Trăng Gió Nơi Đây

Chương 32



Editor: Gió

Beta: Bảo Trân



Thời gian không thể đo lường được những sự thay đổi. Ba năm, hơn một ngàn ngày đêm, cũng chỉ giống như cái búng tay một thoắt đã trôi qua. Khoảng thời gian này Nguyễn Sương không hề thiếu người theo đuổi. Cô rất nổi tiếng trong giới, năng lực lại xuất sắc, có vài bộ phim rất nổi tiếng, quan trọng là ngoại hình xinh đẹp, có khí chất lạnh lùng của người làm nghệ thuật, lúc cười cũng toát ra vẻ thông minh duyên dáng. Có nhiều nam diễn viên tỏ ý, cũng có nhiều lãnh đạo của công ty điện ảnh theo đuổi, cô đều có tiếp xúc với họ. Nhưng từ đầu đến cuối, cô nhận ra được một điều rằng: Con người phải thành thật đối diện với tình cảm của bản thân mình. Giống như vừa gặp đã yêu, ắt sẽ không thể làm bạn bè. Còn người lần đầu gặp không có cảm xúc thì có tiếp xúc lâu dài, cũng cưỡng cầu không được.

Trong khoảng thời gian này cô và Trần Bạc Văn có thân thiết hơn, nam nữ đều độc thân, liên lạc nhiều dần tất nhiên sẽ có những lời đồn không dễ nghe. Mãi cho đến khi hai người hợp tác mở phòng làm việc, tin tức họ là một đôi lại càng nhiều hơn. Nhưng người ngoài có đồn đoán thế nào đi chăng nữa, Quý Tư Âm cũng không tin.

Vị hôn phu của cô là người Nam Thành, việc đính hôn cũng được làm theo phong tục tập quán nơi đây. Trước buổi lễ đính hôn, Nguyễn Sương đến nhà Quý Tư Âm. Trong nhà bày đầy của hồi môn, người thân của cô ấy đều ở đây, xung quanh náo nhiệt bàn bạc về chi tiết cụ thể cho ngày mai. Nhân vật chính của buổi lễ là Quý Tư Âm ngồi ở giữa, hoàn toàn không thể chen lời được. Mãi cho đến khi nhìn thấy Nguyễn Sương, thấy được ngọn cỏ cứu mạng mình, cô ấy thoát khỏi vòng vây kéo Nguyễn Sương lên phòng mình ở tầng hai. Từ khi hẹn hò với chồng chưa cưới, bố đã mua cho cô một căn biệt thự ở Nam Thành, đây cũng là nơi cô xuất giá. Quý Tư Âm giới thiệu cho Nguyễn Sương bộ lễ phục mình sẽ mặc ngày mai, là một bộ xường xám bằng lụa đỏ.

“Rất xinh đẹp.” Nguyễn Sương nói.

“Đương nhiên rồi, mắt nhìn của tớ lúc nào cũng tốt mà.” Quý Tư Âm không ngần ngại mà khen bản thân mình.

Họ nói xong về chuyện đính hôn ngày mai, giọng Quý Tư Âm đột nhiên trầm xuống, hỏi cô: “Trần Bạc Văn biết tớ đính hôn xong có phản ứng gì không?”

Nguyễn Sương không thể nói ra sự thật tàn nhẫn ấy. Cô ngồi xuống ghế ngoài ban công, nhìn vào màn đêm vô tận, gió đêm xuân thổi qua gò má. Giọng nhẹ nhàng cất lên, không đáp mà hỏi ngược lại: “Cậu hy vọng cậu ấy có phản ứng gì? Ngày mai đến cướp dâu sao?”

“Anh ấy đến cướp dâu tớ cũng không đi theo.” Quý Tư Âm khẽ cười.

“Nhưng tớ cảm thấy…” Ánh mắt cô ấy hiện lên nụ cười rất nông, là sự lưu luyến quá khứ, “Nói sao nhỉ? Tớ phải thừa nhận là không ai có thể toàn tâm toàn ý yêu tớ như anh ấy được. Không toan tính lợi ích, không lo lắng được mất.”

Nguyễn Sương rũ mi, cười nhạt.

“Thật đáng tiếc vì không thể đi được đến cuối.” Cảm xúc của Quý Tư Âm có hơi sa sút, giọng trầm xuống, “Cậu cũng biết rằng khi ấy tớ đá anh ấy rất dứt khoát, nhưng may là cậu có thể giúp tớ bù đắp được một chút. Sau này nếu phòng làm việc của các cậu có thiếu tiền thì cứ nói với tớ, cậu biết mà, tớ chỉ có mỗi tiền.”

