Người tập võ đều có giác quan rất nhạy bén, Cố Trường Phong ngay lập tức phát hiện có người trong viện. Y ngẩng đầu lên nhìn, chạm phải ánh mắt của một nam tử, bước chân tức khắc dừng lại. Tô Thanh Trạch còn thấy khó hiểu khi tự nhiên y không đi tiếp, ai ngờ vừa ngẩng đầu, lập tức phải đối diện với một đôi mắt sâu thẳm! Bỗng dưng Tô Thanh Trạch trợn mắt, ngây cả người.
Là A Hành...
Mặc trên mình một kiện trường bào màu đen tuyền viền vàng, đầu đội phát quan, môi mỏng khẽ mím, tuấn mỹ mà lãnh đạm, khuôn mặt lạnh lùng như băng tuyết, nhưng trong đôi mắt hẹp dài ấy lại ánh lên hình bóng thiếu niên. Tựa như xuân đến tuyết tan, dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, trong nháy mắt khuôn mặt ấy dịu dàng đến lạ.
Hắn đứng ở trên bậc thềm cong môi cười nhẹ, dùng ánh mắt nhu hoà nhìn thẳng vào Tô Thanh Trạch.
... A Hành!
Trong mắt Tô Thanh Trạch toàn là kinh ngạc, ngay sau đó hoá vui vẻ. Lập tức, Tô Thanh Trạch ôm lấy áo choàng lông chồn của mình, phi như bay đến trước mặt người nọ.
Nam tử bị y làm cho rung động, bàn tay giấu sau lưng hơi siết, ý định nếu Tô Thanh Trạch chạy tới đây sẽ đưa tay ôm lấy y. Nhưng khi Tô Thanh Trạch chạy như bay tới, y lại không nhào vào ngực hắn như tưởng tượng, y dừng lại ngay trước mặt hắn, mắt tròn đen láy nhộn nhạo vui mừng.
"A Hành!"
Thiếu niên mặt mày hớn hở vui mừng khôn xiết, nhưng không lại gần hắn thêm một bước.
Đuôi lông mày của nam tử hơi nhíu, đưa tay ra xoa gương mặt y, hơi dùng sức nhéo: "Gầy."
Tô Thanh Trạch cũng không ngại, ngây ngô cười ha ha: "Tuy gầy, nhưng huynh không cảm thấy ta hiện tại rất đẹp sao?" Vừa nói y vừa khoe cánh tay dưới lớp áo choàng, để lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn.
Tô Thanh Trạch lúc lắc cánh tay, triển lãm thành quả rèn luyện gần đây cho hắn xem: "Ta hiện tại có thể mặc trang phục cưỡi ngựa cùng huynh đi săn thú!" Năm ngoái khi y đang giảm cân đã viết thư báo cho đối phương, muốn ước hẹn mùa thu cùng nhau đi săn, đáng tiếc lúc đó hai người không thể gặp mặt.
Tầm nhìn của nam tử dừng lại trên cánh tay Tô Thanh Trạch, ánh mắt trầm xuống. Giúp y kéo tay áo xuống, nhét tay y vào trong áo khoác, bọc lại: "Dù cho đệ không gầy thì vẫn có thể cùng ta đi săn thú, Mặc Diễm lúc nào cũng để cho đệ cưỡi mà."
"Nhưng..." Hai mắt Tô Thanh Trạch sáng lấp lánh, tràn đầy quyết tâm, "Ta hi vọng trở nên giống Cố đại ca, có cơ thể cường tráng!"
Khi hai người đã đi xa, Thẩm Nghiên Bắc dựa gần Cố Trường Phong, ở bên tai y thấp giọng hỏi một câu: "Hoàng Thượng?"
Cố Trường Phong khẽ gật đầu.
Người nọ quả thật là Hoàng thượng của Đại Tề, Triệu Ngự. Y đã từng Triệu Ngự khi hắn còn là hoàng tử, chỉ là hiện giờ người đứng ở trước mắt y đã trút đi sự ngây ngô và trẻ con năm đó, trở nên sâu không lường được, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí thế bức người.
Khi hai người thảo luận, ánh mắt Triệu Ngự bắn về phía bọn họ, nhìn Cố Trường Phong xong lại quay trở về.
Thẩm Nghiên Bắc rõ ràng nhìn thấy hắn nhíu mày, trong lòng có chút buồn bực. Hoàng thượng có ý gì?
Ánh mắt Triệu Ngự phức tạp, xoa mái tóc Tô Thanh Trạch, ôn hòa nói: "Đệ với y không giống nhau, không cần trở nên giống y."
