Anh vội quay người đi, vừa hay cô quay đầu nhìn anh, cái hành động kì lạ kia của anh đã thu hút cô, cô nhướng mày khó hiểu.
"Em ở phòng này, tôi...tôi ở phòng bên cạnh, có gì thì gọi tôi." anh nói, giọng có hơi lắp bắp.
"Ờ, biết rồi." cô lạnh nhạt đáp.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Trọ Cùng Nhà
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Ở Ké Nhà Diêm Vương
4. Viết Lại Những Vì Sao
=====================================
Sau khi nghe cô đáp lại, anh nhanh chân đi về phòng bên cạnh, không biết là vô tình hay cố ý mà anh đóng cửa rất mạnh, cô cũng chẳng thèm để ý, chẳng quan tâm tại sao anh lại trở nên lạ lùng như vậy, miễn sao cô không phải rời phòng khác là vui rồi.
Cô lập tức lên giường nằm ngủ ngon lành, còn ai kia thì đang rất khổ sở, phải đi ngâm nước lạnh suốt mấy tiếng đồng hồ, đây là lần đầu tiên anh bị phản ứng mãnh liệt như vậy, tai hoạ, tai họa.
Sáng hôm sau, cô dậy đi xuống nhà thì người làm bảo anh đã đi làm, còn gửi lại lời nói của anh cho cô đại khái là hôm nay cô không cần đi làm, cứ ở nhà nghỉ ngơi, tối anh về anh sẽ đưa cô đi dự tiệc của những doanh nhân.
Đây là một cơ hội tốt dành cho cô, cô phải nhân cơ hội này khám xét nhà anh xem anh có để tài liệu mật kia ở nhà không, biết đâu cô may mắn tìm được thì sao.
Ngay lập tức cô bắt tay vào thực hiện kế hoạch, nhưng có một điều gây khó khăn cho cô là căn biệt thự này của anh có hệ thống camera rất dày, muốn đi đến những nơi trọng điểm thì phải đi qua rất nhiều camera.
Cũng may camera không có lắp đặt trong từng căn phòng riêng, nhưng hệ thống camera vẫn rất dày, cô lại không mang laptop riêng của mình ở đây nên không thể hack được.
Thôi thì cái gì dễ mình làm trước, cô sẽ lục soát căn phòng cô ở một ngày qua trước, vì đấy là căn phòng của anh.
Cô lục rất nhiều nơi, đụng rất nhiều chỗ trong căn phòng nhưng cũng chẳng thu được gì.
Cô chán nản cầm lấy điện thoại gọi cho một số, vừa mới đổ chuông, đầu dây bên kia đã bắt máy ngay.
[Alo, cậu tìm mình có việc gì không?]
"Cậu hack toàn bộ hệ thống camera ở chỗ mình đang ở đi, mình sẽ gửi vị trí ngay cho cậu."
[Được.] Cô gái ở đầu dây bên kia nhanh chóng đáp lại.
Hóa ra cô gọi cho cô bạn hacker (Tuệ Tuệ) của mình, cả hai cùng làm trong tổ chức của ông trùm Khôi Sói, mỗi người làm một lĩnh vực khác nhau.
Cô nhanh chóng cúp máy, rồi gửi vị trí hiện tại của mình qua cho Tuệ Tuệ.
Năm phút sau, cô nhận được tin nhắn của Tuệ Tuệ nói là đã hack thành công, cô mỉm cười, cô bạn này của cô chưa làm cô thất vọng bao giờ.
Sau khi hệ thống camera bị hack, cô đi ngay đến thư phòng tìm kiếm, nhưng chẳng tìm thấy bất kì một thứ gì, đến cả két sắt cô cũng phá mật khẩu ra nhưng bên trong cũng chẳng chứa thứ gì, nhưng cô không bỏ cuộc mà tiếp tục tìm kiếm.
Thất vọng thay cô chẳng tìm ra gì cả, phí thời gian cả nửa ngày trời của cô.
Sau khi tìm kiếm khắp mọi nơi, cô trở về căn phòng của anh kia, nhắn tin cho Tuệ Tuệ bảo cô ấy tiếp tục mở camera lên.
Vậy là tài liệu mật kia anh không hề để ở nhà, văn phòng làm việc thì chắc phải chờ bao giờ cô có thêm lòng tin của anh thì mới có thể thoải mái tìm kiếm được.
Còn bên phía anh, từ sáng, Hàn Phong đã mang thông tin về cô đến cho anh, anh ngay lập tức mở ra xem, nhưng cũng chẳng có bất kì điểm nào đáng chú ý cả, bên trong là một quá khứ giả đầy yên bình do cô làm, thứ thông tin anh đọc đều là thông tin giả.
Anh đọc xong thì hiếu kì, nếu như quá khứ yên bình đến vậy, tại sao Thẩm Yến lại nói là cô gặp phải cú sốc lớn trong quá khứ? Thật vô lý.
Anh bất mãn gọi Hàn Phong lên phòng làm việc hỏi chuyện. Sau khi Hàn Phong vào phòng, anh ngay lập tức chất vấn:
"Có thật là cậu đã tìm đủ hết thông tin về thư ký Mộc không thế?"
"Trời, cậu nghi ngờ năng lực của tôi?" Hàn Phong bất mãn nói.
"Tôi không nghi ngờ năng lực của cậu, nhưng có gì đó không đúng." anh nói.
"Không đúng, mọi thông tin của thư ký Mộc, tôi đã tìm hết cho cậu rồi đấy thôi, bây giờ cậu xem xong lại bảo không đúng, cậu mới là người không đúng ý."
"Mà thôi, cậu về làm việc tiếp đi." anh lạnh nhạt nói.
Hàn Phong cũng chẳng hiểu anh nghĩ cái gì nên đành quay người rời đi.
Còn anh, anh vẫn đang suy nghĩ, anh vẫn thấy nó sai sai, nhưng lại không thấy sai chỗ nào, nó vô lý một cách bất đắc dĩ nhưng lại rất hợp lý, làm anh nhức hết cả đầu.
Anh bỏ đống thông tin về cô sang một bên cố gắng để không nghĩ đến nữa, cố gắng gạt chuyện này sang một bên để chuyên tâm làm việc, nhưng điều này là không thể, đầu óc anh vẫn nghĩ đến chuyện của cô.
Cả một buổi sáng anh chẳng chuyên tâm được vào việc gì, xử lí tài liệu thì ký nhầm, trợ lý không phát hiện thì tập đoàn tổn thất lớn, ngồi trong cuộc họp thì ngẩn ngẩn ngơ ngơ, đầu óc trên mây, nhân viên báo cáo xong rồi anh vẫn ngồi đơ ra đó khiến cho toàn bộ nhân viên có mặt tại cuộc họp sợ kiếp vía.