Trăng Sa Đáy Vực

Chương 53: Ca



Mọi thứ dường như đã trở lại đúng quỹ đạo.

Langmuir bắt đầu sống như thường lệ, y sẽ ngồi dưới bóng hoa sau vườn gảy đàn hạc, đi chân trần xuống những bậc thang trắng phau của thần điện, quan tâm và khai sáng cho từng người đang hoang mang cầu nguyện với y, nhưng thỉnh thoảng sẽ chợt thấy chóng mặt, đứng thừ người dưới ánh nắng, người bên ngoài gọi vài tiếng cũng không nghe thấy.

Một ngày nọ, trưởng lão Tiên Tri đi ngang qua cửa, dò xét y từ đầu đến chân.

Langmuir liền ngẩng đầu cười khẽ, lễ phép gọi một tiếng "trưởng lão đại nhân", dễ thương như một con sóc nhỏ.

Trưởng lão Tiên Tri chống quyền trượng đi vào, hiền từ hỏi y đang đọc sách gì. Langmuir ngoan ngoãn đưa cho ông ta xem bức tranh minh họa hoa cỏ trong đấy.

Ý cười trong đôi mắt lão ta không chạm tới đáy mắt, ánh mắt như chim ưng nhìn chòng chọc quyển sách. Lật mấy lần nhưng không tìm ra sơ hở nào nên đành phải trả lại cuốn sách cho Langmuir.

Trước khi đi, Tiên Tri dừng bước.

Ông ta đột nhiên ghé vào tai thiếu niên tóc vàng, thốt ra một câu như ma chú: "Thần tử, bây giờ con đã biết sai chưa?"

Con ngươi Langmuir lập tức co rụt lại, y nắm chặt góc bàn mà thở gấp!

Uy lực của pháp thuật tinh thần vượt xa nỗi đau trong một hoặc hai ngày, những lời nói tương tự ngay lập tức kéo y trở lại nỗi đau tra tấn ngày hôm đó.

Lão ta tàn nhẫn lặp lại cùng một giọng điệu: "Thần tử, con đã biết sai chưa?"

Đôi mắt của Langmuir trở nên tan rã, cả người y đổ mồ hôi lạnh xụi lơ xuống, lẩm bẩm nói: "Con... sai... sai rồi..."

"Ma tộc, hức... Ma Vương... tà ác... con biết sai rồi... tỉnh ngộ rồi..."

Ý thức của thiếu niên tóc vàng dần mơ hồ, y không ngừng lắc đầu, khàn giọng lẩm bẩm. Cuối cùng đôi mắt trống rỗng, tựa vào chiếc ghế gỗ lim không còn thốt ra được lời nào có ý nghĩa.

Cuối cùng Tiên Tri cũng gật đầu vui mừng, dùng pháp lực ngắt vào sau gáy Langmuir, thần tử liền lặng lẽ bất tỉnh.

Ông ta cầm lấy quyền trượng, tao nhã bước ra khỏi thư phòng, nói với các kỵ sĩ canh giữ gần đó: "Thần tử đại nhân đã ngủ quên trong thư phòng, hãy ôm y về phòng nghỉ ngơi đi."

Có điều ngày hôm sau, Langmuir vẫn ngồi trong phòng đọc sách như không có chuyện gì xảy ra, lần này y cầm một cuốn dã sử (*), thấy chỗ thú vị thì khẽ cười.

(*) Loại sử truyền miệng phản ánh quan niệm và thái độ của dân gian đối với sự kiện và nhân vật lịch sử.

Các trưởng lão quan sát nhiều ngày, cũng khó có thể biết được pháp thuật tinh thần lần đó hiệu quả ra sao, nhưng bọn họ cũng không quan tâm lắm.

Dù Langmuir thực sự bị tổn thương đến đầu óc, hay đang giả vờ mất trí nhớ đều không quan trọng. Chỉ cần thần tử còn ở thần điện, chắn chắn không thể gây ra nổi sóng gió gì, cũng không có khả năng tìm được "sự thật" mà mình mong mỏi.

Duy trì hòa bình bề ngoài như vậy, cũng không phải điều xấu.

Không lâu sau, thần điện tung ra tin tức, nói thần tử Langmuir thành công gi/ết chết Ma Vương ở vực sâu.

Ngày đó cả nước ăn mừng, thiếu niên tóc vàng vận áo bào trắng xuất hiện trước mặt mọi người.

Y lặng lẽ đứng trên chỗ cao nhất, tay cầm thánh giá Quang Minh, đeo chiếc cung vàng thiêng liêng trên lưng, đầu đội vòng hoa dệt kim, lặng lẽ tiếp nhận tiếng reo hò của mọi người.