"Đệ như bây giờ cũng rất tốt."
Tô Thanh Trạch sửng sốt.
"Trước kia cũng rất tốt."
Triệu Ngự sắc mặt nghiêm túc nói. Tô Thanh Trạch vô cùng hoài nghi: "Trước kia cũng rất tốt sao? Béo béo tròn tròn cứ như quả bóng ấy, đến đi đường cũng không được!"
"Chỉ cần là đệ, như thế nào cũng tốt." Triệu Ngự nhìn đôi mắt y nói.
Tô Thanh Trạch tức khắc cười cong mắt. A Hành quả nhiên là bằng hữu tốt nhất của y! Mặc kệ y béo hay gầy, trước nay hắn đều không chê!
Y xoay người nhìn về phía Thẩm Nghiên Bắc cùng với Cố Trường Phong, Tô Thanh Trạch nói với Triệu Ngự: "A Hành, ta giới thiệu cho huynh một chút! Đây là Thẩm đại ca và Cố đại ca! Còn vị này, là William tiên sinh."
Triệu Ngự hơi gật đầu với William, ánh mắt dừng lại ở trên người Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong, ngữ khí bình thản nói: "Thường xuyên nghe Thanh Trạch nhắc tới nhị vị, đa tạ hai vị đã chiếu cố Thanh Trạch rất nhiều."
Xem ra hoàng thượng không có ý định muốn nói ra sự thật, Thẩm Nghiên Bắc cũng không định chọc thủng bí mật của hắn, cười gượng hai tiếng: "Đương nhiên!" Nói xong kéo Cố Trường Phong đi, "Bây giờ không còn sớm, chúng ta đi rửa mặt trước!"
Tô Thanh Trạch gật đầu. Y là tới du lịch, nhưng Thẩm Nghiên Bắc tới là để đi thi, cần phải chuẩn bị tinh thần cho tốt.
Thấy thế, người hầu đi sắp xếp cho mấy người Thẩm Nghiên Bắc.
Tô Thanh Trạch hỏi Triệu Ngự: "A Hành huynh sao lại biết ta ở đây?"
"Đoán." Thiếu niên vừa hoạt bát vừa hiếu động, vừa lúc phu phu Cố Trường Phong muốn xuôi về phương bắc, như thế chắc chắn có cơ hội đi theo. Vì vậy hắn phân phó người đi báo tin cho Tô Kính Hằng, bảo với Tô Kính Hằng rằng, nếu thiếu niên muốn tới Ung Kinh thì cứ đồng ý, không cần cản trở.
Nghe vậy, Tô Thanh Trạch cười càng thêm xán lạn: "A Hành! Huynh hiểu ta quá!"
Thiếu niên dương quang, người nhìn tâm tình cũng vui theo. Triệu Ngự chỉnh lại áo khoác cho y: "Bên ngoài gió lớn, đi vào nói tiếp."
Tô Thanh Trạch cùng hắn sóng vai đi: "Nơi này mùa đông cũng thật lạnh! Gió bao giờ mới nhỏ đi chứ!"
"Tuyết cũng đã tan rồi, đợi hai ngày nữa sẽ ấm lên thôi." Đã hơn một năm không thấy, thiếu niên có vẻ cao lên rất nhiều. Ngày trước vốn chỉ tới bả vai hắn, hiện giờ đã cao đến hàm dưới của hắn rồi.
Trong phòng đã sớm đốt than vô cùng ấm áp, Tô Thanh Trạch vào cửa đã cởi áo khoác ra.
Dưới ánh đèn sáng ngời, một thiếu niên toàn thân cẩm y, màu da như ngọc, môi hồng răng trắng, mặt mày mỉm cười. Khiến ánh mắt Triệu Ngự trở nên thầm trầm.
Năm nay y đã mười chín, cách lễ cập quan chỉ còn một năm.
"A Hành! Lát nữa huynh phải đi sao?" Tô Thanh Trạch từ trong túi quần áo, lấy ra một hộp cờ.
"Không đi."
"Điều này thật sự quá tốt!" Y lâu lắm rồi không gặp Triệu Ngự, tuy rằng vẫn luôn thư từ qua lại, nhưng trong tâm vẫn có rất nhiều lời muốn cùng đối phương nói.
"A Hành huynh xem!" Y như dâng vật quý mà khoe bộ cờ, Tô Thanh Trạch giống như tiểu hài tử gấp gáp muốn được khích lệ. Đôi mắt tỏa sáng nhìn Triệu Ngự.
