm thường nịnh nọt nói rằng cô có nội tâm mạnh mẽ và tính cách dịu dàng nên mới rèn luyện được cảm xúc ổn định như vậy. Thật sự thì không phải. Nguyễn Sương tự cảm thấy sự ổn định trong cảm xúc của cô đến từ bản chất lạnh lùng thờ ơ từ trong xương tủy mình.

Sau khi quyết định xong, cô thu dọn tất cả hành lý của bản thân. Cô đã đổi vé tàu cao tốc sang ngày hôm nay nhưng vì sự thay đổi quá đột ngột nên dù đã tìm kiếm qua gần mười chuyến tàu cao tốc thì tất cả cũng đều đã bán hết. Cô chuyển qua mua vé xe lửa, giá chỉ bằng một nửa so với giá tàu cao tốc, chỉ là thời gian thì tốn gấp đôi. Vận mệnh dường như đang bất giác đẩy hai người ra xa nhau. Giống như lúc hai người họ từng bước gần gũi nhau, vội vàng không kịp chuẩn bị và khó mà ngăn lại.

Trần Cương Sách ứng phó với mẹ xong thì người mệt mỏi vô cùng. Anh muốn lên lầu ôm Nguyễn Sương để tìm lấy sự an ủi, chẳng biết từ lúc nào, cô nhóc này đã trở thành nguồn năng lượng của anh. Mỗi khi ở bên cô, dù không làm gì nhưng anh vẫn cảm thấy tràn đầy năng lượng gấp bình thường cả trăm lần.

Cửa phòng ngủ mở ra, Nguyễn Sương đứng cạnh cửa sổ với một chiếc vali màu xám bạc đã được đóng gói xong. Hôm nay mặt trời chiếu sáng rực rỡ, toàn thân cô được ánh nắng phủ lên, vầng sáng bao quanh cô hư hư ảo ảo tạo cảm giác không chân thực. Có lẽ cô đã nghe thấy tiếng bước chân của anh nên quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng, dung mạo xinh đẹp hơn cả cơn mưa bụi ở phía nam sông Dương Tử.

Trần Cương Sách nghe thấy giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, tựa như từ xa truyền đến: “Trần Cương Sách, em muốn về nhà.”

Anh bước đến trước mặt cô ôm vào lòng như thường lệ, tư thế thân mật và dịu dàng.

“Không phải ngày mai em mới về sao?” Anh chỉ nghĩ cô nhớ nhà chứ không cho là cô đang làm loạn, thuận theo ý cô mà nói: “Anh đưa em đến ga tàu cao tốc.”

“Không cần.”

“Tại sao không, Miên Miên?”

“Bởi vì……”

Nguyễn Sương tựa đầu vào ngực anh, trong lúc nói chuyện hơi thở của cô tràn ngập trái tim anh, chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Bởi vì em sẽ không quay lại.”

Ánh mắt Trần Cương Sách trở nên u ám nhưng vẫn là vẻ cưng chiều người yêu vô hạn. Anh thấp giọng hỏi, có phải vì học kỳ sau có nhiều lớp nên không có thời gian đến đây hay không? Không thành vấn đề, anh sẽ mua một căn hộ gần trường học vào năm tới. Khi cô quay lại trường thì họ sẽ cùng sống ở đó. Trong sân lúc ấy sẽ không chỉ có cây catalpa mà còn có rất nhiều hoa, cây cỏ, biết cô thích hoa nên anh đã cố ý chọn lọc ra rất nhiều loại hoa, đảm bảo cô có thể thưởng thức và ngắm nhìn hoa quanh năm. Ở lại đây cũng không còn ổn nữa vì có quá nhiều người đến làm phiền hai người, khi chuyển đến nhà mới sẽ không có ai làm phiền họ nữa.

Miên Miên luôn ngoan ngoãn, không phải em đã hứa sẽ nghe lời anh sao?

“Sinh nhật của anh mới trôi qua có mấy ngày thôi đấy?”