Các trưởng lão đứng ở phía sau, hài lòng chiêm ngưỡng cảnh tượng này.

Nếu bọn họ muốn tra tấn tinh thần đưa trẻ này thì có rất nhiều cách.

Dù Langmuir vẫn giữ được ý chí thì sao? Sự tra tấn lặp đi lặp lại như vậy là điều không ai có thể chịu đựng được. Thời gian sẽ bào mòn sự kiên trì của thiếu niên, cho đến khi y trở lại dưới sự kiểm soát của bọn họ.

Từng ngày trôi qua, lá thu rụng hết, dần đến lúc đón tuyết rơi.

Vào một buổi sáng tưởng chừng như bình thường, sau khi Langmuir cầu nguyện xong, kỵ sĩ Gilbert bước vào.

"Thần tử đại nhân, gần đây ngài có đỡ hơn chút nào chưa? Có một tù nhân mới "bị ác ma quấn thân" trong nhà tù của hoàng gia đang cần ngài đi thanh lọc."

"Ta biết rồi." Langmuir ấm giọng nói: "Ta sẽ thu dọn một chút rồi lên đường."

Dưới sự hộ tống của một đội kỵ sĩ, xe ngựa lái ra khỏi thần điện, tiến vào hoàng cung.

Nơi này có một vẻ đẹp lộng lẫy khác với thần điện, tẩm cung trang nhã nối với một tòa tháp, một khu vườn xinh đẹp nối với đình nghỉ mát. Có một hàng chim sẻ xám đứng cạnh đài phun nước điểm tô ngày đông trông rất nền nã thoải mái.

"Huynh trưởng!"

Langmuir vừa mới được dìu xuống khỏi xe ngựa, thì đã trông thấy em trai Aiden đang chạy vội trên đường mòn.

Y gọi: "Aiden, đi chậm lại, cẩn thận dưới chân."

Tiểu hoàng tử Aiden ba bước cũng thành hai bước vọt tới trước xe ngựa, đau lòng ôm Langmuir không buông tay: "Sao huynh gầy thế!"

Cậu tức giận bĩu môi: "Có phải trưởng lão thần điện khi dễ huynh không."

Langmuir kinh ngạc.

Trong khoảng thời gian này, bất cứ ai trông thấy sắc mặt xanh xao gầy gò ngơ ngác của y đều cho rằng y bị ác ma hãm hại.

Y chậm rãi hạ mi mắt, xoa tóc em trai: "... Aiden, đệ đừng lo cho ta."

Aiden lại càng hoảng sợ: "Sao tay của huynh lại lạnh thế!"

Langmuir: "Không sao, trước khi huynh ra ngoài có rửa tay bằng nước lạnh."

Aiden bán tín bán nghi nhưng Langmuir nhanh chóng bình tĩnh chuyển chủ đề. Hai anh em đi lòng vòng trong vườn hoàng cung, Langmuir lại hỏi về môn học của em trai mình.

"Đệ phải cố gắng." Langmuir nói: "Huynh đã là người bị ác ma hãm hại, sau này có thể lên ngôi Thánh Quân hay không vẫn chưa biết. Aiden, đệ cũng là con của hoàng tộc, không được lơ là trong viêc học."

Langmuir hao gầy đến độ khiến Aiden lo lắng không thôi, cậu vừa nghe được lời này thì buồn đến mức muốn bật khóc.

Cậu lại nghe Gilbert giải thích, lần này thần tử trở về cung là vì thanh tẩy cho tội phạm, cậu vội ôm lấy anh trai mình: "Nếu huynh thấy không được khỏe thì hôm nay đừng đi."

Langmuir lắc đầu cười: "Huynh phải đi, chỉ có thần tử mới có thể giải thoát cho tội nhân bị ác ma quấn thân, đây là chức trách của huynh."

Chẳng bao lâu, Langmuir tạm biệt em trai mình, nhét những món quà đã chuẩn bị sẵn vào trong tay tiểu hoàng tử, nhờ cậu thay mình thăm hỏi cha mẹ. Còn mình thì cùng các kỵ sĩ tới nhà tù ở thủ đô hoàng gia.

Thực ra khi đó, cái gọi là "bị ác ma quấn thân", cũng chẳng phải chỉ tù nhân có mối quan hệ thực sự với ma tộc. Mà ma tộc vốn bị phong ấn ở sâu trong lòng đất, vậy làm sao người bình thường có thể tiếp cận được?

Tội danh này, trong vương quốc thường đề cập đến những kẻ điên loạn, những kẻ bịa đặt xằng bậy, hoặc những kẻ sát nhân độc ác nhất.

