Đến lúc Thẩm Nghiên Bắc từ quận Thượng Nhiêu trở về Kinh Ung phục mệnh cũng đã là đầu tháng tám. Những triều thần có nghi ngờ đối với năng lực của Thẩm Nghiên trước đây đều đã ngoan ngoãn ngậm miệng.
Vị Trạng Nguyên trẻ tuổi này không chỉ xử lý việc cứu tế động đất một cách hoàn mỹ, lại còn dập tắt được nạn châu chấu khủng bố có khả năng lan rộng ra phạm vi lớn trong thời gian ngắn như thế. Bọn họ chắp tay lên ngực tự vấn, vốn dĩ là không tài nào làm nổi!
Vì thế dưới ánh mắt tán thưởng xen lẫn kiêng dè của mọi người, Thẩm Nghiên Bắc lại thăng quan tiến chức, thăng lên tận hai cấp, trở thành một quan viên Tòng tứ phẩm!
Cái tốc độ thăng chức kinh khủng này là quan viên lên chức nhanh nhất trong toàn bộ Đại Tề thậm chí cả tiền triều Đại Tề từ trước đến giờ, hắn cũng là người duy nhất!
Thẩm Nghiên Bắc còn quá trẻ tuổi, hắn chưa đến hai mươi lăm tuổi. Thừa tướng năm đó từ Chính ngũ phẩm Chưởng viện Hàn Lâm Viện để mà có tư cách thành Tứ phẩm Các thần được bổ nhiệm vào Văn Uyên Các phải tốn thời gian năm năm, thế mà Thẩm Nghiên Bắc chỉ tốn một năm đã thăng lên bốn cấp, đã có tư cách được nhập các!
Vị Các thần dự bị rất xứng đáng này khiến toàn bộ đại thần đều nhận thức được rằng Thẩm Nghiên Bắc giờ đây chính là tâm phúc đích thực của Hoàng Thượng. Cho dù tiếp sau đó Thẩm Nghiên Bắc không có được chiến tích sáng lạn nào thì chỉ cần cố chịu ba bốn năm là có thể nhập các trước tuổi ba mươi, trở thành Các thần trẻ tuổi nhất trong toàn bộ Đại Tề và tiền triều từ trước tới giờ!
Quả đúng là đường làm quan rộng mở, tiền đồ vô tận!
Hậu sinh khả uý như thế khiến không ít người trong tối ngoài sáng gửi lời cung chúc, Thẩm Nghiên Bắc mới thăng quan còn chưa phát tài cũng rất tươi cười mà nhận lời chúc từ mọi người.
Hắn giờ đang là quan Tứ phẩm, chắc là có tư cách thượng triều rồi nhỉ?
Câu trả lời là không.
Những người có thể thượng triều bình thường đều toàn là những quan viên có chức vụ thực, như những quan viên Lục bộ Tứ phẩm trở lên. Còn hắn vẫn chỉ là một tên quan hàn lâm chẳng có thực quyền gì.
Thẩm Nghiên Bắc thở dài, hắn tính toán một chút, hắn làm quan cũng chưa được bao lâu, chung quy cũng chẳng thể một bước lên tiên. Hơn nữa so về phẩm cấp của tức phụ hắn thì không có việc gì thì không cần thượng triều, hắn chẳng cần tốn công xoắn xuýt chuyện này làm gì.
Ngựa xe mệt nhọc mà gấp rút trở về từ quận Thượng Nhiêu, Triệu Ngự cho hắn vài ngày nghỉ để hắn nghỉ ngơi cho tốt một chút.
Tuy không cần phải đến làm việc ở Hàn Lâm Viện, nhưng Thẩm Nghiên Bắc cũng không được rảnh rang. Tửu lầu đã trang hoàng xong rồi, hắn phải chuẩn bị cho việc khai trương tửu lầu, ớt ngoài vườn đã chín cả, có thể hái được rồi, và cả lúa mì vụ xuân cũng sắp đến thời điểm thu hoạch.
Là chi nhánh Ung Kinh của tửu lầu Đồng Phúc, tửu lầu Đồng Phúc vẫn bám sát theo phong cách trang trí của tiệm cũ, lầu một là đại sảnh có ghế dài, lầu hai là nhã gian.
Đúng lúc mang về một đám châu chấu sấy khô từ quận Thượng Nhiêu, Thẩm Nghiên Bắc lấy tiệc châu chấu làm mánh lới để quảng bá, tuyên bố đến khắp bốn phương về việc châu chấu có giá trị y dược và còn là một món ngon như thế nào. Hắn còn đưa tin đến những thôn ngoại thành về việc thu mua ve nhộng, rồi dùng những con ve nhộng thu mua được đó nấu thành món ăn đặc sắc thứ hai được bày bán vào ngày khai trương.