Y thích đánh bài, nhưng cờ chơi cũng rất vui, y tin tưởng Triệu Ngự nhất định cũng sẽ thích, bèn nhờ Thẩm Nghiên Bắc làm một bộ đưa cho hắn.
"Rất thú vị!" Ngón tay thon dài của hắn chỉ vào một quân cờ nhỏ, nó được khắc một chữ đỏ tươi "Tốt".
"Đây là Thẩm đại ca làm! Hắn làm cái gì cũng lợi hại! Cái gì cũng biết hết á!" Tô Thanh Trạch cảm khái một câu nhỏ, chỉ cần cho hắn một quân cờ, hắn cũng có thể tạo một trận doanh.
"Hy vọng hắn trúng cử nhân, có như vậy hắn mới có thể cưới Cố đại ca!" Tô Thanh Trạch vội vàng di chuyển quân cờ.
"Bọn họ không phải đã thành thân sao?" Triệu Ngự thao tác nhẹ nhàng ăn cờ của y.
"Đúng vậy, nhưng Thẩm đại ca nói hôn lễ trước kia của bọn họ làm không được tốt. Nên giờ hắn muốn vẻ vang, một lần nữa cưới Cố đại ca về nhà." Trong ánh mắt Tô Thanh Trạch hiện lên nét hâm mộ, "Tình cảm của bọn họ thật tốt."
Triệu Ngự chăm chú nhìn y: "Tình cảm của chúng ta cũng rất tốt."
Tô Thanh Trạch cười "ừm" một tiếng, sau đó lải nhải kể cho Triệu Ngự những điều thú vị mà mình trả qua. Triệu Ngự nhu hòa lắng nghe, ánh mắt luôn dừng trên khuôn mặt tinh xảo của y, hắn hơi vui vẻ.
Tuy rằng đã biết toàn bộ mọi chuyện xảy ra bên người thiếu niên, nhưng tự tai nghe y kể lại thì lại là một cảm giác khác. Chính là cảm giác được người ta đặt mình vào trong lòng.
Có điều tình cảm mà thiếu niên dành cho hắn khác với tình cảm của bản thân dành cho y...
Bên kia Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong sau khi đi trong gió lạnh, cùng nhau vội vã chui vào ổ chăn ấm áp.
"Tại sao Hoàng Thượng lại phải giấu diếm thân phận với Thanh Trạch? Còn gạt tất cả trên dưới Tạ gia?" Cố Trường Phong cảm thấy khó hiểu. Bàn tay không thành thật của Thẩm Nghiên Bắc lưu luyến đặt ở vòng eo săn chắc của y: "Quân tâm khó dò, ta cũng không biết."
Cố Trường Phong bắt lấy tay hắn, sắc mặt ửng đỏ: "Tối hôm qua vừa mới..."
Thẩm Nghiên Bắc thì thầm bên tai y, giọng nói khàn khàn: "Trường Phong, ta đói..."
Dục vọng trong mắt thanh niên không hề che giấu, Cố Trường Phong mặt đỏ tai hồng, chỉ cảm thấy hắn chạm vào chỗ nào đó khiến y hồn phi phách lạc, thân thể của mình cũng trở nên nóng lên.
"Trường Phong..." Thẩm Nghiên Bắc hôn dọc theo hầu kết y, đi dần xuống. Hắn không biết hoàng thượng nghĩ như thế nào. Hắn chỉ biết có thể ôm tức phụ nằm cùng trong ổ chăn còn sướng hơn đương kim hoàng thượng nhiều lắm!
...
Canh ba ngày hôm sau, Cố Trường Phong nhẹ nhàng đặt Thẩm Nghiên Bắc sang một bên, chui ra khỏi lòng hắn, tay chân nhẹ nhàng xuống giường.
Trở lại kinh thành lần nữa, trong lòng Cố Trường Thanh tràn ngập suy nghĩ, y ngủ không được.
Đứng dậy đi đi lại lại trong viện, phía chân trời ánh lên một vầng trăng rằm, mấy ngôi sao sáng ngời điểm xuyết ở xung quanh.
Một nam tử mặc trên mình bộ trương bào đen từ phòng ngủ chính đi tới, Cố Trường Phong cúi đầu hành lễ: "Bái kiến Hoàng Thượng."
Triệu Ngự nhìn y một cái, trong giọng nói lạnh nhạt ấy lại nghe ra chút quan tâm: "Ngươi có nghĩ đến việc trở về phủ Trấn Quốc Công không?"
