Trăng Hướng Phía Tây

Chương 84



Trần Hề nửa chết nửa sống nằm trên giường, một chút lực cũng không dùng được, mái tóc dài ướt đẫm rối loạn dán ở cổ và trước ngực, chiếc chăn màu trắng nửa đắp trên người cô, ngực phập phồng dồn dập rất nhẹ, hai mắt khiếp sợ thất thần nhìn trần nhà.

Phương Nhạc ngồi bên mép giường, cúi đầu không tìm thấy dép lê.

Khi bọn họ vào phòng khách sạn đã quá vội vàng, giày và áo khoác cởi lộn xộn ở lối đi nhỏ, mang vớ vào nhà vệ sinh, không biết bao lâu mới đi ra, khi đó chân Phương Nhạc để trần, Trần Hề bị anh ôm.

Dấu chân ướt trên sàn bên cạnh giường đã khô từ lâu, nhưng chắc vì lúc nãy Phương Nhạc đứng lâu nên đã để lại hình dáng, Phương Nhạc nhìn thoáng quá cái hình sáng chói kia, anh đứng dậy bên cạnh giường, không vội đi lấy dép, anh muốn uống nước trước.

Đi được vài bước, anh không thấy quen lắm, bèn chuyển hướng, vẫn nên vào nhà vệ sinh trước, kéo khăn tắm quấn quanh eo, sau đó mới đi ra, đi đến bàn nước cầm một chai nước khoáng, vừa vặn vừa trở về giường.

Trần Hề nằm bất động, chờ đến khi phần nệm bên cạnh lõm xuống, tròng mắt cô mới chuyển động, đối mắt với Phương Nhạc. Phương Nhạc nhìn đôi mắt vẫn linh động của cô, cười nói: “Uống nước.”

Ôm bờ vai lõa lồ của cô, nâng người dậy.

Trần Hề miệng đắng lưỡi khô như vừa chạy 800 mét mười lần, tứ chi mềm nhũn run rẩy, cô không còn khả năng tự làm gì nữa nên để Phương Nhạc đút cô uống nửa chai nước khoáng.

Nửa chai còn lại Phương Nhạc uống một hơi cạn sạch, anh đặt chai rỗng lên tủ đầu giường, xoay người vén mái tóc mướt mồ hôi dính người của Trần Hề ra sau, khuỷu tay chống bên cạnh mặt cô, anh cong lưng, hôn cằm và tai sau của Trần Hề, hơi thở vẫn còn nóng rực quấn chặt lấy cô: “Có ổn không?” Phương Nhạc hỏi.

Giọng Trần Hề mềm oặt, hoàn toàn không còn sức sống bắn ra bốn phía như bình thường, mang theo tinh thần phó mặc cho số mệnh nói: “Còn sống.”

Phương Nhạc buồn cười, ngước mắt nhìn cô một cái, hôn lên má cô, bảo: “Không phải hôm đó em còn khiêu khích sao, nói thế nào nhỉ, cái gì mà bản năng dã tính.”

Trần hề nói: “Là em không ngờ bình thường anh biết giả vờ như vậy.”

“Anh giả vờ à, không phải lúc ấy anh nói rồi sao, em sẽ không muốn nhìn thấy đâu.” Tay Phương Nhạc để trong chăn, xoa bóp eo cô, nói: “Em không nhìn thử vóc dáng nhỏ bé này của em, anh sợ làm em bị thương.”

“Được rồi.” Trần Hề nói: “Do em vô tri, không biết lượng sức sờ mông hổ.”

Phương Nhạc lại cười, bàn tay to áp chặt đường cong sau eo cô, nói: “Vẫn còn tinh thần nhỉ?”

“Thật sự không được!” Chuông cảnh báo của Trần Hề run lên, cổ và tai Phương Nhạc còn đang ửng đỏ, cô nói lảng sang chuyện khác: “Anh hết say chưa? Sau này anh ít đi bar đi.”

“Em thấy anh chạm vào rượu lúc nào chưa?” Phương Nhạc nói: “Hôm nay cầm nhầm ly.”