Nói chuyện về bạn trai cũ của bạn thân không phải là phong cách của Nguyễn Sương. Sở dĩ Nguyễn Sương và Trần Bạc Văn hợp tác mở phòng làm việc là vì cô đánh giá cao năng lực của anh ấy sao? Hay trong mắt cô, Trần Bạc Văn là một người có thể tin tưởng để hợp tác được? Đều không phải. Là vì Quý Tư Âm vẫn còn tiếc nuối về Trần Bạc Văn.

Lúc ấy Nguyễn Sương đã có suy nghĩ muốn mở phòng làm việc, nhưng số tiền cô có không đủ để cầm cự qua thời kỳ đầu. Nói ra thì xấu hổ, mối quan hệ giữa cô và mọi người khá nhạt, làm nghề bốn năm nhưng cô không có lấy được nổi một người bạn tâm giao. Sau khi Quý Tư Âm biết bèn bảo: “Hay là tìm Trần Bạc Văn đi, không phải anh ấy cũng muốn mở phòng làm việc với cậu sao?”

Nguyễn Sương nhíu mày: “Cậu không để tâm sao?”

“Ừm, không chỉ không để tâm, tớ còn khá hy vọng hai người sẽ hợp tác.”

“Có phải cậu vẫn thích cậu ta?”

Quý Tư Âm lắc đầu, ngẫm nghĩ một hồi: “Thay vì nói thích anh ấy, bảo tớ thích khoảng thời gian bên cạnh anh ấy thì đúng hơn. Giữa hai người bọn tớ, là tớ nợ anh ấy, tớ cũng không có gì tốt cho anh ấy cả, nếu đưa thẳng tiền thì chẳng khác gì bao nuôi xong đưa cho một khoản bồi thường, như vậy không được.”

Một lúc sau cô ấy tự cười trào phúng, “Có phải tớ tra lắm không? Đá anh ấy, có bạn trai mới rồi vẫn còn muốn đối tốt với anh ấy. Nhưng trước khi gặp được anh ấy tớ không biết chân ái là gì cả, là anh ấy dạy tớ thế nào là tình yêu, vậy mà tớ thì sao? Tớ nói với anh ấy rằng, trước mặt hiện thực chân ái chẳng là gì cả.”

Đối với người xung quanh, yêu cầu đạo đức của Nguyễn Sương rất cao, nhưng với bạn thân mình cô lại không có.

Thực ra mở phòng làm việc không có dễ như vậy. Làm gì có mối quan hệ hợp tác dài lâu chứ? Chuyện làm ăn luôn là nơi đầy những toan tính dối gian. Trần Bạc Văn và Nguyễn Sương cùng hợp tác, lại mới được mấy chục người tới, tất nhiên chủ cũ của những người ấy đều bất mãn, họ âm thầm gây cản trở hai người rất nhiều. Có đợt Nguyễn Sương tìm địa điểm mới để thuê, sau khi biết người thuê là cô, chủ nhà cười nói lát nữa họ có việc, chuyện thuê nhà sẽ bàn qua điện thoại sau. Và không có sau đó nữa, khi gọi lại thì luôn là máy bận.

Nguyễn Sương vô cùng lo lắng, lúc này Quý Tư Âm đột nhiên xuất hiện, mang theo một bản hợp đồng, “Lo gì chứ, không phải là muốn thuê văn phòng sao? Nhìn đi, tớ cho cậu thuê.”

Nguyễn Sương vô cùng cảm ơn.

“Bạn thân với nhau, không cần phải nói cảm ơn.” Họ đã quen nhau mười năm, trước giờ Quý Tư Âm chưa từng trưởng thành đến vậy, “Sương Sương, tớ đã nói là nếu có việc gì cần giúp cứ tìm tớ, tớ không có gì ngoài tiền cả.”

“Chủ nhà có biết là tớ thuê không?” Kích động xong, Nguyễn Sương vẫn hỏi.

“Biết chứ.”

“Chủ nhà không sợ bọn họ gây khó dễ sao?”

Có gì đó vụt qua đôi mắt cô ấy, do dự mà nói: “Họ không dám động đến anh ấy.”

Nguyễn Sương nghe ra được, mấy người chơi chèn ép cô đều là công tử nhà giàu trong giới, sổ đỏ nhiều cầm mỏi tay, chèn ép người thường không lý do. Người thường cũng không có cách nào cả, thực ra cách trị mấy công tử đó rất đơn giản, tìm người nhà của họ là được.

