Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài

Chương 93: Bẫy



Edit: Ngân

Beta: Meo

- --

Cuối thu, ngoài đồng hoang gió lạnh thấu xương, nhưng trong lều của man di vương lại ấm áp như xuân.

Tang Bố Càn Đạt tiến vào phòng, tức khắc cảm thấy hơi nóng ập vào mặt, làm cả người đã ấm hơn. Nhưng tim hắn ta như đã rơi lại trong gió lạnh, bị cơn gió rét buốt chà xát.

Lều trại trước mắt được khâu từ nhiều lớp da trâu mà thành, bên trong mạ vàng tô vẽ, vật dụng bài trí không cái nào là không tinh xảo hoa lệ. Trên sàn trong lều lớn trải thảm da thật dài, khiến người ta nổi khao khát muốn được nằm lên. Giá nến hoàng kim đốt sáng đèn dầu, ánh đèn sáng tỏ loá mắt, còn lan tỏa hương thơm thanh nhã...

Một nam nhân với diện mạo hung ác nham hiểm ngả người lên vương tọa được xếp bằng da hổ và đầu sói, hắn đang ngắm nghía cây roi da thon dài bóng loáng trong tay. Khi thấy Tang Bố Càn Đạt tiến vào, thì ánh mắt sắt lạnh như đao bắn thẳng qua.

Trong lòng Tang Bố Càn Đạt chợt hồi hộp, hắn ta vội tiến lên hành lễ: "Tang Bố bái kiến Đại Hãn!"

Nam nhân quất roi da, "bốp" một tiếng giáng xuống chân Tang Bố Càn Đạt, khiến hắn ta thót tim một cái.

"Vì sao chiến sự giằng co lâu như thế, đã chậm chạp lại còn chẳng có tiến triển gì?" Nam nhân lạnh giọng chất vấn, đôi mắt hẹp dài đôi ẩn chứa sự tối tăm.

Tang Bố Càn Đạt cúi đầu nói: "Đại Hãn thứ tội, người Đại Tề đã sớm đóng binh tại biên cảnh, canh phòng nghiêm ngặt. Tuy quân ta đã bố trí mê trận, nhưng người Đại Tề xảo quyệt hơn nhiều, quỷ kế liên tục, còn nghiên cứu ra vũ khí mới..." Truyền đạt lại sơ qua tình huống xong, Tang Bố Càn Đạt nói tiếp: "Cố thuộc hạ không dám tùy ý xuất binh."

Thần sắc nam nhân bớt giận đi một chút, thu hồi roi da lại, ngón tay cuốn lấy phần đuôi: "Mau chiếm Cốc Dương Quan."

Tang Bố Càn Đạt ngẩn ra, đã hiểu ngay ý của nam nhân: "Vâng!"

Ngày đông giá rét sẽ sớm đến, lúc đó biên cảnh tuyết lớn rơi đầy, đường lối khó đi, nên vốn không thể hành quân. Nhưng chỉ cần mở ra một kẽ hở, khiến bọn họ điều quân xuống phía nam, vậy là toàn bộ vấn đề đều được giải quyết rồi! Cốc Dương Quan dẫn đến quận Thiên Đô Đại Tề, ở đó đất cày ngàn dặm, ruộng tốt vô số, bá tánh giàu có...

Một khi bọn họ tiến vào Cốc Dương Quan, còn e ngại cái gì nữa? Trời cao mặc chim bay, bất luận vũ khí hay quỷ kế gì cũng không thể ngăn chặn gót sắt anh dũng gan dạ của bọn họ!

Ánh mắt Tang Bố Càn Đạt hừng hực lên. Làm sao mới có thể chém giết tiến vào dưới sự canh gác của đội binh hùng hậu của Đại Tề?

Nam nhân đột nhiên kéo căng roi da, đôi mắt xám tro hẹp dài ánh lên tia kiên quyết: "Tang Bố Càn Đạt..."

"Có thuộc hạ!"

......

Biên cảnh ban đêm mang vẻ im ắng tịch mịch, ngày thường ngoại trừ tiếng kêu thi thoảng của côn trùng thì chỉ có tiếng gào rú đột ngột của quạ đêm. Thời tiết càng ngày càng lạnh, tiếng côn trùng kêu đã bớt đi nhiều. Bầu trời không trăng không sao, những đám mây u ám trĩu nặng che kín trời cao, có chút cảm giác bức bách như gió tuyết sắp nổi.

Đã năm ngày, man di không phái tiểu đội tới gây chuyện nữa. Tướng sĩ Đại Tề suy đoán là do hai lần dò thám trước đều thua nên trong lòng người man di có phần kiêng dè, không thăm dò được nội tình mới thì không dám khiêu khích, thế nên họ thoáng thả lỏng, chuẩn bị ngủ ngon. Ai ngờ vào nửa đêm, một tràng trống dồn khẩn thiết sôi sục rạch ngang buổi đêm yên tĩnh, vang khắp toàn bộ biên cảnh đại doanh, nghiền nát mộng đẹp của chúng tướng sĩ.