“Lúc trước em đã muốn nói rồi, sao anh phải nuốt xuống?”

“Không phải em ở đó nhìn sao?”

“Em nhìn thì sao?”

Phương Nhạc nhéo vành tai cô chơi đùa, cụp mắt nói: “Không muốn mất mặt.”

“… Anh đúng là rất trẻ con.” Trần Hề cười.

“Ngay cả em cũng nói anh trẻ con.” Phương Nhạc dùng chút lực, nhéo vành tai cô hai cái, anh ôm người vào lòng, suy nghĩ lại cũng cảm thấy mình rất không có não, bất đắc dĩ nói: “Cũng chỉ ở trước mặt em thôi.”

Trần Hề không nhịn được sự dụ hoặc, nằm sấp trong lòng anh, hôn cằm anh, rồi hôn môi anh, Phương Nhạc khẽ nhếch môi, như có như không mà hôn cô.

“Mấy giờ rồi?” Trần Hề hỏi.

Điện thoại đều nằm trong túi áo khoác của họ, Phương Nhạc xuống giường nhặt quần áo, móc điện thoại ra nhìn giờ, nói: “Sắp 12 giờ.”

Phim điện ảnh họ mua vé lúc 8 giờ, phim chiếu chưa tới nửa tiếng bọn họ đã rời khỏi rạp chiếu phim cho ô tô, bất tri bất giác đã trễ như vậy rồi, Trần Hề hỏi: “Bây giờ về nhà à?”

“Đêm nay ngủ ở đây.” Phương Nhạc nói: “Ngày mai về sớm một chút.”

Sau khi Phương Mạt sau khi đi ăn cùng bạn đã hẹn đi hát, không biết mấy giờ cô ấy mới về nhà, nếu lúc này anh và Trần Hề về, không chừng sẽ đụng mặt Phương Mạt, đến lúc đó không giải thích rõ được. Dù sao cửa phòng họ đều đóng, tuy Phương Mạt nói năng to mồm, nhưng cô ấy chỉ vào phòng khi có sự đồng ý của người khác.

“Vậy được, sáng mai về.” Trần Hề đồng ý.

“Đi tắm nhé?” Phương Nhạc hỏi.

“Anh trước.”

“Tắm cùng nhau?”

Trần Hề kéo chăn lên, thấm thía nói: “Anh làm người văn minh đi.”

Phương Nhạc cười không dừng được, một mình vào phòng tắm. Lúc trước hai người đầu óc mê muội, căn bản không nghĩ tới kết cục quần áo ném lung tung, phòng tắm còn chưa lát gạch men sứ, giờ này khách sạn không cung cấp dịch vụ giặt khô, Phương Nhạc nhặt quần áo trên đất lên, tắm rửa xong thuận tay giặt áo thun của anh và áo sơ mi của Trần Hề qua một lần nước, mấy món khác ngày mai có thể mặc tạm.

Phương Nhạc cầm quần áo ướt ra khỏi phòng tắm, lấy giá quần áo ra phơi đồ, Trần Hề nằm trong chăn, nghiêng đầu, tầm mắt chuyển động theo bước đi của anh, Phương Nhạc nhìn thoáng về phía cô, nói: “Áo sơ mi của em hỏng rồi.”

“Hỏng rồi?”

“Ừ.” Phương Nhạc không chút gợn sóng nói: “Bị rớt hai cái cúc.”

Lúc nãy quá nóng vội, anh không kiên nhẫn để cởi từng nút cúc áo của Trần Hề, trong lúc xúc động trực tiếp kéo áo sơ mi, rớt hai cái cúc, còn mấy cái cúc còn lại như mạng sống nghìn cân treo sợi tóc mà treo lơ lửng ở đó.

Trần Hề không để trong lòng: “Không sao, em còn áo khoác.” Ngày mai cài chặt áo khoác lông là được.

Trần Hề nằm đủ rồi, cuối cùng cũng bò dậy đi tắm rửa, tắm xong về lại giường, cô chui vào trong lòng Phương Nhạc.

