*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tối nay, biểu hiện của hai người trong nhà vẫn như thường.
Khi ăn cơm chủ yếu chỉ nghe Phương Mạt ríu rít, bà nội Phương lần lượt dạy bảo quan tâm hơn nữa, ông chủ Phương phối hợp cười khà.
Ở trong nhà Phương Nhạc luôn không chủ động tìm đề tài để nói chuyện, phần lớn thời gian chỉ có đề tài của người khác nhắc đến anh, hoặc là chuyện trọng đại anh mới có thể tham dự một chút.
Từ lâu bà nội Phương đã nghe người ta nói đến bệnh tự kỷ, với hiểu biết nửa vời còn từng nghi ngờ Phương Nhạc ít nói có phải là có bệnh nặng gì hay không, dù sao người nhà họ Phương đều nói nhiều, miệng không để yên được.
Sau đó Phương Mạt nói, lúc Phương Nhạc chơi chung với bạn ở bên ngoài tốt đẹp lắm, có thể bởi vì người nhà đều nói nhiều, cho nên từ nhỏ Phương Nhạc ở nhà không cướp lời được, tự nhiên mà trở thành nửa người câm.
Bà nội Phương ngẫm kỹ lại, cảm thấy rất có lý, nếu cháu trai không có bệnh nặng, vậy thì kệ nó đi, nó nói ít mấy câu, bọn họ vẫn có thể nói nhiều thêm mấy câu.
Cho nên trận khẩu chiến trong bữa cơm này vẫn không có sự tham gia của Phương Nhạc cũng chẳng có gì lạ.
Mà Trần Hề vẫn luôn là một người nghe tốt nhất, khi có đề tài gì đột ngột đề cập đến cô, cô đều có thể tiếp hai câu mượt như lụa, cô cũng không nói nhiều lắm, nhưng cảm giác tham dự của cô hiển nhiên cao hơn nhiều cái người từng bị nghi ngờ là có bệnh nặng nào đó.
Cứ như vậy, tối ngày khai giảng trùng ngày lễ tình nhân này, nhà họ Phương ấm áp hài hòa.
Sau khi ăn xong từng người rửa mặt, Trần Hề chờ trong phòng ngủ, chờ sau khi nghe thấy người phòng bên trở về phòng, cô lại đợi thêm mười lăm phút, mới lấy quần áo tắm rửa của mình đến nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh mở cửa sổ, trên mặt bệ bồn rửa tay vật phẩm được bày gọn gàng, khăn lồng bằng phẳng rũ xuống, gạch men trên đất khô mát, cây lau nhà nhỏ treo ở góc tường có dấu vết từng được sử dụng.
Khi vừa tới Trần Hề không nhận ra, sau đó mới phát hiện mỗi lần tắm rửa xong Phương Nhạc đều sẽ thu dọn nhà vệ sinh một chút, ví dụ như lau sàn một chút, lau khô mặt bệ, điều chỉnh vị trí đồ dùng vệ sinh cá nhân.
Bởi vì chỗ nằm cách nhau gần mà hiệu quả cách âm lại có hạn, có một lúc rảnh rỗi Trần Hề đã ghi nhớ một chút. Tốc độ tắm rửa của Phương Nhạc rất nhanh, từ khi đi vào đến khi tiếng nước hoàn toàn ngừng lại, nhiều lắm chỉ cần mười phút. Sau khi tiếng nước dừng đại khái anh sẽ ở trong đó ba phút rồi đi ra.
Nói cách khác anh không coi như là người có bệnh sạch sẽ hay chứng ám ảnh cưỡng chế gì, anh cũng sẽ không quá bới lông tìm vết, lau vệt nước hay điều chỉnh vị trí chẳng qua là do anh thuận tay làm, nhưng thói quen đơn giản tốt đẹp này lại có thể khiến nhà vệ sinh lúc nào cũng trong trạng thái sạch sẽ như mới.
Lúc đó Trần Hề nghĩ, có khi cô tắm rửa trước, sau đó Phương Nhạc mới vào, anh đi vào nhìn thấy nhà vệ sinh đã thay đổi thành một bộ mặt hoàn toàn khác không biết sẽ có tâm trạng gì? Nhưng anh cũng chưa từng nói gì với cô.