Dưới sự chiếu rọi của Đức Mẹ Quang Minh, nhân gian không còn điên cuồng và tội ác. Nếu có kẻ ác, vậy chắc chắn đã bị ác ma mê hoặc, đây là logic mà thần điện tuyên bố với người đời.

Theo quy định, những tù nhân như vậy đều phải do thần tử tiến hành thanh tẩy trước khi đưa lên máy chém.

"Thần tử đại nhân."

Cai ngục cung kính hành lễ, mở cửa phòng giam cho y: "Xin ngài hãy thanh tẩy ô uế."

Langmuir lễ phép nói cám ơn rồi bước vào. Nhà tù rất tối, ánh sáng từ đèn tường cũng chẳng có tác dụng gì, Gilbert ở bên cạnh thắp đèn cho y, rồi tiễn thần tử đi xuống bậc thang dài dưới lòng đất.

Ở nơi sâu nhất dưới lòng đất, qua hàng rào sắt bị khóa, Langmuir thấy người bị gọi là "ác ma quấn thân."

Tù nhân quấn mình trong một chiếc áo choàng bẩn thỉu, tay chân bị cùm, ngồi khoanh chân trên đống rơm rạ, lưng gù nom rất gầy.

Tù nhân nghe thấy tiếng bước chân bèn ngoảnh đầu lại, khàn giọng gọi: "Thần tử đại nhân."

Đôi mắt Langmuir vốn im lặng nhiều ngày nay đột nhiên lóe lên một luồng ánh sáng kỳ lạ.

Đó là một bà lão tóc hoa râm, hốc mắt sâu hoắm, gương mặt tang thương. Tuy tư thái bình tĩnh, nhưng trong mắt bà lại có ngọn lửa khác thường, tựa như bò tót giận dữ.

Langmuir nhận lấy chiếc đèn từ tay kỵ sĩ: "Gilb, ngươi đi xuống trước đi, bảo vệ bên ngoài, đừng để ai khác vào."

"Vâng, thần tử đại nhân." Gilbert đặt tay lên ngực rồi lui ra: "Xin ngài cẩn thận."

Người bình thường không có gì để nói với những tù nhân bị kết án tử hình, nhưng thần tử đại nhân tốt bụng thường muốn nói chuyện riêng với kiểu người này nên Gilbert cũng không suy nghĩ nhiều.

Langmuir nhìn kỵ sĩ rời đi, giơ tay đẩy cửa phòng giam ra.

Mấy tháng trôi qua, dường như ngay cả Gilb cũng quên, nhưng bản thân thần tử không quên.

Trên đường trở về sau "lễ thanh tẩy" vào mùa thu, y đã gặp một bà lão kỳ lạ.

Langmuir bước từng bước vào phòng giam.

Ngay khi chỉ còn cách bà lão mấy chục bước, đối phương đã lên tiếng: "Thần tử đại nhân, ngài đã đến vực sâu chưa?"

Chiếc đèn trong tay Langmuir chập chờn.

Y còn chưa kịp bình tĩnh lại, giọng nói khàn khàn ấy lại hỏi: "Ngài thấy đồng bào của chúng ta chưa?"

Nhất thời, lời này tựa như một chiếc búa nặng đập vào lớp băng mỏng, sắc mặt Langmuir lập tức tái nhợt!

"Ahh..."

Chiếc đèn lồng rơi khỏi tay y, ánh nến lóe lên một chút liền tắt ngúm.

Thần tử rê/n rỉ một tiếng, lảo đảo đỡ lấy vách tường trong bóng tối.

Bà lão cau mày: "Thần tử?"

Langmuir đau đớn thở hổn hển, khó khăn nói từng chữ một: "Ta đã từng... đi vào vực sâu, nhưng ta không biết bà đang nói cái gì."

Y vừa nói xong đã bình tĩnh lại rồi giơ tay lên, đầu ngón tay run rẩy ngưng tụ pháp lực, thi triển một pháp thuật chữa trị ổn định tinh thần cho bản thân.

Bà lão nhìn thẳng vào y, dường như bà đã loáng thoáng đoán được chuyện gì đã xảy ra với đứa trẻ này, vì vậy gương mặt bà lộ ra vẻ khiếp sợ.

"Nếu đã thế." Song bà vẫn cố gắng kiềm chế mà dò hỏi: "Thần tử đã trông thấy điều gì ở vực sâu?"

Langmuir nhắm mắt lại, chậm rãi làm cho trạng thái của mình ổn định trở lại.

Y nhẹ giọng nói: "Ta trông thấy bóng tối vô tận, ngọn lửa bỏng rát, sinh linh giãy dụa trong địa ngục và những lớp sương mù khiến ta khó thấy con đường phía trước."