Trên người cô quấn khăn tắm, như vậy tối không ngủ được, Phương Nhạc cởi giúp cô, bỏ khăn tắm xuống cạnh gối, rèm cửa đóng chặt, phòng khách sạn một mảng đen nhánh, Phương Nhạc ôm người, trước khi ngủ hỏi một câu: “Hôm nay có thỏa mãn không?”

Trần Hề cũng không biết câu hỏi này của Phương Nhạc có phải một câu hai ý không, cô chôn mặt bên cổ Phương Nhạc, ấp úng nói: “Thỏa mãn.”

Phương Nhạc cười, cuối cùng hôn má cô một cái.

Hai người cơ thể trần trụi ngủ suốt một đêm, đây là lần đầu tiên, cho nên vào hôm sau, khi ánh sáng mỏng manh tiến vào từ khe hở của bức rèm, đường cong rơi trên hai người nằm trên chiếc giường màu trắng, không khí trong phòng ẩm ướt oi bức, tiếng hô hấp hỗn loạn.

Trần Hề không muốn làm cá trên thớt, cô nắm lấy cánh tay nổi gân xanh của Phương Nhạc nói: “Em muốn ở trên.”

“… Cái gì?”

Trần Hề khỏe như vâm xoay người, tối qua Phương Nhạc mạnh tay, vết đỏ trên người cô còn chưa hoàn toàn biến mất, đặc biệt là trên eo, dấu vết vô cùng dễ thấy.

Phương Nhạc nằm ngửa trên giường, đôi tay bóp chặt eo Trần Hề, anh như lại uống rượu, cổ căng ra đỏ bừng.

Vốn đang gió mát nhè nhẹ, thuyền nhỏ nhàn nhã trôi trên mặt biển xanh thẳm, sau đó gió mạnh sóng cuốn, gặp phải sóng thần, thuyền nhỏ bị đánh úp, phí công giãy giụa, đi hướng nào cũng thành thân bất do kỷ, thân thuyền suýt chút nữa bị xé nát.

Trần Hề lại chạy 800 mét mười lần, xong việc cơ thể vẫn chưa hoàn hồn, Phương Nhạc mặc chỉnh tề hỏi cô: “Còn được không?”

Trần Hề nhìn anh một lúc lâu, đập nồi dìm thuyền nói: “Sống một ngày thì một ngày.”

“…”

Phương Nhạc thật sự sắp cười chết, ôm người xoa bóp, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Phương Nhạc lấy ra xem, là cuộc gọi của mẹ Phương.

Hai người còn đang ở khách sạn, chăn lộn xộn, trong thùng rác đều là chứng cứ phạm tội, trong phòng trừ tiếng chuông ra thì mấy tiếng động khác trong nháy mắt mai danh ẩn tích, Phương Nhạc nhận cuộc gọi, mẹ Phương ở đầu bên kia nói: “Lát nữa con đưa Mạt Mạt đến sân bay, mẹ phải đến bệnh viện với ba con.”

Phương Nhạc nhíu mày: “Ba bị sao ạ?”

Trần Hề nghe vậy vội vàng kề sát tai vào, Phương Nhạc mở loa ngoài điện thoại.

“Bị sao à, còn không phải đầu óc ông ấy có vấn đề sao, rõ ràng bị nhiễm trùng amidan còn phải một hai uống rượu, mẹ không cho ông ấy uống mà ông ấy còn nóng nảy với mẹ, hôm nay ông ấy còn không nói được, đáng đời lắm!” Mẹ Phương tức giận oán trách.

Trần Hề và Phương Nhạc thả lỏng, nhiễm trùng amidan là việc nhỏ. Cúp máy, hai người trả phòng về nhà, trên đường về thuận tiện mua bữa sáng phong phú, về đến nhà Phương Mạt vẫn còn ngủ, hai người lấp đầy bụng, thấy thời gian đã đến, mới đánh thức Phương Mạt.

Phương Mạt biết ông chủ Phương phải đến bệnh viện, mắng: “Đáng lắm, uống uống uống, chỉ biết uống!”

Trần Hề cảm thán: “Chị và cô thật là tâm linh tương thông.”

Phương Mạt không hiểu: “Cái gì?”