Sau khi Trần Hề nhận ra chuyện này, cũng học tập thói quen của Phương Nhạc, mỗi lần tắm rửa xong thuận tay sẽ lau sàn nhà vệ sinh một chút, lau bệ một chút.
Hôm nay cô cảm thấy lười biếng, không muốn nhúc nhích chút nào, nhưng tắm rửa xong đứng ngẩn người một lát, cô vẫn im lặng làm vệ sinh.
Sáng sớm hôm sau, mọi người làm từng bước, ba học sinh cần đi học đúng giờ tiếp tục chia nhau đường ai nấy đi dưới lầu.
Hôm nay sải chân của Phương Nhạc vẫn rộng như cũ, bước chân của Trần Hề lại chậm hơn bình thường một chút, hai người dần kéo dãn khoảng cách. Đi một lúc lại nghe thấy phía đường đối diện có một tiếng gọi.
“Phương Nhạc Phương Nhạc ——”
Phan Đại Châu mở rộng vòng tay chạy như bay tới, Phương Nhạc bước xéo, né tránh cái ôm bodylock đang tấn công ngay trước mặt, Phan Đại Châu cứ như đã đoán trước mà thay đổi tư thế, ôm khóa (*) biến thành ôm vai bá cổ.
(*)Trong đấu vật, gấu ôm, còn được gọi là bodylock, là một tư thế vật lộn giữ và đứng lên vật lộn trong đó cánh tay vòng qua đối thủ, vòng qua ngực, phần giữa hoặc đùi của đối phương, đôi khi với một hoặc cả hai cánh tay của đối phương ghim vào cơ thể của đối phương.
Phan Đại Châu thực hiện xong thì nói: “Mày thoát được cái ôm của ông nội mày chắc!”
Phương Nhạc cạn lời: “Cút.”
“Đừng bất hiếu như vậy chứ, phải cung kính với người lớn một chút có hiểu chưa!” Phan Đại Châu nói, lại quay sang hướng Phương Nhạc đi tới gọi: “Trần Hề, cậu đi quá chậm rồi đó, nhanh lên một chút, đang chờ cậu nè!”
Lại giáo dục Phương Nhạc: “Sao mày đi chỉ tự đi một mình vậy, Trần Hề đã rớt lại rất xa mà mày cũng không biết?”
Phương Nhạc hơi quay đầu.
Lối đi bộ thẳng tắp, có mấy miếng gạch lâu năm ít khi tu sửa nên hơi nhếch lên, đại khái Trần Hề vì Phan Đại Châu cho nên không để ý dưới chân, một chân vừa dẫm xuống, người không kiềm nổi mà loạng choạng về phía trước, suýt chút nữa té xuống đất.
Phương Nhạc biết hôm nay cô không đuổi theo mình, cô rất nghe lời, rớt lại sau anh khoảng chừng mười mét, giống như ngày đầu tiên tới đây, sông Sở đất Hán ranh giới rõ ràng.
Suýt chút nữa Trần Hề đã bị ngã vì Phan Đại Châu, sau khi cô đứng vững chỉ vào phía đằng trước cách đó không xa: “Cũng đến trạm xe rồi, cậu chờ tôi làm gì?”
Trạm xe buýt đã có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, Phan Đại Châu vốn đang muốn nói gì đó, lại bị Phương Nhạc hất cánh tay đang đặt trên vai anh ra.
“Đi thôi, đường có nhiêu đó.” Phương Nhạc mặc kệ Phan Đại Châu, tiếp tục đi về phía trước.
Phan Đại Châu đành phải đuổi theo người anh em của mình: “Bọn tôi đi trước nhé!” Cậu chàng vẫy tay với Trần Hề, cánh tay lại đặt lại trên bả vai Phương Nhạc, huyên thuyên nói chuyện với anh.
Trạm xe buýt giờ cao điểm buổi sáng vẫn có một đống người tụ tập, mấy người Phương Nhạc cũng không định giật chỗ ngồi như trước, chậm chạm dừng ở cuối mới lên xe, hôm nay Trần Hề đi phía trước chen lấn, đáng tiếc giật chỗ thất bại, cô đành phải tiếp tục vịn tay nắm treo.