Do phong cách trang trí độc đáo của tửu lầu, món ăn mới mẻ khác lạ, nên hôm khai trương tửu lầu thu hút không ít những khách hàng dư dả tiền vào thưởng thức, chẳng mấy chốc khách đã ngập cửa.
Để Tô Thanh Trạch giúp trông coi cửa tiệm, Thẩm Nghiên Bắc đi đến thôn Lâu Hạ để hướng dẫn thôn dân hái ớt và thu hoạch lúa mì vụ xuân.
Giữa màu xanh lá mạ mênh mông vô ngần điểm xuyết hằng hà sắc đỏ rực tươi rói, những người không biết chắc còn tưởng đang trồng hoa gì. Nhưng lại gần nhìn sẽ phát hiện ra điểm đặc biệt của loài cây này, đó là thân cây không lớn, trên đó lại treo đầy loại trái to bằng ngón út, mọc thành từng bụi như hoa nở rộ, hướng mặt về phía bầu trời.
Thẩm Nghiên Bắc tiện tay hái một trái ớt nếm thử, vị cay nóng lan tràn trên đầu lưỡi khiến mắt hắn sáng cả lên.
Nhờ thôn dân Lâu Hạ tưới nước bón phân làm cỏ đúng thời vụ, ớt trưởng thành rất tốt, chất lượng của ớt cũng rất cao, hắn rất hài lòng.
Thuê mười mấy thôn dân thu hoạch ớt trong vòng ba ngày, rồi sắp xếp người kịp thời bón thúc tưới nước và mang ớt khô đi cất trữ xong, Thẩm Nghiên Bắc quay đi xem sản lượng lúa mì vụ xuân.
Vì được xử lý phù hợp nên sản lượng lúa mì vụ xuân sản lượng tăng lên gần năm thành (*), tuy nhiên vẫn chưa đạt đến mức Thẩm Nghiên Bắc dự đoán trong đầu. Nhưng sản lượng này lại khiến các thôn dân phấn khởi vô cùng, họ nhìn về phía Thẩm Nghiên Bắc với những ánh mắt cứ như là đang nhìn thổ thần vậy.
*Một thửa vuông mười dặm gọi là thành.
Bây giờ tăng sản lượng gần năm thành, thế thì vụ trồng trọt sau sẽ còn tăng hơn nhiều, cứ chăm bón trồng hết thế hệ này qua thế hệ khác, cuối cùng sẽ có thể cho ra được giống cây tối ưu nhất!
Chọn những hạt lúa mì vụ xuân to tròn chắc nịch để lưu lại làm giống, còn lại nhập kho toàn bộ. Thẩm Nghiên Bắc chuyển sang mua năm mươi mẫu ruộng tốt để làm thí nghiệm. Lúa mì vụ đông đến hạ tuần của tháng chín là có thể gieo trồng, giờ phải bón phân cho tốt trước đã, chỉnh đốn lại ruộng đất rồi mới sử dụng tiếp được.
Chọn xong hạt giống lúa mì vụ đông rồi, Thẩm Nghiên Bắc truyền lại phương pháp ngâm hạt giống rồi thúc mầm như thế nào cho thôn dân của thôn Lâu Hạ, bận bịu đến mức chân chẳng chạm nổi đất.
Trong nhã gian ở lầu hai của tửu lầu Đồng Phúc mới khai trương ở phố Trường An, Tô Thanh Trạch đang ăn châu chấu chiên và ve nhộng mới ra lò, thanh niên lạnh lùng ngồi đối diện y dùng đôi mắt đen và sâu nhìn đĩa côn trùng chiên tỏa ra hương thơm nức mũi kia mà vốn không hề có ý muốn động đũa vào tí nào.
Thấy hắn không động đũa, Tô Thanh Trạch gắp thẳng luôn cho hắn: "Ăn ngon lắm đó, huynh ăn thử xem!"
Thanh niên cũng rất nghe lời mà ăn thử, rồi gật nhẹ đầu: "Không tồi."
Châu chấu và ve nhộng đều được chiên giòn rụm, rắc thêm một chút gia vị mà hắn chưa ăn bao giờ khiến hương vị trở nên vô cùng độc đáo.
Từ lâu thiếu niên đã nhắc đến tửu lầu Đồng Phúc trong thư gửi cho hắn, bảo rằng tửu lầu Đồng Phúc cho dù là trang trí hay điểm tâm thức ăn đều rất khác lạ so với bình thường. Bây giờ tửu lầu Đồng Phúc đã mở chi nhánh mới, hắn rốt cuộc cũng có cơ hội đến nếm thử mỹ vị trong lời thiếu niên kể, mà hiếm có hơn cả là lần này đích thân thiếu niên mời hắn đi ăn.