“Không có gì!”

Cũng chỉ có Phương Nhạc cười không nói gì.

Bọn họ tiễn Phương Mạt đến sân bay, lại gọi điện cho mẹ Phương, mẹ Phương nói bệnh viện đang cắt thuốc, mấy ngày tiếp theo phải để ông chủ Phương thành thật nằm, đừng mơ câu cá và chơi mạt chược.

Mọi người đều không coi chuyện nhiễm trùng amidan là chuyện lớn, nhưng hôm sau ông chủ Phương lại đến bệnh viện, lần này ông bị sốt.

Hôm nay đại học Hà chính thức khai giảng, Phương Nhạc và Trần Hề không thể phân thân, chỉ có thể hỏi thăm trong điện thoại, ông chủ Phương nói năng cũng khó, mẹ Phương nói chắc vấn đề không lớn, sốt thôi mà, không cần họ đặc biệt trở về.

Kết quả mấy ngày sau, tình trạng bệnh của ông chủ Phương vẫn chậm chạp chưa khỏi, trên đùi còn nổi mẩn, lần này mẹ Phương yêu cầu nằm viện.

Bình thường ông chủ Phương ở chỗ mẹ Phương cho nên họ cũng tìm bệnh viện gần đó, ở ngay vùng của trường trung học Văn Khải, Trần Hề và Phương Nhạc qua đó, ở cạnh ông chủ Phương làm các loại kiểm tra, cuối cùng không khám ra được vấn đề gì lớn, cùng lắm chỉ là cao huyết áp, còn có tiểu cầu thấp hơn chỉ số bình thường, mặt khác thì còn một vài bệnh vặt về chức năng gan thận.

Mỗi năm ông chủ Phương đều làm kiểm tra sức khỏe, trị số tiểu cầu người trong nhà đều biết, bác sĩ nói không đáng ngại, nhìn vậy nhưng ông chủ Phương chỉ có một vài bệnh nền, chỉ là tình trạng nhiễm trùng amidan của ông chậm chạp không khỏi, còn sốt đứt quãng, bác sĩ cũng không tìm ra nguyên nhân, cuối cùng lặp lại phỏng đoán, bác sĩ nói: “Có thể ông ấy bị dị ứng với chất kháng sinh.”

Dừng dùng chất kháng sinh, bệnh sởi trên đùi ông chủ Phương cũng từ từ biến mất, amidan lại khỏi cực chậm, mẹ Phương là người chăm bệnh chính, vừa quản lý văn phòng hôn nhân và việc làm ăn của quán trà, vừa bận rộn ở viện, Trần Hề và Phương Nhạc có thời gian cũng sẽ đi chăm bệnh, cứ như vậy qua hơn một tuần, ông chủ Phương xuất viện, cơn sốt cao của ông đã hết, tình trạng dị ứng cũng đỡ, chỉ có amidan vẫn khó chịu, chỉ có thể về nhà dưỡng từ từ.

Mấy ngày sau, ông chủ Phương không có việc gì sẽ chơi mạt chược, đi câu cá, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa thở đều, tối hôm nay Phương Nhạc lại nhận được điện thoại của mẹ Phương.

Tối thứ sáu, Phương Nhạc và Trần Hề đều ở nhà, cúp máy xong hai người lập tức ra ngoài, lái xe đến bệnh viện trực thuộc số 2.

Tình huống nhiễm trùng amidan của ông chủ Phương còn nghiêm trọng hơn trước, trước kia ông cứ kéo dài, lười đến bệnh viện, phải để mẹ Phương cứng rắn túm đi, lần này ông chủ Phương tự yêu cầu vào viện. Mẹ Phương cảm thấy bệnh viện bên trường trung học Văn Khải quá tệ, nếu không sẽ không tới mức ngay cả nhiễm trùng amidan cũng điều trị không khỏi, cho nên lần này bà dẫn ông chủ Phương tới bệnh viện trực thuộc số 2.

Phương Nhạc và Trần Hề đến trước, đợi một lát, ông chủ Phương và mẹ Phương mới xuống khỏi xe taxi.