Phương Nhạc lên xe chậm, cách Trần Hề một nửa xe. Phan Đại Châu ló đầu nhìn về phía đuôi xe: “Trần Hề nhà mày sắp bị người ta ép bẹp rồi.”
Phương Nhạc không tìm thấy người, cũng không định tìm. Xe buýt đi rồi dừng, có người lên xe, bọn họ lục tục chen lấn về phía sau thùng xe, cứ chen chúc đến gần cửa sau, Phương Nhạc đối mặt với Trần Hề, nhìn thấy cô một tay vịn lưng ghế của người khác, một tay cố gắng nắm tay nắm treo, bị người ta ép đến mặt nhỏ đỏ bừng.
Hai người đụng độ, nhất thời không nói năng gì, đột phiên đầu Phan Đại Châu chui ra từ sau bả vai Phương Nhạc, thúc giục: “Mau mau mau, tao nhìn thấy cơm nếp rồi, hôm nay tao muốn ăn cái mười đồng! Trần Hề bọn tôi đi trước nhé, bái bai!”
Trần Hề đáp lễ: “Bai bai nhé.”
Cửa xe mở ra rồi lại khép kín, xe buýt đi xe, Trần Hề cứ như vậy mà nắm tay vịn treo hai tháng.
Một ngày giữa tháng tư, loa nhỏ dùng để múa quảng trường của bà nội Phương bị hỏng mất, bà tiếc không đổi, để Phương Nhạc tìm cách sửa cho bà.
Phan Đại Châu tới tìm Phương Nhạc, cậu buồn bã ỉu xìu nằm bò trên bàn cơm nhà Phương Nhạc nói: “Tao không muốn học trường trung học trực thuộc*.”
*Là một trường trực thuộc đơn vị nào đó, ví dụ trường trung học trực thuộc đại học Thanh Hoa, tuy vậy thường không phải cứ học trường phụ thuộc là sẽ được tuyển thẳng lên trường mà nó trực thuộc, vẫn phải thi đại học
Phương Nhạc mở vỏ ngoài của loa đặt trên bàn, cúi đầu kiểm tra linh kiện, nói: “Vậy thi.”
Phan Đại Châu: “Tao sợ thi không đậu, đến lúc đó cả trường trung học trực thuộc cũng không được.”
Phương Nhạc: “Vậy học trường trung học trực thuộc.”
Phan Đại Châu: “Nhưng tao không muốn đến trường trung học trực thuộc.”
Phương Nhạc: “Vậy thi.”
Phan Đại Châu: “Không phải là do tao sợ thi không đậu sao, ném dưa hấu cũng không nhặt được hạt mè.”
Phương Nhạc: “Trường trung học trực thuộc.”
Phan Đại Châu: “Nhưng tao không muốn bị tách khỏi mày, tao cũng muốn đến trường số 8.”
Phương Nhạc: “Thi.”
Lời nói qua lại cứ lặp đi lặp lại, câu trả lời của Phương Nhạc tinh giản đến nỗi chỉ có một chữ, thái độ qua loa đến cả người mù cũng thấy được, Phan Đại Châu phẫn nộ vỗ bàn: “Phương Nhạc, mày đang trắng trợn bơ tao! Rốt cuộc mày có phải anh em tao không!”
Linh kiện trên bàn suýt chút nữa bị vỗ bay, Phương Nhạc tay cầm tua vít, bất đắc dĩ ngẩng đầu: “Dù không thi đậu trường trung học số 8, lấy thành tích của mày cũng có thể đảm bảo học được ở những trường trọng điểm khác, rốt cuộc mày có gì để rối rắm.”
Phan Đại Châu tắt lửa vò đầu: “Không phải là vì tao muốn học trường số 8 sao.” Nói xong nâng gọng kính trên mũi, nhanh trí hỏi: “Thành tích của mày và Trần Hề ai tốt hơn, tao tìm hai đứa mày học thêm một tháng, thế nào?”
Phương Nhạc không khỏi nhìn về phía phòng bếp bên cạnh, cửa kéo nhà bếp đang đóng, nhưng hiển nhiên không cản trở việc âm thanh lọt qua. Bên trong cánh cửa có người ôm một chiếc chén lớn quay lưng về phía bọn họ, hẳn cô đã nghe thấy tên mình, lưng cô rõ là đã thẳng lên một chút.
