Cái lúc mà anh sắp bùng nổ, sắp không kiềm chế được bản thân thì thật may mắn, người anh gọi điện thoại lúc nãy đã tới.
Và người đó không ai khác chính là Thẩm Yến, bác sĩ riêng của anh, đồng thời cũng là bạn thân của anh cùng Hàn Phong.
Thẩm Yến vừa đến nơi thấy tình trạng của cô và anh thì vội vào kéo anh ra và nhanh tay lấy một loại thuốc dạng lỏng cho cô uống.
Chỉ có vậy thì chưa hết, Thẩm Yến vội chạy đi lấy gì đó, lúc Thẩm Yến quay lại thì trên tay cầm theo một ly nước đầy cùng một quả chanh.
Thẩm Yến cắt chanh vắt vào ly nước đưa cho anh rồi nói:
"Tôi đã cho cô ấy uống thuốc rồi, cậu cho cô ấy uống hết cốc nước chanh này là an toàn, giờ thì tôi về đây."
Anh nhận lấy ly nước chanh trong tay Thẩm Yến và ngồi xuống bên giường nhìn cô. Cô lúc này đã nằm yên, tác dụng của loại thuốc mà Thẩm Yến cho cô uống quả thật là cực mạnh, cơn nóng trong người cô đã hết, nhưng cô vẫn trong trạng thái mê man, mơ mơ màng màng.
Nhận thấy Thẩm Yến đã rời đi, anh bắt đầu nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, đưa nước chanh lên miệng cô cho cô uống.
Cô mơ màng mà uống ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, nhưng mới uống được có một ngụm, cô phun hết ra ngoài và cụ thể là phun thẳng lên mặt nam nhân nào đó đang ngồi đối diện cô khiến cho nam nhân kia đen mặt, đồng thời tay cô đẩy ly nước ra, vì ly nước vốn được rót đầy nên khi cô đẩy đi, nước cũng theo đó mà đổ vào áo anh một chút.
Anh có chút tức giận nhưng anh vẫn kiên nhẫn, kiềm chế, cái thứ nhất vì cô là phụ nữ, là con gái, mà anh có vài nguyên tắc bất di bất dịch, một trong số đó là không vũ phu đánh đập phụ nữ, phụ nữ là để yêu thương, không đụng vào người của một người con gái khi họ chưa cho phép. Và cái thứ hai là hiện tại cô là một người đang không tỉnh táo, mà ở trên đời này chẳng có ai lại đi so đo với người không tỉnh táo bao giờ.
Thấy cô cứ đẩy, anh uống một ngụm nước chanh lớn và ngậm trong miệng, vòng tay còn lại ra sau đỡ lấy gáy cô, anh ngả người xuống một chút, môi anh chạm vào môi cô, nhưng cô không mở miệng làm thế nào bây giờ.
Anh nhăn mặt nuốt hết nước chanh trong miệng, phải công nhận, nó chua, chua sái cổ luôn.
Lần này anh rút kinh nghiệm đỡ cô nằm xuống giường, dùng tay để mở miệng cô ra trước, anh uống một ngụm nước chanh và cúi xuống hôn cô, nước chanh từ từ chảy vào miệng cô hết ngụm này đến ngụm khác trôi vào trong cổ họng cô, vì cô bị anh giữ chặt nên chỉ đành mơ hồ mà uống hết.
Cho cô uống nước chanh xong, anh đứng lên đắp lại chăn cho cô, cô lúc này đã chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên anh nhận ra một vấn đề, cô vẫn đang mặc chiếc váy kia, trên mặt vẫn còn chưa tẩy trang nữa.
Thôi thì anh cũng đã từng nhìn thấy cơ thể của cô, cũng đã từng tẩy trang và thay đồ cho cô, chắc làm lại lần nữa cũng không sao đâu.
Anh bước vào nhà tắm lấy bộ tẩy trang mini của cô ra, thuần thục từng bước tẩy sạch sẽ lớp trang điểm trên mặt cô, làm xong anh tìm quần áo ngủ của cô để thay cho cô.
Nhưng, quần áo ngủ thì tìm mãi không thấy, lục tung hết lên cũng không thấy, anh thấy mỗi hai chiếc váy ngủ, một chiếc thì cắt xẻ táo bạo, chẳng có bao nhiêu vải, một chiếc thì có như không có, xuyên thấu từ bên này qua bên kia.
Đầu anh lượn lờ đầy dấu chấm hỏi, đây là đồ người làm nhà anh chuẩn bị cho cô à? Đồ như thế này sao mà mặc được.
Anh thẳng tay ném hai chiếc váy ngủ vào sọt rác ở góc phòng rồi lấy một bộ quần áo ngủ mới của anh thay cho cô.
Vẫn như lần đầu, anh xắn tay áo và ống chân quần lên vài nấc cho gọn gàng, làm xong xuôi hết, lúc này anh mới lấy một bộ đồ ngủ rồi bước vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ.
Sau khi tắm xong, anh bước ra khỏi nhà tắm với mái tóc ướt, anh vừa cầm chiếc khăn vừa lau tóc.
Bước đến bên giường, anh ngồi xuống lấy chiếc máy sấy tóc, cắm điện và bắt đầu sấy tóc.
Sau khi tóc khô, anh cất chiếc máy sấy về chỗ cũ, theo thói quen quay ra định nằm lên giường ngủ thì nhìn thấy cô.
Tí nữa thì nằm lên ngủ mất tiêu, anh không muốn bị cô đá cho thêm một lần nữa đâu, chính vì thế anh nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng và đi sang phòng bên cạnh ngủ.
Rất nhanh chỉ vài tiếng sau, cô bỗng nhiên bật ngồi dậy, trên trán ướt sũng mồ hôi, cả cơ thể mệt mỏi, trên khóe mắt trái còn đọng lại một giọt nước mắt.
Cô lại mơ thấy thảm họa năm cô 4 tuổi. Mỗi lần bị như vậy cô lại càng quyết tâm hơn tìm ra sự thật năm đó.
Không gian xung quanh tối om, chỉ có một ánh sáng le lói của bầu trời đêm hắt vào từ phía cửa sổ.
Sau vài phút tự trấn tĩnh bản thân, cô nằm lại xuống giường và chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, cô đã dậy từ sớm, thay một trong số những chiếc váy do người làm nhà anh chuẩn bị cho cô.
Sự việc ngày hôm qua, cô đã phần nào đoán ra được là anh đã giúp cô.
Nhưng chẳng chờ có thể nói lời cảm ơn với anh, cô đã dọn dẹp đồ đạc của bản thân mình và rời đi.