Ông chủ Phương nhếch miệng, khó khăn chào hỏi họ, bình thường ông luôn cười ha hả, lúc này khó chịu tới nỗi không cười được.

Trần Hề duỗi tay lấy thẻ bảo hiểm y tế, nhanh chóng nói: “Cháu đi đăng ký!”

Cầm thẻ bảo hiểm y tế, cô và Phương Nhạc đăng kí cấp cứu, sau đó ông chủ Phương vào phòng quan sát, chờ ngày mai xử lý thủ tục nhập viện.

Sắc mặt mẹ Phương u tối, thỉnh thoảng đấm eo hai cái, vốn eo bà không khỏe, gần đây vất vả đủ đường, khó tránh khỏi bị đau eo. Phương Nhạc nói: “Đêm nay con ở với ba, mẹ về nghỉ ngơi đi.”

Mẹ Phương cũng không khách sáo với con trai ruột, thật ra bà vốn có tính ỷ lại, đến giờ bà vẫn chưa dùng máy tính ở văn phòng hôn nhân lưu loát lắm, thỉnh thoảng phải có Phương Nhạc và Trần Hề qua làm thư ký, máy móc đăng ký trong bệnh viện bà cũng không biết thao tác, lần nào cũng cần người tình nguyện giúp đỡ, cho nên Phương Nhạc muốn ở lại chăm bệnh, mẹ Phương chỉ ngồi một lát, dặn dò tỉ mỉ một phen là đi, Trần Hề lấy chìa khóa xe của Phương Nhạc lái xe chở bà đi.

Trên đường, Trần Hề nhận được tin nhắn Wechat của Phương Nhạc, bảo cô chở mẹ Phương xong thì trực tiếp lái xe về nhà, Trần Hề nghĩ ngợi, chăm bệnh một người là đủ, phòng quát sát cũng không thể ở lâu, đúng là cô không cần đến bệnh viện, cô trả lời tin nhắn Wechat của Phương Nhạc, vừa lái xe vừa nói với mẹ Phương “Mai cháu mang đồ nằm viện qua, trễ chút nữa cô đến bệnh viện là được, ngày mai cô cũng cầm bảo hiểm y tế của mình theo đi ạ, thuận tiện khám eo một chút.”

Mẹ Phương cười: “Eo cô là bệnh cũ, khám cũng không khỏi, chỉ có thể nghỉ ngơi nhiều.” Bà ngồi trên ghế phó lái, xoa đầu Trần Hề, yên tâm nói: “Ngày mai cô ngủ nhiều hơn một chút, cháu và Phương Nhạc làm thủ tục nhập viện, nếu thiếu gì cứ nói với cô, lúc đó cô sẽ mang tới.”

“Dù thiếu cũng có thể mua ở bệnh viện.” Trần Hề không yên tâm mà dặn dò: “Ngày mai cô nghỉ ngơi tốt rồi đến nhé.”

“Được được được.” Mẹ Phương rất mệt, tức giận nói: “Chú cháu biết hại người quá, tự ông ấy bệnh, còn liên lụy đến già trẻ cả nhà mình.”

Miệng thì oán giận, nhưng mẹ Phương vẫn hết lòng hết dạ.

Lần này ông chủ Phương nằm viện tới gần giữa kỳ học, ban đầu không ai nghĩ nhiễm trùng amidan sẽ dày vò ông chủ Phương sụt cả ba ký, bệnh vặt có thể kéo dài lâu như vậy cũng hiếm thấy, lúc cách kỳ thi giữa kỳ của đại học Hà còn nửa tháng, cuối cùng ông chủ Phương cũng thuận lợi xuất viện.

Trong nhà có người bệnh, thời gian dường như trôi qua rất nhanh, bởi vì bọn họ căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, trừ học tập, Trần Hề còn làm thêm đồng thời thỉnh thoảng còn đến bệnh viện một chuyến, bận rộn đến nỗi nửa học kỳ đã sắp qua.

Đọc sách xong, Trần Hề hơi hoảng hốt, nhìn ngày hiển thị trên màn hình điện thoại, cô dựng thẳng sách vở, cằm chống sách, thở dài nói: “Thời gian trôi qua nhanh quá.”