Trần Hề tới bếp để ăn cơm. Hôm nay thứ bảy, buổi sáng phải học nửa buổi sáng, cô tan học cũng đã muộn, trên đường còn gặp phải kẹt xe do tai nạn giao thông, về đến nhà thì đã sớm qua giờ cơm trưa, trong bếp có chừa đồ ăn cho cô.
Mấy hôm trước bà nội Phương vừa trải khăn ren lên bàn trà, cấm mọi người làm bẩn tình yêu trong lòng bà, bàn ăn lại bị Phương Nhạc chiếm mất, Trần Hề đành phải tạm đứng trong bếp, vừa ăn cơm trưa, vừa quang minh chính đại nghe lén.
Cuộc đối thoại của bọn họ tuy không đầu không đuôi, nhưng hiển nhiên Trần Hề đã hiểu rõ ngọn nguồn sự việc.
Đầu tháng này, ông chủ Phương được Phương Nhạc thông báo phải đi tham dự họp phụ huynh. Ông vốn tưởng là họp phụ huynh toàn khối lớp chín, sau đó thuận miệng nhắc tới với mấy người hàng xóm, mới biết được bọn họ không nhận được thông báo gì.
Ông chủ Phương nghi ngờ Phương Nhạc gây ra họa gì ở trường, sau khi đi rồi mới biết, đây là cuộc họp phụ huynh chỉ dành cho học sinh được tuyển thẳng.
Ông chủ Phương nghe mà mơ mơ hồ hồ, cuối cùng tự ông tổng kết đơn giản là, thành tích của con ông rất tốt, chắc không cần tham gia thi cấp ba, có thể trực tiếp được giới thiệu học trường cấp ba trọng điểm trong Hà Xuyên.
Hôm đó Phương Nhạc ra ngoài có việc chưa về, ông chủ Phương về một cái, đôi mắt mờ mịt của cả già cả trẻ đồng loạt nhìn về phía Trần Hề.
Sau khi Trần Hề trở về từ cơn mù mờ ngắn ngủi, thử thăm dò đôi mắt mờ mịt của người nhỏ tuổi nhất: “Không phải chị đã thi cấp ba rồi sao?”
Phương Mạt rất là vô tội: “Nhưng chị là đứa học dốt mà, chị bỏ tiền để học trường cấp ba bình thường.”
Trần Hề cũng hơi khiếp sợ vì tất cả người nhà họ Phương hoàn toàn không biết gì cả, vì thế cô ngồi ngay ngắm phổ cấp kiến thức điểm mù cho họ.
“Mấy trường trọng điểm của Hà Xuyên có suất học sinh tuyển thẳng, trường cấp ba bình thường thì không có. Ví dụ như trường số 8 là trường trọng điểm, năm nay sẽ có hơn hai trăm suất tuyển thẳng. Tư cách học sinh được tuyển thẳng phụ thuộc vào 5 kỳ thi cuối kỳ trong giai đoạn cấp hai cùng với một lần thi mô phỏng, đương nhiên cũng phải nhìn vào tố chất tổng hợp của họ. Kỳ trước họ nhận được tư cách thi, kỳ sau chỉ cần thông qua cuộc thi giành suất tuyển thẳng là năm nay bọn họ sẽ không cần tham dự kỳ thi cấp ba nữa.”
Ông chủ Phương tò mò: “Vậy sao lúc trước cháu không tham dự thi học sinh tuyển thẳng này?”
Trần Hề nói: “Bởi vì cháu không có học bạ ở Hà Xuyên ạ, học bạ trong Hà Xuyên mới có tư cách này.”
Ông chủ Phương: “Cho nên con trai chú là học sinh giỏi?”
Trần Hề gật đầu: “Đúng vậy.” Cho nên lúc trước con trai chú bảo cháu giảng đề cho cậu ta, là đang trêu cháu hả?
Mấy hôm nay đi xe buýt, Trần Hề đứng cách xa Phương Nhạc hơn.
Bây giờ đám Phương Nhạc đã trình bảng báo cáo xin tuyển thẳng và bản chứng nhận giấy, cũng chọn được trường, Phương Nhạc nhận được tư cách thi tuyển thẳng vào trường số 8, mà Phan Đại Châu phải đến trường trung học trực thuộc.