Nguyễn Sương từng tưởng rằng mình sẽ không nhớ đến Trần Cương Sách nữa. Nhưng khi cô mất công tốn sức giải quyết một việc, lúc đột nhiên trở nên dễ dàng, cô đột nhiên nhớ đến anh. Khoảng thời gian ở bên anh, hình như thượng đế luôn đứng về phía bọn họ. Cô từng tưởng rằng ông trời giúp đỡ tình yêu của hai người, mãi cho đến khi nghe những người xung quanh liên tục gọi ‘anh Trần’, cô mới hiểu ra được rằng, là cuộc đời Trần Cương Sách nên mới dễ dàng đến như vậy. Đường ranh giới giữa hai cuộc đời họ đã có từ khi còn trong nước ối. Từ khi sinh ra, anh đã được đứng ở nơi cao nhất. Vì vậy định mệnh giữa hai người là không tình yêu, cho dù Trần Cương Sách có ở bên ai thì anh cũng sẽ cho người ấy biết được thế nào là cuộc đời dễ dàng.

Nguyễn Sương hỏi Quý Tư Âm, chủ nhà là ai. Quý Tư Âm chỉ vào bên A trong bản hợp đồng, nói: “Là người này.”

Một cái tên Nguyễn Sương hoàn toàn xa lạ.

Không phải là Trần Cương Sách, cũng không thể là anh. Chỉ là cô đột nhiên nhớ đến anh, nhớ đến người cô không nên nhớ.



Rất ít khi Nguyễn Sương nhớ đến Trần Cương Sách, cô không thích nhắc đến người yêu cũ, bản thân cô cũng là một người yêu cũ tử tế. Rất ít khi quay đầu, ít khi lưu luyến, cho dù chỉ có vài lần như vậy, cũng chỉ là nỗi tiếc nuối thầm lặng. Có một điểm không thể phủ nhận đó là cô không thể thành khẩn giống như Quý Tư Âm được, có thể nhẹ nhàng nói ra nỗi tiếc nuối của bản thân. Điều Nguyễn Sương giỏi nhất là lạnh lùng, sự lạnh lùng ấy không chỉ đối với người ngoài, mà với bản thân cô cũng vậy.

Sau đó có người gọi Quý Tư Âm qua bàn về chuyện đính hôn ngày mai. Quý Tư Âm đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về vẻ mặt gấp gáp, trong ánh mắt có phần lo lắng cùng dò hỏi.

Nguyễn Sương có một loại dự cảm không lành, “…Sao vậy?”

Quý Tư Âm: “Nói với cậu một chuyện, ngày mai bạn trai cũ của cậu sẽ đến.”

“Người nào?”

“Cả hai.”

“…”

Không biết nói gì. Nguyễn Sương cố gắng nhưng vẫn không nhịn được, giọng lạnh như nước mưa bên ngoài, “Cậu và họ là họ hàng xa hay gì sao, hay cậu và hai người kia là bạn thân, cậu đính hôn, họ đến làm gì?”

Nghe Nguyễn Sương nói xong, Quý Tư Âm bật cười.

“…Quả thực Chu Hoài An là họ hàng xa của chồng sắp cưới tớ.”

Nguyễn Sương ngước mắt lên, ánh mắt thản nhiên: “Còn Trần Cương Sách?”

Quý Tư Âm đáp, “Bố tớ đặc biệt mời anh ấy đến, nhưng ông có nói rồi, Trần Cương Sách dạo này bận rộn nên chưa chắc đã đến.” Biểu cảm trên gương mặt cô ấy rất khoa trương, “Cậu không biết thì thôi, lúc bố tớ nhắc đến Trần Cương Sách cũng phải gọi là ‘Anh Trần’ đấy, ông ấy lại gọi người nhỏ hơn mình hai mươi tuổi một cách cung kính đến vậy.”

“Thế cậu nghĩ bố cậu nên gọi thế nào?”

“Tiểu Trần.”

“Ừm, thủ trưởng căn cứ không quân cũng gọi Trần Cương Sách như vậy.”

“…”

Biểu cảm trên gương mặt Quý Tư Âm càng khoa trương hơn, ngốc ra tại chỗ, sau đó mới phản ứng lại, “Chẳng trách bố tớ lại cố gắng lấy lòng Trần Cương Sách như vậy.”

Nguyễn Sương cười nhạt.