Phương Nhạc gõ bàn phím notebook, quay đầu nhìn cô một cái: “Mệt sao? Mệt thì nằm một lát đi.”

Tràn Hề ngồi dựa vào đầu giường phòng ngủ của Phương Nhạc, Phương Nhạc viết, còn cô đọc sách phía sau anh, Trần Hề nói: “Không phải anh biết sao?”

“Ừ?”

“Em là người sắt đó!” Trần Hề đặt sách vở trên đùi, lật qua một trang.

Phương Nhạc cười thành tiếng, đây là câu vào lúc nghỉ đông anh khuyên Trần Hề về quê.

Phương Nhạc chuyển động ghế dựa, mở một cánh tay ra với cô, Trần Hề liếc anh một cái, sau đó bỏ sách vở lên tủ đầu giường, tập mãi thành quen bò dậy từ trên giường, trực tiếp đi chân trần trên đất, ngồi lên đùi Phương Nhạc.

Phương Nhạc ôm người, hôn môi cô.

Trần Hề nhìn màn hình máy tính của Phương Nhạc, hỏi: “Kì nghỉ hè của các anh phải khảo sát ruộng đúng không?”

Phương Nhạc nói: “Ừ, nói thì nói vậy, nhưng cụ thể vẫn chưa quyết định.”

Chuyên ngành nhân loại học cần phải khảo sát ruộng, có vài đề tài nghiên cứu có thể sẽ phải xuống ruộng hai ba ngày, có vài đề tài phải đến địa phương, cùng ăn cùng ở với người dân bản xứ, thời gian có thể kéo dài tới mấy năm.

Sinh viên chuyên ngành nhân loại học như họ, vào lúc nghỉ hè đều sẽ tham gia khảo sát ruộng như nhau.

Hai người câu được câu chăng trò chuyện, điện thoại Phương Nhạc trên bàn rung lên, có cuộc gọi. Trần Hề căng thẳng trong lòng theo bản năng, bởi vì sao khi mọi người quen với Wechat, tần suất sử dụng gọi điện thoại giảm bớt, lần gần đây nhất mà chuông điện thoại của bọn họ kêu, hơn phân nửa đều vì bên chỗ ông chủ Phương có chuyện.

Phương Nhạc ôm cô, tất nhiên cảm nhận được chút căng thẳng này của cô, anh buồn cười bóp eo cô, cầm điện thoại nói: “Là Đại Châu.”

Trần Hề sợ ngứa xoay người một chút.

Điện thoại được kết nối, Trần Hề lập tức nghe tiếng Phan Đại Châu lớn giọng: “Mày ở nhà không? Giang hồ cấp cứu nè người anh em!”

“Đang ở nhà, sao vậy?” Phương Nhạc hỏi.

“Hạ Hạ bị người ta mắng khóc, tao qua nói chuyện với mày, tao ở trước cửa tiểu khu của mày rồi, mày mở cửa cho tao!”

Phương Nhạc cạn lời cúp máy: “Đại Châu qua.”

Trần Hề đứng dậy khỏi đùi anh, vẫy tay nói: “Đi thôi đi thôi.”

Phương Nhạc đi qua người cô, vỗ mông cô bảo: “Đi dép vào.”

Trần Hề mang dép lê, Phương Nhạc xuống lầu để Phan Đại Châu không mời tự đến đi vào.

Trần Hề chống lan can lầu hai không đi xuống, Phan Đại Châu ngửa đầu chào hỏi cô: “Cậu cũng ở đây à!” Sau đó hùng hổ vừa chạy về phòng Phương Nhạc trên lầu vừa nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho họ.

Thì ra trong game Trương Tiêu Hạ đụng trúng một kẻ điên, không cẩn thận bị gã nhục mạ liên tục, Trương Tiêu Hạ đã từng bị ai mắng như vậy đâu, mặt đỏ tía tai tức đến mức phát khóc, gọi điện thoại tố khổ với Phan Đại Châu.