"Vậy huynh thấy châu chấu chiên ăn ngon hơn hay ve nhộng chiên ăn ngon hơn?"
Triệu Ngự không hề trọng việc ăn uống, nhưng nghe thiếu niên hỏi thì liền nghiêm túc mà suy nghĩ, rồi nói: "Nếu so ve nhộng chiên như thịt bò, thì châu chấu lại giống như thịt dê, hương vị đặc sắc hơn."
Tô Thanh Trạch vô cùng tán thành mà gật đầu, châu chấu chiên rất là giòn! Nhưng mà ve nhộng chiên ăn cũng ngon lắm!
Thấy thiếu niên ăn không ngớt miệng, ánh mắt Triệu Ngự dần dịu hẳn đi, đưa cho y một bát canh suông.
Tô Thanh Trạch phồng má ưm ưm hai tiếng, thấy trong chén hắn không có gì, bèn gắp cho hắn một miếng sườn kho. Triệu Ngự không đổi sắc mặt, ăn hết miếng sườn rồi gác đũa luôn, không động đũa nữa.
Tô Thanh Trạch hoài nghi mà ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, ánh mắt Triệu Ngự vô cùng sâu, ánh mắt nhìn y vừa sâu lắng lại nóng bỏng. Tô Thanh Trạch dời mắt đi như không có gì xảy ra, rồi lại gắp cho hắn miếng cải ngồng trụng sôi. Triệu Ngự vẫn thế, Tô Thanh Trạch gắp gì hắn ăn nấy, hắn không tự chủ động gắp đồ ăn, cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng dùng bữa.
Bầu không khí trong thoáng chốc hơi lạnh đi.
"Huynh... đang giận sao?" Hai mắt đen trắng rõ ràng của Tô Thanh Trạch nhìn thẳng hắn, bàn tay cầm đũa của y hơi siết lại.
Trong khoảng thời gian này Triệu Ngự bận rộn việc chính sự nhưng vẫn dành thời gian để đi cùng y, thi thoảng cầm lòng không đặng cũng sẽ làm chuyện thân mật với y một chút, nhưng đều rất tiết chế. Có điều y tuy chịu, nhưng cũng không chủ động.
Dù sao Triệu Ngự cũng là hoàng đế nắm quyền sinh sát của con dân thiên hạ trong tay, mình lại lạnh nhạt với hắn như thế, thái độ mập mờ không rõ, nên sự kiên nhẫn của hắn đến cuối cùng cũng sẽ bị bào mòn...
Ánh mắt Triệu Ngự tối đi, hắn không nói gì.
Hẳn là giận rồi, ai bảo mình cậy sủng mà kiêu như thế chứ? Tô Thanh Trạch mím môi, rũ mắt, nhưng ngay sau đó lại có một bàn tay dịu dàng đặt lên đầu y, bên tai y truyền đến tiếng Triệu Ngự thở dài.
"Ta không giận em."
Tô Thanh Trạch sững người, vừa ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Triệu Ngự.
"Ta chỉ giận bản thân thôi." Triệu Ngự nở nụ cười tự giễu, "Thế mà lại khiến em phải thăm dò giới hạn tâm tư của ta." Hắn đã thói quen khống chế tất cả mọi thứ trong tầm tay, lại không biết chuyện tình cảm thì không thể khống chế. Vì chuyện hắn giấu giếm thân phận mà thiếu niên có vướng mắc trong lòng, mãi giữ một khoảng cách với hắn. Đây là chuyện do chính tay hắn gây ra, hắn nhận.
Ánh mắt Tô Thanh Trạch hơi lóe lên.
Xoa nhẹ đầu y, trong ánh mắt Triệu Ngự mang sự hối lỗi, hắn dịu dàng mà nói: "Là do ta không tốt, làm em không vui."
Trong lòng y bỗng nhiên thấy chua chát, môi Tô Thanh Trạch mấp máy: "A Hành, ta..."
Triệu Ngự lảng sang chuyện khác: "Ăn xong chưa? Đi với ta một chút nhé?"
"Được."
Lúc này đèn hoa mới thắp, hai người sóng vai nhau đi trên phố. Thanh niên với thân thể cao lớn như ngọc, khí chất nghiêm nghị tuấn mỹ vô song; còn thiếu niên với răng trắng môi hồng, giữa hai hàng mày có một chấm đỏ, lanh lợi đáng yêu. Hai người đi trên đường khiến không ít người phải liếc mắt nhìn.
Thành Ung Kinh không bị cấm đi lại ban đêm, nên trên đường lớn toàn là đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt không thua kém ban ngày. Vì ban đêm mát mẻ hơn nhiều, nên có rất nhiều người muốn ra đi dạo sau khi ăn xong, một vài người còn dẫn con nhỏ đi xem ca hát tạp kỹ.
