Trăng Máu! - Tiểu Hoa Kí

Chương 35: Bất an



Hai người thăm thú khắp Hyde Park, cảnh quan ở đây thật đẹp, thật yên bình khiến người ta muốn ngắm nhìn mãi. Đến tối, anh và cô bắt đầu dọn đồ về, trên đường về cô quay người nhìn ra cửa sổ ngắm nhìn những ngôi nhà sặc sỡ ánh đèn bên đường cùng dòng người đi lại. Thành phố này thật hoa lệ và có chút vội vàng. Đột nhiên cô quay ra hỏi anh đang lái xe phía ghế lái:

“Ở đây đẹp ha.”

“Vậy chúng ta ở lại đây thêm một tuần nữa.” anh nói.

“Không được, sẽ trễ rất nhiều công việc, ngày mai chúng ta phải về, anh không được thay đổi lịch trình.” cô lên tiếng như một lời cảnh cáo có ý trêu đùa với anh.

Anh nghe vậy thì bật cười bất lực trước cô, anh cũng không thể làm gì chỉ có thể đồng ý. Về đến khách sạn, cô chạy tót lên trên giường đến cả máy sưởi cũng lười mở. Tối đến thời tiết càng trở nên khắc nghiệt hơn, cô bây giờ giống như một chú nhím đã không còn những chiếc lông sắc nhọn trên người, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ làm cô gục ngã.

Anh bước theo sau cô, thấy cô như vậy liền bật cười. Anh bước đến bên giường, vén nhẹ chiếc chăn đủ để thấy mặt cô, anh nói:

“Em không định tắm rửa, ăn uống mà cứ thế đi ngủ sao?”

“Được đặc quyền như vậy sao?” cô háo hức nhìn anh.

“Không được, mau dậy đi tắm.”

“Không tắm được không, lạnh lắm.” cô mè nheo.

“Ở đây có nước ấm, tôi cũng đã bật máy sưởi, sẽ không lạnh.”

Thấy cô vẫn có ý không muốn, anh ra chiêu cuối, anh kéo hai tay áo của mình lên và nói:

“Nếu vậy thì tôi sẵn lòng tắm cho em, nào chúng ta đi.” vừa nói anh vừa vươn tay hướng tới cô, cô thấy vậy liền ngồi dậy bước nhanh xuống giường lấy quần áo và chạy nhanh vào nhà tắm.

Anh nhìn hành động của cô mà bật cười rồi nói với chính mình: “Vẫn nhút nhát như vậy.”



Trong lúc chờ cô đi tắm, anh đã đặt đồ chưa chế biến với bên khách sạn, nhân viên khách sạn nhanh chóng gõ cửa phòng, anh bước ra mở cửa nhận đồ và nhanh chóng mang vào phòng bếp chế biến. Đến lúc cô bước ra thì bị một mùi hương dẫn dắt chạy vào phòng bếp, thấy anh đang bận rộn ở trong, trên người đeo một chiếc tạp dề màu xám, mái tóc vẫn giữ nguyên chiếc chỏm do cô buộc, nhìn anh thật đẹp, lúc nào cũng đẹp như vậy.

Cô bước tới ôm lấy anh từ đằng sau, anh quay đầu lại thấy cô liền đưa cô lên phía trước mình, cho cô nắm lấy chiếc đũa mình đang sử dụng và nắm lấy tay cô như đang dạy cô nấu ăn vậy.

Khung cảnh ấm áp rất nhanh ngập đầy tiếng cười. Chẳng mấy chốc mà các món ăn đã được đặt ngay trắn trên mặt bàn, cả hai cùng nhau thưởng thức, cùng nhau trò chuyện, cùng nhau cười đùa, sau khi ăn xong hai người cùng nhau rửa bát. Trông họ như một đôi vợ chồng son, hạnh phúc trong những cái dung dị đời thường.

Sáng hôm sau, sau khi đặt chân xuống sân bay cô nhận được một cuộc gọi đến từ dãy số lạ mà cô không lưu. Điện thoại đổ chuông, nhìn dãy số đó cô liền biết là ai đang gọi tới, cô bấm nghe máy, một giọng nói quen thuộc truyền đến làm cho sắc mặt cô dần trở nên lạnh băng:

[Có những thứ con không thể đắm chìm trong đó, tất cả đều là giả.]

“Con biết thưa ba.”

Ngay sau đó là tiếng đầu dây cúp máy bên kia truyền tới khiến lòng cô trở nên trống rỗng. Ngay lúc này anh vừa hay đã lấy hành lý xong và bước tới, anh lên tiếng phía sau lưng cô:

“Kiều Kiều, chúng ta đi thôi.”

Ngay lúc cô quay lại và ôm chầm lấy anh, trong giây phút cô quay lại anh thấy hốc mắt cô hơi ửng đỏ, anh liền lên tiếng lo lắng hỏi:

“Sao vậy, em xảy ra chuyện gì rồi, nói tôi nghe.”

Cô vẫn ôm anh mà lắc đầu, tay anh liền buông hành lý ra và ôm lấy cô gái bé nhỏ, miệng vẫn không ngừng nói lời trấn an và gặng hỏi, nhưng cô vẫn như vậy không trả lời anh và chỉ bảo rằng tưởng bản thân mình đi lạc nên có hơi hoảng sợ. Nhưng chỉ anh mới biết, trong lúc lấy hành lý mắt anh luôn nhìn vào cô, làm sao cô có thể đi lạc được, vả lại sau cuộc gọi đó, tâm trạng của cô liền trở nên bất ổn như thế.

Cô không thích nói ra anh cũng không ép cô, anh đưa cô về nhà thay vì về công ty, trên đường đi vẫn luôn không ngừng trấn an cô. Cô chỉ im lặng ngồi ở đó, anh có cảm giác như mình vẫn chưa thực sự bước vào thế giới của cô, chưa thực sự được cô tin tưởng. Anh trách bản thân mình quá yếu kém, trách bản thân vẫn chưa đủ quan tâm cô nên ngày hôm nay mới xảy ra sự việc như vậy.

Sau khi về đến nhà, cô cả ngày chỉ bám dính lấy anh như bám lấy sợi chỉ an toàn còn sót lại, chỉ sợ nhất thời sơ suất chớp nhoáng sợi chỉ liền mất, nhẹ tay thì tuột, mạnh tay thì đứt. Cô cứ mãi lo sợ như vậy, còn anh thì chẳng biết làm gì cả, anh thấy bản thân mình thật vô dụng chỉ có thể an ủi cô bằng hành động hết sức có thể.