Đương nhiên Phan Đại Châu phải báo thù cho Trương Tiểu Hạ, hôm nay tiểu khu nhà cậu chàng đang sửa băng thông rộng* gấp, internet mãi chưa có lại, cho nên cậu trực tiếp chạy tới chỗ Phương Nhạc.

*Băng thông rộng: Trong viễn thông, băng thông rộng là một đường truyền dữ liệu mà cho phép truyền nhiều tín hiệu và nhiều đường cùng lúc. Đường dẫn truyền có thể là cáp đồng trục, cáp quang, radio hoặc cáp xoắn đôi.

Trong phòng Phương Nhạc chỉ có một cái ghế máy tính, giường anh trước giờ đều không cho người khác ngồi, lúc cấp hai Phan Đại Châu không hiểu chuyện, từng ngồi một lần, kết quả quay đầu Phương Nhạc lập tức bỏ ga trải giường vào máy giặt, Phan Đại Châu mắng to đồ kén chọn.

Lúc này Phan Đại Châu tu hú chiếm tổ, trực tiếp ngồi trên ghế của Phương Nhạc, Trần Hề thấy không có chuyện của mình bèn chuẩn bị quay về phòng, Phan Đại Châu vừa mở máy tính vào game, vừa gọi cô lại: “Cậu đừng đi đừng đi, tài ăn nói của cậu rất tốt, lát nữa cậu dạy tôi mắng như thế nào đi!”

Trần Hề kinh ngạc: “Tôi có văn hóa như vậy, sao lại mắng chửi người?”

Phan Đại Châu: “Dùng cách có văn hóa của cậu nói móc người ta, cậu thông minh như vậy, mồm mép tôi không nhanh nhẹn bằng cậu, dựa vào cậu đó Trần Hề, Hạ Hạ chính là chị em tốt của cậu!”

Thời tiết dần chuyển nóng, nhưng trong nhà hơi lạnh, Trần Hề mặc chiếc áo dệt kim hở cổ mỏng tay dài, cô vén tay áo, trượng nghĩa nói: “Được, tôi thử xem!”

Phương Nhạc lắc đầu, đẩy ghế dựa từ phòng Trần Hề qua, ngồi bên cạnh Phan Đại Châu, tiếp tục viết bài trên laptop của mình.

Phan Đại Châu không trông cậy vào Phương Nhạc, cậu tìm một người anh em đang online giúp mình, cả đám vào game giúp cậu mắng chửi người, máy tính bàn cách giường rất gần, Trần Hề ngồi ở đuôi giường, bày mưu tính kế, trấn giữ chỉ huy, Phan Đại Châu gõ bàn phím tanh tách như ném pháo trúc, nửa giờ sau thắng lợi hoàn toàn, hai mắt tỏa sáng.

Trần Hề đã nói mệt, đứng dậy khỏi giường, đúng lúc Phan Đại Châu cũng cùng xuống lầu, Phan Đại Châu còn đang nhiệt huyết sôi trào, thao thao bất tuyệt mà mắng chửi kẻ điên trong game cùng Trần Hề.

Xuống dưới lầu, Trần Hề dẫn cậu ra cửa, sau đó vào bếp uống nước, Phan Đại Châu chờ thang máy, thuận tay gửi Wechat cho Trương Tiểu Hạ, gửi xong cậu gãi đầu, cứ cảm thấy mình vừa xem nhẹ chuyện ghê gớm gì đó, cửa thang máy mở ra, Phan Đại Châu vẫn chưa tìm ra manh mối, cậu lắc đầu không nghĩ tới nữa.

Trong bếp, Trần Hề vừa uống nước xong, định rót một ly lên lầu, nghĩ nửa buổi chiều sau đó có thể lẳng lặng ở chung với Phương Nhạc, kết quả cô vừa rót nước xong đã nghe tiếng bước chân dồn dập nặng nề, Trần Hề đi ra khỏi bếp, thấy Phương Nhạc đi qua, trên tay anh trừ chiếc điện thoại của anh, anh còn cầm cả của cô.

Phương Nhạc nhân tiện xuống dưới đưa điện thoại cho cô, bình tĩnh nói: “Cùng anh đến bệnh viện.”