Giữa những tiếng hùng hùng hổ hổ, chúng tướng sĩ lại tràn đầy bực tức mà thay y phục, cấp tốc đến tập hợp ở thao trường.

Nét mặt của Thái Tề Cương vô cùng nghiêm túc. Trinh sát vẫn đang giám sát man di vội vã đến báo, nói rằng đã phát hiện hành tung của chừng ba vạn kỵ binh man di, và đội quân nghìn nghịt ấy đang thẳng hướng mà tiến đến thành Mộc Dương.

Có vẻ như lần này chúng thật sự muốn xông lên rồi!

Thái Tề Cương hạ lệnh cho hữu quân tiến đến nghênh địch, hữu quân có bốn vạn đội quân lập tức chuẩn bị xuất phát. Tiểu đoàn tiên phong có một vạn đội quân - mỗi người ba ngựa, mất thì thay ngựa - dẫn đầu lên đường, còn lại ba vạn bộ binh mang theo quân nhu lương thảo mà đuổi theo.

Thẩm Nghiên Bắc nhìn theo đại quân trùng trùng điệp điệp rời khỏi quân doanh, trong lòng hắn vẫn thấy hơi kỳ lạ.

Người man di lúc trước luôn đùa giỡn với họ, tại sao giờ lại như đã đổi tính mà lại thẳng mặt đối đầu với họ?

Lúc trời đang sáng, lại có trinh sát trở về bẩm báo, nói rằng ở cánh đồng hoang nằm ở phía bắc trấn Tây Liên đã phát hiện một đoàn kỵ binh man di xuất hiện, nhân số ước chừng hai vạn. Nhân số binh lính trấn thủ ở trấn Tây Liên chưa đến một vạn, vốn chẳng thể nào kháng cự lại nổi công kích từ kỵ binh man di, nên Thái Tề Cương cho trung quân dẫn ba vạn đội quân tức khắc đi cứu viện. Nhưng trung quân vừa mới rời đại doanh, một trinh sát đã phi thân xuống ngựa tới báo, nói rằng đã phát hiện một vạn kỵ binh man di đang lảng vảng ở vùng lân cận Bình Thành.

Người man di đang muốn khai chiến cả ba bên sao? Thái Tề Cương không khỏi nhíu mày. Đại doanh Trường Dũng Quan hiện có tổng cộng mười hai vạn đội quân, trong đó hơn ba vạn là tân binh, trừ thủ vệ Trường Dũng Quan và phòng vệ phía tây Cốc Dương Quan phòng đội quân của quân địch xuất hiện, thì số sử dụng được không đến chín vạn.

Đón đánh kẻ địch ở đồng hoang không giống đánh thủ thành, đặc biệt kẻ địch lại là kỵ binh man di tinh tường cưỡi ngựa bắn cung, nên tổng số binh lính gồm kỵ binh và bộ binh mà Đại Tề phái ra phải nhiều hơn quân địch có thể bảo đảm bất bại. Sáu vạn đội quân hữu quân và trung quân đã đi hết, Thái Tề Cương đành phải để Cố Trường Phong làm chủ tướng cùng với một vị tướng quân kinh nghiệm lão luyện làm phó tướng dẫn dắt hai vạn tân binh tiến đến ngăn cản, tân quân và tả quân còn lại thì trấn thủ đại doanh.

Cố Trường Phong nhận mệnh, mang binh xuất phát.

Đại doanh ồn ào chốc đã đi mất hơn nửa số người, toàn bộ doanh địa chìm trong bầu không khí hiu quạnh mà kì dị. Thẩm Nghiên Bắc nhìn sắc trời ảm đạm, hắn vẫn cảm thấy trong lòng không được an ổn lắm, bèn đi đến lều chủ xem các tướng lĩnh phân tích quân tình.

Trong lều chủ, Thái Tề Cương và đám quân sư đang nhìn bản đồ biên cảnh với sắc mặt khó coi. Người man di không biết tự dưng phát điên cái gì mà lúc trước mới thử đánh nhau, gây hỗn loạn chút xíu, giờ lại đột nhiên tung ra chiêu lớn.

Chuyện khác thường tất có gian trá, nhưng rốt cuộc là bất thường ở chỗ nào?