"Ác ma nơi đó mê hoặc ta. Nói rằng bản chất của bọn họ vốn không xấu xa, mặt trời của nhân gian cũng từng có phần của bọn họ."

Bà lão lớn tiếng hỏi: "Nếu đó không phải mê hoặc và lừa gạt thì sao?"

Langmuir mở mắt ra, y đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cuối cùng cũng có thể thấy rõ sự sáng suốt và ngoan cường trong mắt y.

"Nếu không phải." Y trầm tĩnh nói: "Ta cũng nên đi theo con đường do Thánh Huấn chỉ dẫn."

Bà lão mở to mắt, gương mặt nhăn nheo co giật rồi nhếch môi lên.

Dường như ký ức đã quay trở lại ngày thanh tẩy ấy, trong dòng người xô bồ có tiếng người qua đường reo hò, thiếu niên thần tử ngồi trong xe ngựa, giọng nói dịu dàng đó lại vang vọng trong phòng giam này:

—— trong Thánh Huấn có câu: Không ai sống trên đời mà không mang tội lỗi.

Những người tỉnh ngộ, biết sai, ăn năn và bù đắp sẽ được ánh sáng dẫn dắt.

Ánh mắt phẫn nộ như bò tót của bà lão cuối cùng cũng dịu đi, không dám tin lại đau lòng nhìn thiếu niên trước mặt.

"Trời ạ... con của ta, đúng là con rồi..." Bà duỗi đôi tay bị còng ra: "Đám già vô nhân tính đó đã làm gì con? Trông con yếu ớt quá..."

Langmuir lắc đầu nhỏ giọng nói: "Đây cũng chẳng tính là gì."

... Pháp thuật tinh thần ngày hôm đó, quả thực đã khiến y bị tổn thương nặng nề. Trong khoảng thời gian này y cũng phải chịu mọi sự tra tấn từ các trưởng lão, nhưng cuối cùng y vẫn chịu đựng được.

Thần tử vốn không phải người giỏi diễn, nhưng đau đớn và hốc hác ấy ít nhất có tám phần là từ phản ứng thực tế nhất của cơ thể.

Chỉ là lần nào y cũng vượt qua. Không đánh mất chính mình, cũng không buông bỏ những ký ức không nên quên.

Sao y dám buông bỏ chứ.

Mỗi một lần sắp suy sụp, y đều sẽ trông thấy thiếu niên Ma Vương đầy vết thương, trông thấy cặp mắt đầy hoang dã và bất khuất ấy.

Vì vậy, Langmuir mỉm cười rồi lặp lại: "Chẳng tính là gì cả."

Y quỳ xuống đối diện với bà lão, chỉnh lại ngọn đèn đã ngã xuống, dù đèn đã tắt.

"Xin bà hãy giải đáp thắc mắc cho con." Thần tử nói.

"Không, ta không thể giải thích vấn đề cho con, thần tử ạ."

Bà lão ngồi trên đống rơm, kéo áo choàng lại, khàn giọng nói: "Tất cả những gì bà già này có thể làm là kể cho con nghe một câu chuyện ly kỳ đã bị nhấn chìm trong lịch sử... Nhiều năm trước, ta và bạn đồng hành của mình đã tìm kiếm những người sẵn sàng lắng nghe câu chuyện của bọn ta, và đó là lý do ta ở đây."

"Con sẵn sàng lắng nghe."

Bà lão mỉm cười.

"Thần tử đại nhân." Bà nói: "Con phải biết rằng, ta là một kẻ điên bị ác ma quấn thân."

"Thế nên, nếu con không muốn tin những điều ta kể tiếp theo, thì con có thể coi đây là những lời nói nhảm của kẻ điên."

Người phụ nữ già với đôi mắt khép hờ, ánh sáng le lói của phòng giam lấp đầy nếp nhăn và làm mờ đi vẻ mặt của bà.

Giọng của bà chậm lại: "Câu chuyện này xảy ra từ rất lâu, rất lâu rồi, phải, khoảng hai trăm năm trước, ở cực Bắc của vương quốc có một vùng đất tên là Gasol."

"Khi đó tuy vùng Gasol không thể nói là màu mỡ nhưng cũng không cằn cỗi, tuy không thể nói là người dân đều giàu có nhưng họ vẫn sống một cuộc sống đủ ăn đủ mặc."

"Sau này..."

"Sau này?" Langmuir nghiêng người về phía trước.

Bà lão im lặng một lúc lâu trong bóng tối rồi nói: "Sau này, ở đó nổ ra chiến tranh."