Quý Tư Âm đột nhiên nói: “Thật không ngờ chúng ta lại bình tĩnh nói về bạn trai cũ của cậu đến thế? Trước đây hình như hai đứa mình chưa nhắc đến Chu Hoài An bao giờ.” Ngoài sự kinh ngạc ra thì cô ấy không có ý gì khác, “Nếu không phải biết cậu sẽ không quay lại với người cũ, tớ còn nghi rằng cậu vẫn nhớ mãi không quên Trần Cương Sách ấy chứ.”

“Lúc tớ không nhắc đến Chu Hoài An, cậu cũng cho rằng tớ nhớ mãi không quên anh ta.”

Con người là động vật kì lạ. Nhắc đến người cũ thì bảo cô không cam lòng, không nhắc thì nói cô nhớ mãi không quên.

Nghe vậy Quý Tư Âm bèn ngẩng đầu làm nũng, “Được rồi được rồi, là lỗi của tớ, tớ xin lỗi mà.”

Nguyễn Sương cũng không so đo với cô ấy, nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, thở dài một tiếng: “…Ngày mai cậu xếp chỗ hai người họ cách xa tớ một chút.”

Dừng lại vài giây, cô thật sự không muốn có bất kì liên quan gì, “Càng xa càng tốt.”

Quý Tư Âm bảo đảm, “Đương nhiên, tớ biết cậu không thích có bất kì mối liên hệ gì với người cũ, chuyện này cứ để tớ lo.”

Quý Tư Âm chỉ bảo đảm chuyện sắp xếp chỗ ngồi trong buổi lễ đính hôn. Thế nhưng sự việc sau đó luôn xảy ra ngoài dự liệu của con người. Ví dụ như vào buổi sáng sớm ngày đính hôn, chồng sắp cưới của Quý Tư Âm đ ến đón, ngày đó hàng xe đón dâu vô cùng bắt mắt. Một chiếc xe Pagani màu đen sẫm dẫn đầu đoàn, sau đó là khoảng mười chiếc G63 đi theo sau, trở thành tâm điểm của thành phố. Nguyễn Sương ở bên cạnh Quý Tư Âm, chứng kiến chuyện lớn trong đời cô ấy. Vị hôn phu đỡ lấy cô ấy, Nguyễn Sương khẽ ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Chu Hoài An đưa quà đính hôn đến.

Nguyễn Sương không tìm hiểu về tình hình gần đây của Chu Hoài An, nhưng vẫn vô tình biết những chuyện liên quan đến anh ta. Năm đó sau khi đính hôn xong anh ta mãi vẫn chưa kết hôn. Có người nói là vị hôn thê của anh ta còn học thạc sĩ, phải đợi đối phương tốt nghiệp; cũng có người nói chỉ là liên hôn mà thôi, hai người có cuộc sống riêng, còn chưa lĩnh chứng, chơi cũng không có cảm giác tội lỗi. Còn có người bảo Chu Hoài An vẫn chưa quên được mối tình đầu, nói rằng vị hôn thê của anh ta rất giống với mối tình đầu ấy. Nguyễn Sương coi như mình đang nghe câu chuyện cười.

Trong buổi tiệc vui vẻ như hôm nay, Nguyễn Sương thoải mái nhìn thẳng Chu Hoài An. Chu Hoài An quay đầu đi vào phòng đặt quà đính hôn xuống. Nguyễn Sương đứng ở bên ngoài một lát, cũng xoay người đi vào.

Theo tục lệ của Nam Thành, nhà trai phải ngồi lại ở nhà gái một lát, sau đó mới đến khách sạn nơi tổ chức buổi tiệc. Nguyễn Sương không lái xe, cô ngồi xe của một người quen đến đó. Người ấy tất nhiên không phải là Chu Hoài An, Quý Tư Âm đẩy cô qua cho Bàng Tiện.

Miệng Bàng Tiện vẫn ngậm điếu thuốc, “Đã lâu không gặp, Sương đại mĩ nữ….Không đúng, bây giờ phải gọi cậu một tiếng Nguyễn Tổng rồi, sao nào, mở phòng làm việc vẫn thuận lợi chứ?”

“Khá thuận lợi.” Nguyễn Sương phát hiện bản thân mình không thể thích nghi được với tiếng ‘Nguyễn tổng’ kia, hoặc cô trời sinh đã không thích hợp làm lãnh đạo.

“Có thể không thuận lợi được sao?” Bàng Tiện khởi động xe, ý điệu không rõ, “Chỉ cần cậu mở miệng, lập tức có người trước người sau xông đến giúp rồi.”

Nguyễn Sương vẫn đang thất thần, không nghĩ quá nhiều về lời ấy, chỉ coi người mà cậu ta nói đến là Quý Tư Âm.