Trên đường có hơi nhiều người, Triệu Ngự che cho Tô Thanh Trạch ở sau lưng mình, xuyên qua đám đông người mà đi về phía bờ sông hóng mát.
Gần đến lễ trung thu, không ít những cô gái trẻ tuổi và mấy đứa trẻ con đi thả đèn hoa đăng. Đèn hoa đăng nhiều không đếm xuể vừa lơ thơ vừa san sát mà rải lác đác trên sông, trôi về phương xa dưới sự hộ tống của cơn gió đêm khoan thai. Ánh nến đỏ soi sáng mặt nước sông u tối, khi tỏ khi mờ, tựa vì sao lập lòe giữa bầu trời.
"Ở bên ta đến hết tết Trung Nguyên xong, ta sẽ phái người hộ tống em về Thanh Châu, được không?" Thiếu niên mới đây đã đến được nửa năm, tuy hắn không nỡ nhưng lại sợ cha mẹ y bận lòng. Hơn nữa dạo này hắn rất bận, không thể ở bên bầu bạn y hằng ngày. Không có bạn hữu ở bên, hắn sợ thiếu niên thấy cô đơn buồn tẻ.
Tô Thanh Trạch có hơi bất ngờ, Triệu Ngự cũng không giải thích gì nhiều, chỉ nói: "Nhớ phải viết thư cho ta."
Hàng mi Tô Thanh Trạch run rẩy, khẽ "ừm" một tiếng. Đúng là y có chút nhớ nhà, nhưng...
Ánh mắt y dõi theo những đèn hoa đăng mang nặng những ước mong tốt đẹp của người thả đèn mà thong dong trôi đi, Tô Thanh Trạch bỗng gọi hắn một tiếng.
"Triệu Ngự."
Triệu Ngự quay đầu nhìn y, hơi nhíu mày.
Đây là lần đầu tiên thiếu niên gọi thẳng tên hắn, lại còn với một giọng nghiêm túc.
Tô Thanh Trạch nhìn thẳng hắn: "Huynh không thể cưới ta sao?"
Nghe thế, đôi mày Triệu Ngự lại càng nhíu chặt hơn nữa.
Thứ mà hắn đã thấy vừa ý, hắn sẽ luôn tìm cách để nắm được trong tay, cả ngôi vị hoàng đế, và đương nhiên cả người thiếu niên kia. Nhưng...
"Không phải là ta không thể cưới em," Triệu Ngự cất giọng trầm ấm, "Mà là nếu không phải em thì ta sẽ không cưới."
Ý của hai câu này khác nhau một trời một vực, nhưng Tô Thanh Trạch cũng không vì thế mà dao động: "Huynh là hoàng đế."
Trong lòng Triệu Ngự chợt chấn động, nháy mắt đã hiểu ngay ẩn ý trong lời y nói.
Hóa ra toàn bộ những bất an và do dự chất chứa trong thiếu niên ấy đều do đây mà ra.
Nét mặt Triệu Ngự vô cùng trịnh trọng và chân thành: "Ta là hoàng đế, nhưng ta chỉ nguyện cùng em hưởng thụ non sông ngàn dặm này."
Thanh niên không phải kẻ dễ buông lời hứa hẹn, đã nói là sẽ làm. Tô Thanh Trạch chớp chớp mắt, đưa tay lồng vào tay hắn: "Triệu Ngự, không được gạt ta nữa."
Triệu Ngự nắm chặt tay y: "Được."
Ngày hôm sau, lúc lâm triều, toàn bộ đại thần ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, mọi người đều thấy trong mắt đối phương một điều khó lòng nào tin nổi - hình như tâm trạng của hoàng thượng không tệ lắm?
Hoàng thượng hiếm khi không làm mặt lạnh khi sai người tuyên đọc thánh chỉ, Thẩm Nghiên Bắc lại một lần nữa tiếp chỉ trong ánh mắt "không hổ là tâm phúc bên người Hoàng Thượng" của chúng đại thần.
Triệu Ngự ra lệnh cho hắn làm giám quân, vận chuyển lương thảo và y phục chống rét ra biên cương, tiện thể thay mặt Triệu Ngự thăm hỏi tam quân.
Thẩm Nghiên Bắc sau khi đã bàn giao xong mọi việc thì về nhà thu dọn một hồi rồi gấp rút mà khởi hành!
Đã lâu thế rồi không gặp, chẳng biết tức phụ của hắn có ốm đi hay đen đi hay không?
Trong một chốc trí tưởng tượng đã bay xa, trong lòng Thẩm Nghiên Bắc vội vã, hắn hận không thể lập tức mọc cánh bay đến.