Bây giờ nếu Phan Đại Châu muốn vào trường số 8, con đường duy nhất chính là từ bỏ suất tuyển thẳng, tham gia kỳ thi cấp ba bình thường. Nhưng thi cấp ba có nguy hiểm, bao năm nay điểm trúng tuyển vào trường số 8 đều cao nhất Hà Xuyên, cậu sợ thi không đậu trường số 8 còn đỡ, lỡ phát huy thất thường trong kỳ thi thì ngay cả trường trung học trực thuộc đứng thứ hai cũng không bắt nổi, tệ nhất lỡ như ngay cả mấy trường trọng điểm khác cậu cũng không đủ điểm, vậy chắc chắn cậu sẽ ôm hận mà chết, hưởng thọ mười sáu tuổi.
Nhà ăn, Phan Đại Châu hỏi Phương Nhạc xong, không đợi câu trả lời, cậu đã hô to về phía nhà bếp: “Trần Hề, cậu và Phương Nhạc song kiếm hợp bích một chút, cùng giúp tôi học thêm đi, tôi có thể sống quá mười sáu tuổi hay không phải xem hai người!”
Trần Hề ôm tô chậm rãi xoay người.
Hiện giờ cô đang đúng vào độ tuổi phát triển cơ thể, mấy năm trước thiếu ăn thiếu mặc nên nhìn gầy yếu, mấy tháng này ăn ngon uống tốt, vẻ ngoài rất khác so với khi vừa đến, mặt tròn hơn nhiều, đôi má ửng hồng cũng biến mất, làn da trắng nõn sáng sủa, đây là dấu hiệu của nụ hoa chớm nở.
Gần đây Phan Đại Châu thường ngủ nướng, một lúc lâu rồi không ngồi cùng xe buýt với Phương Nhạc Trần Hề, cho nên lúc này nhìn thấy Trần Hề, Phan Đại Châu dễ dàng phát hiện cô có chút thay đổi, không khỏi rướn dài cổ mắt nhìn thẳng.
“Tháng sau tôi phải về trấn Tân Lạc, không thể giúp cậu học thêm.” Trần Hề nói xong câu này, lại ăn một miếng cơm, vừa nhai vừa nói: “Nhưng tôi sẽ chúc cậu có thể sống lâu trăm tuổi.”
Phan Đại Châu không biết có nghe vào tai hay không, Phương Nhạc không nghe thấy giọng nói của cậu chàng, thu lại ánh mắt chuyển sang cậu ta, dừng một chút, đạp chân cậu chàng một phát ở dưới bàn.
“Ai da ——” Phan Đại Châu kêu đau, ngã lại trên ghế, thở hồng hộc gào lên: “Mày có bệnh à, không có gì lại đá tao!”
Phương Nhạc tiếp tục cúi đầu nghiên cứu loa mini, nói với cậu: “Tham nhiều sẽ nhai không nhừ, mày thành thật làm hết bài tập trước đây đi.”
Phan Đại Châu làm bài theo kiểu nhảy cóc, một bài thi cậu chỉ chọn đề bài cậu thấy hứng thú và chưa từng nhìn thấy qua, nhưng nếu khó khăn quá lớn, ví dụ như hai đề cuối trong bài thi, cậu chàng sẽ không chịu động não nhiều, nói là quá hao tinh lực, tuổi cậu ta còn nhỏ phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
Không giống Phương Nhạc, cho dù đề đó Phương Nhạc đã làm qua mấy lần, nhưng bài tập giáo viên giao, anh vẫn sẽ làm từng bài một từ đầu tới cuối, cho dù đề đó đã khiến anh cảm thấy buồn tẻ nhạt nhẽo.
Bên này ồn ào nhốn nháo, ảnh hưởng đến Phương Mạt nằm ngủ trưa trên sô pha. Phương Mạt bóp eo, lê dép lê đi tới, bực bội nói: “Mấy đứa có thể ra ngoài chơi không, thứ bảy mà còn như đám đàn ông hay ru rú trong nhà, mau đi ra ngoài chơi cho chị!”