Kỵ binh man di mới đó đã xuất hiện ở thành Mộc Dương và lân cận trấn Tây Liên rồi, ắt là không mang quân nhu hay chất đồ lỉnh kỉnh, chỉ có kỵ binh nhẹ thôi. Nhưng bọn họ có tổng cộng bốn vạn đội quân, cộng thêm ngựa để thay đổi, dọc đường đi tiêu hao không ít thứ, nào có nhiều cung ứng tiếp viện như vậy được?

Nếu tốn nhiều thời gian mà không chiếm được thành Mộc Dương và trấn Tây Liên, bốn vạn kỵ binh sẽ nhanh chóng người kiệt sức, ngựa hết hơi, tại sao người man di lại không sợ hãi chút nào?

Chẳng lẽ chúng có vũ khí lợi hại gì đó để công thành?

Thẩm Nghiên Bắc không tham gia vào cuộc thảo luận của mọi người, mà chỉ nhìn ngắm và nghiên cứu bản đồ kia, sẵn tiện tự ngẫm nghĩ một hồi.

Người man di khao khát sự màu mỡ đất Đại Tề, luôn muốn tiến xuống phía nam. Nếu ta là người man di, ta sẽ xuyên thủng phòng tuyến quân doanh Đại Tề từ chỗ nào thì có lợi nhất cho quân ta?

Toàn bộ man di đều là kỵ binh, đội quân đều phải ăn uống, cần có nước có cỏ, vả lại nhiều thế hệ người man di đã luôn sinh sống trên các thảo nguyên, ắt hẳn sẽ không chọn nơi có núi sông đồng bằng.

Ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc dừng trên bản đồ, đã nhanh chóng tìm thấy vị trí của thảo nguyên gần nhất — Đại bình nguyên Hà Nội quận Thiên Đô. Nhìn kỹ hơn một chút, biên cảnh Cốc Dương Quan lại giáp với quận Thiên Đô...

Ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc dừng trên Cốc Dương Quan, ấn đường hắn đột nhiên giật nảy. Nếu đại bình nguyên Hà Nội bị kỵ binh man di xâm nhập cũng tương đương với việc tiến vào nội địa của Đại Tề, đi qua đại bình nguyên Hà Nội rồi đến Lương Châu là có thể thẳng tiến vào Ung Kinh rồi!

Hiện đại doanh chỉ có không đến ba vạn đội quân, nếu lúc này kỵ binh man di cử đại quân tới tấn công Cốc Dương Quan, họ sẽ chẳng thể nào ngăn lại được!

Tuy có hơi hoang đường, nhưng Thẩm Nghiên Bắc nói ra ý nghĩ của mình.

"Không thể nào, man di không thể nào dốc toàn bộ lực lượng được đâu!" Lập tức có tướng quân phủ định suy đoán này. Giống như họ cũng phải giữ lại binh lực hậu phương để trấn thủ, man di không thể nào dồn toàn bộ binh lực ra được.

Quân sư nhíu sít mày lại, những tướng lĩnh trong lều cũng thảo luận nhỏ tiếng.

Để giữ lại đủ nhân lực bảo vệ trụ cột hậu phương, người man di mà có muốn chiếm được Cốc Dương Quan cũng cần ít nhất ba vạn đội quân. Nhưng man di đất rộng người thưa, nhân số kỵ binh nhân số ước chừng chưa tới mười vạn, đã phái ra sáu vạn kỵ binh rồi, man di nào lại có thể phái thêm ba vạn kỵ binh để đột kích. Thế nên suy đoán này vẫn chưa đủ để thành lập.

"Để đề phòng man di đánh lén, tăng cường việc tuần tra trong doanh địa, ai ai cũng phải đề cao cảnh giác. Ra lệnh cho trinh sát để ý xem lân cận Cốc Dương Quan có đội quân đáng ngờ gì xuất hiện hay không." Thái Tề Cương xoa nhẹ huyệt thái dương đang đau nhức mà nói.

Các tướng lĩnh nhận mệnh rồi lui ra, quân sư lại gọi Thẩm Nghiên Bắc lại: "Thẩm đại nhân xin dừng bước."

"Thẩm đại nhân tại sao lại có ý tưởng như thế?"

Thẩm Nghiên Bắc ngượng ngùng nói: "Lúc trước người man di luôn cố bày vẽ lừa bịp, giờ thì lại quanh minh chính đại mà xuất binh. Cứ như muốn cho chúng ta biết chúng đang phái binh công kích thành trấn cho bằng được, cho nên ta lo là có bẫy."

Nghe vậy, quân sư và Thái Tề Cương liếc nhìn nhau một cái, khuôn mặt Thái Tề Cương chợt căng thẳng hơn nhiều, trầm giọng nói: "Lời này có lý."

"Có lẽ chỉ là do ta suy nghĩ nhiều." Thẩm Nghiên Bắc cười cười.

Vừa rời khỏi lều chủ, gió lạnh đã vút ngang qua, vài bông tuyết run lẩy bẩy giáng xuống từ trên trời.