Nguyễn Sương từng cho rằng dù có bất cứ chuyện gì xảy đến giữa họ thì cô sẽ không bao giờ nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt anh, nhưng giờ phút này, trên mặt anh lại tràn đầy vẻ thất vọng. Nguyễn Sương không nói thêm gì nữa, mối quan hệ này bắt đầu không rõ ràng, kết thúc cũng không cần rõ ràng. Nhưng ít nhất họ cần phải xác nhận. 

Bất kể bắt đầu hay kết thúc, nhìn thì có cảm giác quyền chủ đạo đều nằm trong tay Trần Cương Sách, nhưng trên thực tế mọi bước tiến hay lùi đều do Nguyễn Sương quyết định. Mối quan hệ này nhìn có vẻ không bình đẳng, nhưng Nguyễn Sương hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng Trần Cương Sách đã cho cô sự kiên nhẫn và tình yêu mà anh chưa từng cho ai trước đây. Nhưng từ ngày quen anh, Nguyễn Sương cũng biết rõ bọn họ gặp gỡ nhau nhưng sẽ không có kết cục.

Cô đẩy cánh tay Trần Cương Sách đang ôm mình ra và rời đi mà không nói lời từ biệt, kéo theo vali đi thẳng. Bánh xe của vali khi di chuyển phát ra âm thanh khe khẽ giống như một bộ não rỉ sét đang vận hành chậm chạp. Trần Cương Sách quay người theo cô xuống lầu, cuối cùng vẫn gọi tài xế đưa cô đi một cách ân cần.

Nguyễn Sương: “…Không cần đâu.”

“Chưa khi nào anh không đón em và đưa em đi đúng không?”

“…”

“Lần này cũng không ngoại lệ.”

Giọng điệu của Trần Cương Sách vẫn cưng chiều như cũ, Nguyễn Sương cũng không đành lòng nên cũng gật đầu nói: “Trần Cương Sách, tạm biệt.”

Cô không muốn nói lời hẹn gặp lại. Cô cảm thấy rằng họ phải quay trở lại đúng quỹ đạo của mỗi người và không nên có bất kỳ sự giao thoa nào trong tương lai. Cô tự nhủ trong lòng, tốt nhất đừng nên gặp lại nữa. Từ nay về sau, núi nam sông bắc, không gặp lại. Xe đã chạy rất xa, bóng người qua gương chiếu hậu cũng dần dần mờ đi. Nguyễn Sương không hiểu tại sao anh lại không rời đi? Tại sao cứ đứng ở đó? Cô cũng đã đi, đã cách anh rất xa rồi. 

Không biết qua bao lâu, sắc trời dần tối, Trần Cương Sách cuối cùng cũng xoay người đi vào trong nhà. Cơ thể hoạt động trước đại não, chân anh bước lên cầu thang, đi vào phòng ngủ. Trước đây mỗi khi cô ngủ trưa, đều ngủ đến tầm này mới tỉnh dậy. Sau khi Trần Cương Sách tan làm sẽ về nhà nhưng không đánh thức cô dậy ngay để khi mở mắt cô có thể nhìn thấy anh đầu tiên giống như việc cô ép mình đi ngủ sớm để có thể nhìn anh đi làm mỗi sáng. Trước đây mỗi khi mở cửa, anh đều không nỡ quấy rầy giấc ngủ của cô.

Hôm nay anh vẫn mở cửa bằng những động tác rất nhỏ nhưng căn phòng thì đã trống rỗng.

Ngày nào cũng nằm trên giường, nhìn thấy người mình yêu nhưng giờ cô lại bỏ rơi anh mà không hề báo trước. Có lẽ không phải là không có dấu hiệu báo trước, bởi ngay từ đầu cô đã biết họ sẽ không có kết cục nên mới ở lại rồi tìm thời điểm thích hợp để rời đi. Hôm nay có lẽ là thời điểm thích hợp?

Hoặc có thể nói,

——Cô đã biết rõ cái kết từ trước nên từ đầu đến cuối cô đều không quá yêu anh, có phải không?

Và vì không yêu nhiều cho nên lúc rời bỏ cũng rất kiên quyết.

Là như thế đúng không? Nguyễn Sương.