“Chị thật hiểu biết!” Phan Đại Châu nói với Phương Nhạc: “Mày có sửa được không đấy? Giờ đừng sửa nữa, nhanh ra ngoài sân vận động với tao, đám Liêu Tri Thời chắc chắn đều ở đó cả rồi!”
Phương Mạt mắng xong là mặc kệ bọn họ, vào bếp lấy kem, vừa xé bao vừa nhìn về phía đồ ăn trên bệ bếp, kinh ngạc cảm thán: “Bé cưng, em sắp ăn hết rồi hả?”
Trong chén Trần Hề còn thừa miếng cơm bằng nửa nắm tay, gật đầu nói: “Sắp sắp.”
Phương Mạt nhìn cái tô cô đang ôm, miệng tô còn to hơn cả mặt, Phương Mạt thấy lạ: “Sao gần đây sức ăn của em lại mạnh như vậy, bụng có bị căng không?”
Phương Mạt nói, sờ bụng nhỏ của Trần Hề, quả nhiên bụng nhỏ đã nhô lên.
Trần Hề nói: “Ăn nhiều một chút để xem em có thể cao hơn hay không.”
Phương Mạt: “Ai chê em lùn?”
Trần Hề: “Tay vịn treo của xe buýt chê em lùn.”
Phương Mạt: “Là thứ gì?”
Trần Hề nhìn lên dáng người cao ráo của Phương Mạt, nói: “Chị sẽ không hiểu.”
“Được rồi.”
Trần Hề cơm nước xong xuôi rửa sạch chén, Phương Mạt ngồi trên sofa xem phim, hai tên đàn ông đã ra ngoài, Phương Mạt gọi Trần Hề đến xem cùng.
Hai cô gái làm hai việc cùng lúc, vừa xem phim vừa trò chuyện.
Phương Mạt hỏi Trần Hề: “Có phải Phương Nhạc còn bắt nạt em không?”
“Dạ?” Câu này lúc tết Phương Mạt đã từng hỏi.
Phương Mạt mang vẻ mặt hiểu rõ: “Thật ra chị biết hết.”
Hôm qua lúc sáng đi học, Phương Mạt đang đi đến trạm xe buýt lại đột ngột nhớ tới ví tiền tiêu vặt của mình đã thấy đáy, sợ bị bà nội mắng, cô nhanh chóng chạy về cửa chính tiểu khu tìm Trần Hề và Phương Nhạc để giang hồ trợ giúp.
Kết quả vừa đuổi theo hai người, Phương Mạt bất ngờ phát hiện khoảng cách đi đường giữa Trần Hề và Phương Nhạc lại có thể cách cả một cái Sahara, hiển nhiên Phương Nhạc còn đang ghét Trần Hề, mà Trần Hề chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Phương Mạt nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy Phương Nhạc là tên xấu xa cứng đầu, cô ta không xuống tay được, vẫn nên an ủi Trần Hề bé nhỏ trước, không thể để con bé cho rằng mình đúng là khách không mời mà đến bị chán ghét.
Phương Mạt chân thành nói: “Phương Nhạc không nhằm vào em, thật ra thằng bé nhằm vào một loại người, lúc tết đến em cũng thấy rồi đó, chị đã nói tình hình lúc trước của nhà ta cho em nghe, còn có rất nhiều chuyện em không biết.”
Tiền tài hiển nhiên là một thứ tốt, nhưng mọi sự đều có lợi và hại, nó khiến cuộc sống nhà họ Phương giày có, nó cũng là chiếc kính chiếu yêu tốt nhất.
Có người sinh bệnh xin giúp đỡ, nhà xe của mình thì không nỡ bán, nên muốn đòi tiền nhà họ.
Có đôi vợ chồng trung thực, trong nhà nghèo đói, đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhà họ Phương giúp trả học phí cho hai đứa bé đó. Ai biết vừa sang năm, đôi vợ chồng này lại mang thai, mặt đỏ tai hồng mượn nhà họ Phương tiền sữa bột.
Đầu óc Phương Nhạc trưởng thành sớm, cái gì cũng đặt vào mắt, tạc trong lòng. Nhân tính là lòng tham không đáy, có vài người giỏi làm tiền từ ý tốt của người khác.