Tuyết rơi ư?

Thẩm Nghiên Bắc mở lòng bàn tay ra, một bông tuyết rơi xuống thoáng chốc đã biến thành vệt nước ươn ướt.

Bông tuyết rơi lả tả, khiến cho toàn bộ đất trời doanh địa trông thật lạnh lẽo trầm lắng.

Một đội đội quân đang tiến bước dồn dập tới Bình Thành giữa những bông tuyết bay lất phất, đến chạng vạng hôm sau thì tới được đích đến. Tướng lính phòng thủ mở rộng cửa thành mà nghênh đón, nhưng Cố Trường Phong không vào thành mà dẫn hai vạn đội quân đóng quân ở ngoài thành. Sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn được một lúc, y lại dẫn năm nghìn đội quân để truy tìm tung tích kỵ binh man di.

Đương lúc phát hiện man di kỵ binh, mọi người từ xa đã thấy một đoàn đội quân ngùn ngụt lao nhanh trên đồng hoang, cát bụt bay lên, mịt mù che trời.

Các tân binh nắm chặt cây thương trong tay, chuẩn bị xông pha ác chiến. Nhưng Cố Trường Phong nhìn những kỵ binh man di đang chạy như bay trên đồng hoang kia mà nhíu chặt hàng mày.

"Không, nhiều ngựa như vậy, còn chở theo người, vậy mà tiếng vang khi chạy còn không lớn bằng năm nghìn đội quân của chúng ta." Nội lực của y thâm sâu, tương đối nhạy cảm với âm thanh, nên động tĩnh mà một vạn đội quân này tạo ra khiến y thấy thật sự không ổn.

Lời y vừa dứt, lão tướng Trần tướng quân liền sửng sốt.

Đối phương nhìn có vẻ nhân số đông đảo, khí thế dào dạt. Nhưng có thể khí thế kia chỉ trông như vẻ đồ sộ mà thôi, còn những tiếng vó ngựa khi phóng nhanh kia lại chẳng vang động tí nào cả.

Sao lại thế này?

"Ta mang một đội đội quân qua xem, phần đội quân còn lại đợi lệnh Trần tướng quân." Cố Trường Phong cầm đao trong tay, chuẩn bị dẫn một ngàn kỵ binh qua xem xét thật giả.

"Thế tử, không được!" Trần tướng quân hoảng sợ, "Lỡ như ngài sa vào trùng vây của quân địch thì phải làm sao đây?"

"Không sao, ta tự có cách giải vậy." Cố Trường Phong một mình một ngựa dẫn đầu tiến về phía trước.

Trần tướng quân vội vàng triệu tập tân binh chú ý tình hình chiến đấu thật sát sao, thấy Cố Trường Phong gặp nạn thì lập tức tiến lên cứu viện.

Nhưng khi Cố Trường Phong dẫn một ngàn người qua đến, những kỵ binh man di có phát hiện Cố Trường Phong cũng không trực tiếp công kích, ngược lại còn lộ vẻ hoảng loạn mà chạy trốn!

Cố Trường Phong càng khẳng định suy đoán trong lòng hơn, giục ngựa tiến lên, một thương đánh hạ một kỵ binh man di ngã xuống ngựa.

Trần tướng quân trừng lớn mắt, khó có thể tin mà nhìn chằm chằm đoàn kỵ binh man di kia. Không, không phải kỵ binh, mà là một đám bù nhìn giả trang thành đoàn kỵ binh man di!

Tình huống này là sao? Trần tướng quân không kịp suy nghĩ, chỉ huy đội quân đi lên chặn giết kỵ binh man di.

Mặt Cố Trường Phong tái đi. Một kỵ binh man di này, ngoại trừ có một vòng ngoài là người thật thì bên trong chỉ toàn là những bù nhìn mặc đồ kỵ binh man di bị cố định ở trên ngựa, hơn nữa chi đội này vốn chẳng tới một vạn người!

Người man di buộc cành cây ở sau đuôi ngực, cành cây bị kéo lê trên mặt đất, lúc hơn ba ngàn con ngựa bắt đầu chạy thì bụi cát cũng bị kéo theo, nên thoạt nhìn cứ như cát vàng cuồn cuộn, khí thế hùng hổ.

Không sai, đây chỉ là hơn ba nghìn con ngựa già bị loại bỏ để tạo thành quân đội giả mà thôi!

Họ bị lừa rồi!

Trong lòng Cố Trường Phong đầy hoảng sợ, vội vàng quay ngựa lại, tức giận hét lên: "Hồi doanh! Nhanh chóng hồi doanh!"

Bọn họ dính bẫy của quân địch rồi, chúng đang dùng kế điệu hổ ly sơn, dương đông kích tây!