Trăng Máu! - Tiểu Hoa Kí

Chương 37: Đồ đâu?



“Chính Chính này, em nói nếu, chỉ nếu thôi, nếu như em phạm một sai lầm lớn, có thể người ngoài nhìn vào không chấp nhận được, anh có tha thứ cho em không?”

Câu hỏi của cô khiến anh nghi hoặc:

“Sao vậy, em gặp rắc rối gì sao, nói tôi nghe, tôi giải quyết cho em.”

“Trả lời câu hỏi của em trước đã.”

“Tôi sẽ không bao giờ trách em.” anh kiên định nói.

Khi anh nói ra câu ấy, lòng cô càng trở nên nặng trĩu đi như cả quả núi đè ập xuống. Việc cô làm sắp tới có thể sẽ khiến cho anh hận cô, mãi mãi không muốn gặp lại cô nữa. Đang mải mê suy nghĩ, cô bị câu hỏi của anh kéo về hiện thực:

“Sao vậy, có chuyện gì sao, kể tôi nghe.”

“Không sao cả, do em suy nghĩ nhiều thôi, Chính Chính em muốn nghỉ ngơi.”

Nói rồi cô bước ra khỏi thư phòng và quay về phòng ngủ để lại anh cứ ngơ ngác ngồi đó, chẳng hiểu nỗi bất an từ đâu mà dâng trào trong lòng anh. Mấy ngày hôm nay anh cảm thấy cô rất lạ, rất hay hỏi những câu như vậy khiến anh lo lắng đứng ngồi chẳng yên.

Sáng ngày hôm sau ở văn phòng cô không nói với anh một lời nào cả mặc cho anh hỏi cô cũng chỉ trả lời vài câu cho có rồi thôi. Mãi đến gần cuối ngày cô mới mở miệng ra nói với anh:

“Chính Chính, cho em mượn máy anh chút, máy em sập nguồn rồi.”

“Đây.” nói rồi anh đưa cho cô laptop của mình.

“Anh không mở mật khẩu em dùng kiểu gì?” cô nhăn mặt nói với anh.



Anh nhìn mặt cô có chút đáng yêu muốn nựng chút nhưng cô phụng phịu không cho khiến anh bật cười. Anh cúi người xuống gõ mật khẩu laptop cho cô xem nhân cơ hội hôn nhẹ một cái vào má cô rồi rời về vị trí bàn làm việc của mình.

Cô không quan tâm tới anh nữa, chuyên tâm làm công việc của mình. Quả nhiên, mọi tài liệu được anh để hết trong chiếc laptop này, chẳng biết phải vào bao nhiêu thứ, thử bao nhiêu file còn có cả file ẩn, cuối cùng cô cũng tìm được 1 mục file đáng ngờ.

File này anh không đặt tên gì cả, khi nhấp chuột vào mọi thứ hiện lên trước mắt cô là một loạt dữ liệu củ Hạ thị, cũ có, mới cũng có. Hầu như mọi thứ trong tương lai, mọi kế hoạch, các dự án đã được lên kế hoạch từ trước.

Cô nhanh chóng sao lưu chúng ra USB, rồi thoát khỏi đó xóa sạch mọi dấu vết đường đi và bắt đầu làm công việc của mình. Một lúc sau, sau khi làm xong việc cô liền trả lại laptop cho anh rồi bước ra khỏi phòng làm việc.

Cô ra khỏi công ty, bước vào quán cafe đối diện bên kia đường, có một người đàn ông trẻ, làn da bánh mật, gương mặt có chút khôi ngô nhưng đôi mắt lại chẳng có sắc thái, mái tóc cắt kiểu đầu đinh, trên người ăn mặc tùy ý nào là quần jean, áo phông trắng và khoác ngoài là một chiếc áo khoác da màu đen.

“Đồ đâu?”

Hắn ta hờ hững hỏi, thậm chí còn không nhìn vào cô mà đôi mắt luôn nhìn ra phía dòng xe cộ đang chạy tấp nập.

“Anh nên biết cách tôn trọng người khác chút đi.”

Câu nói của cô vang lên nhẹ nhàng làm hắn ta chú ý mà quay lại nhìn cô cùng với một nụ cười chẳng biết là cười chính bản thân hay cười câu nói của cô nữa.

“Cô tốt nhất là nên lo cho chính mình đi.”

Câu nói của hắn vừa dứt cô liền đứng lên bước ra khỏi cửa quán cafe và đi về hướng công ty. Hắn ta vẫn ngồi đó nhìn theo bóng lưng của cô, trong đôi mắt dường như đã có chút biến động, là buồn hay là tức giận?

Cô quay trở lại phòng làm việc thì không thấy anh ở trong đó, cô ngồi xuống bàn làm việc thu dọn đồ đạc và nhanh chóng trở về nhà của mình. Ngôi nhà đã gần 3 tháng không có ai ở, hơi nhiều bụi bặm. Cô cúi xuống kéo chiếc giường lệch ra khỏi chỗ, lật vài ván gỗ sàn nhà phía dưới, từ trong đó cô lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đen, khi mở hộp ra cô đã thở phào một cách nhẹ nhõm.

Cô nhìn những thứ trong đó, cô khóc rồi lại cười, nụ cười tươi tắn như hoa nhưng nước mắt lại không ngừng chảy. Sau khi xem lại mọi thứ, cô cất nó lại vào chỗ cũ, sắp xếp lại mọi thứ gọn gàng rồi rời đi.