Phương Mạt nói: “Cho nên chị mới nói, Phương Nhạc nhằm vào một loại người thôi, em không cần để trong lòng. Tên này cực kỳ cứng đầu, rất khó nói cho thông. Em xem nó còn nhỏ tuổi mà cuộc sống lại tự gò bó như vậy là biết, trước kia chị cũng nói với ba mẹ rồi, Phương Nhạc rất thích hợp xuất gia làm hòa thượng, ai có thể lục căn thanh tịnh hơn nó.”
Vừa đúng lúc, trong phim trùng hợp có một hòa thượng xuất hiện.
Trước kia Trần Hề chưa từng được xem một bộ phim hoàn chỉnh, bởi vì nhà cô không có ti vi.
Đài chiếu phim lúc này đang chiếu bộ phim tên “Thanh Xà”, Trần Hề cảm thấy hình ảnh thật kỳ quặc.
Trần Hề không ngờ Pháp Hải hòa thượng lại có thể anh tuấn như vậy, anh tuấn mà nghiêm trang, khiến cô nghĩ đến tượng Phật đà cụp mắt giận trong chùa.
Trên phim, Pháp Hải tu vi mới hai mươi năm lại muốn thu phục một con yêu quái tu vi hai trăm năm. Yêu quái xin tha: “Ta bái chùa Phụ Linh Đài dưới Đại Kim Phật, hàng năm hấp thu sự che chở của Phật, tính lành, pháp sư tha cho ta một mạng!”
Pháp Hải nghiêm trang lạnh lùng trách mắng: “Yêu chính là yêu!” Hắn khư khư cố chấp, hủy hết đạo hạnh của con yêu quái này.
Sau đó hình như Thanh Xà vừa ý Pháp Hải, Bạch Xà cảnh cáo Thanh Xà: “Hắn không phải Hứa Tiên, hắn không có tình cảm trần tục.”
Trần Hề cảm thấy Bạch Xà nói rất đúng, Pháp Hải là Phật trừ yêu, hắn không có tình cảm trần tục.
Sau đó xem được nửa bộ phim này rồi, bà nội Phương đã trở về nhà, hai người bèn không xem tiếp nữa.
Lại qua một tuần, sáng thứ bảy chỉ có Phương Mạt không đi học, nhưng bà nội Phương thấy cô lười biếng, kiên quyết kéo cô ta dậy sớm, không cho ngủ.
Phương Mạt ăn sáng cùng mọi người, lại về phòng ngủ ngủ bù. Trong một chốc ngủ không được, cô ta nhớ tới bộ phim tuần trước còn chưa xem xong, mở máy tính ra xem lại một lần nữa.
Khi không vào giờ cao điểm xe buýt không đông đúc chen chúc nhau, nhưng Phương Nhạc và Trần Hề vẫn không chiếm được chỗ ngồi.
Hai người đứng một đầu một đuôi, trên đường xe thông báo: “Hãy nhường chỗ cho hành khách có nhu cầu, mong mọi người tự bảo quản tốt điện thoại và ví tiền của mình.”
Thông báo lặp đi lặp lại mấy lần, Trần Hề không hiểu được là tài xế đang nhắc nhở trên xe có móc túi, rất nhiều hành khách cũng không biết móc túi trà trộn giữa bọn họ.
Lúc sắp đến cửa trường trung học số 8, Trần Hề trước tiên xoay người chen đến cửa sau, bất ngờ phát hiện Phương Nhạc lại bỏ lỡ “trạm đường Hồ Sơn Nam", anh còn chưa xuống xe.
Xe dừng cửa mở, Trần Hề không kịp nghĩ nhiều, đi theo hành khách phía trước đi xuống.
Phương Nhạc là người cuối cùng xuống xe, anh không nhanh không chậm đi qua vạch, đi đến trạm ở đường đối diện chờ xe một lần nữa.
Tình tiết trong phim chậm rãi triển khai, Phương Mạt nằm trên giường, càng xem càng tỉnh táo.
Ôi chao ôi, thì ra Pháp Hải có tâm ma.
Ôi chao ôi, Pháp Hải lại tìm Thanh Xà giúp hắn loại bỏ tâm ma!
Chậc chậc chậc, kết cục cuối cùng Pháp Hải lại gọi Thanh Xà một tiếng “Tiểu Thanh”, không phải là có tình với Thanh Xà rồi chứ?