Cố Trường Phong lắc đầu. Cố Thanh Dao giết y, mẹ kế không thích y. Sau khi y rơi xuống vực các nàng cho người lập mộ y, chôn quần áo và di vật, đại công tử phủ Trấn Quốc Công đã chết.
"Phụ thân ngươi trước khi xuất chinh từng đi đến cung điện tìm trẫm," Thần sắc Triệu Ngự hơi hoài niệm, "Ông ấy dâng tấu mong trẫm có thể lập ngươi làm thế tử."
Cố Trường Phong đau xót, hốc mắt không ngăn nổi mà phiếm lệ.
"Từ trước tới nay chưa có triều đại nào xuất hiện việc song nhi kế thừa tước vị, lòng trẫm còn băn khoăn, vẫn chưa đáp ứng." Trong mắt Triệu Ngự hiện lên tia áy náy, "Đại tướng quân trong lúc đuổi theo quân địch đột nhiên phát bệnh, ta đoán có ít nhiều quan hệ với việc này."
Hai mắt Cố Trường Phong đỏ bừng, hai tay nắm chặt, này gân xanh trên trán nổi lên.
"Là ta sai." Lần cuối cùng phụ thân trở về nhà, vì không báo trước nên mới phát hiện chuyện mẹ kế khắt khe với y. Phụ thân tự cảm thấy hổ thẹn, nên mới muốn lập y làm thế tử, việc này khiến kế mẫu kinh sợ.
"Trời mưa gió thất thường, người có hoạ cũng có phúc, nén bi thương."
Cố Trường Phong chua xót khó nhịn, trong mắt chứa đầy nước mắt.
"Phu nhân Quốc công đã cầu người huỷ đi tấu lập. Vì thế, trẫm áp chuyện này xuống." Triệu Ngự buồn bã, "Đại tướng quân vì Đại Tề ta đầu rơi máu chảy, cuối cùng còn vì nước hy sinh thân mình, trẫm không đành lòng từ chối tâm nguyện của hắn."
"Phụ thân..." Cố Trường Phong dốc toàn lực mới có thể ngăn không cho giọt nước mắt kia rơi xuống.
Một đôi tay hơi lạnh ôm y vào trong lồng ngực ấm áp, Thẩm Nghiên Bắc mặc áo khoác ôm lấy y, đối với ánh mắt sâu thẳm của Triệu Ngự, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Sắc trời không còn sớm, ngày mai Hoàng Thượng còn phải vào triều sớm, mời ngài đi nghỉ ngơi. Thảo dân xin phép cáo lui." Nói xong ôm lấy Cố Trường Phong trở về phòng.
"Đừng chịu đựng, muốn khóc thì khóc thôi, không có việc gì." Thẩm Nghiên Bắc đau lòng mà hôn nơi khoé mắt y, dịu dàng an ủi. Lần này tới Ung Kinh, hắn đã lường trước khi đến Cố Trường Phong có lẽ sẽ tức cảnh sinh tình, nhưng dọc đường đi Cố Trường Phong không hề nói gì đề cập tới phủ Trấn Quốc Công, hắn còn tưởng y đã thông suốt, hóa ra là giấu ở trong lòng.
"Nghiên Bắc..." Cố Trường Phong phát ra âm thanh nức nở, giọt nước mắt nóng bỏng rơi ở trên cổ Thẩm Nghiên Bắc.
"Là ta sai, nếu như không phải ta quá vô dụng, phụ thân cũng sẽ không nghĩ tới việc dùng quân công đổi lấy địa vị thế tử cho ta..."
Thẩm Nghiên Bắc nhẹ nhàng dỗ dành bảo bối của hắn: "Phụ thân ngươi một lòng bảo vệ đất nước, có cơ hội diệt trừ man di ông ấy nhất định sẽ không bỏ qua, cũng không phải bởi vì em. Có thể nói đấy là ý trời, không quan hệ gì với em hết."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng." Thẩm Nghiên Bắc nhìn vào đôi mắt ướt át của y, thở dài, "Nếu em cảm thấy không vượt qua được. Vậy thì việc mà phụ thân em chưa làm xong, em hãy thay ông ấy làm xong đi."
"Nghiên Bắc..." Cố Trường Phong mở lớn mắt, tâm tình kích động.
"Hơn nữa phụ thân em cũng muốn để em kế thừa địa vị Thế tử của phủ Trấn Quốc Công, chúng ta cũng không thể để cho người khác đoạt mất."
Ánh mắt của thanh niên bao dung mà ôn nhu, tâm trạng Cố Trường Phong nặng nề bây giờ giống như được dòng nước ấm vây quanh, lập tức nhẹ nhàng hơn.