Hôm sau Thanh Lê có tỉnh lại một chút, có một bàn tay cứ lay động y liên tục, trong giấc ngủ cũng không được yên tĩnh, Thanh Lê hé mắt thì thấy một người ngồi bên giường, lay nhẹ người y.
Thanh Lê muốn đẩy bàn tay đó ra nhưng cơ thể không có lực, đầu óc y đặc quánh như tương hồ, mơ mơ hồ hồ có người kê gối đầu cao cao rồi dựng y dựa vào, miệng bị đút vào chất lỏng nóng nóng, y hoạt động yết hầu nuốt xuống, hình như là cháo thì phải.
Thanh Lê lại mơ màng ngủ tiếp, suốt mấy ngày liền y không tỉnh nổi, đầu óc lúc mơ lúc tỉnh, cơ thể như không phải của mình. Y chỉ mang máng nhớ về người thi thoảng đút cháo cho y, còn có bàn tay nhẹ nhàng vuốt trên tóc mình.
Đến tận ba ngày sau Thanh Lê mới tỉnh dậy, y mở mắt, đập vào mắt trước hết là trướng màn đang rũ xuống, Thanh Lê khó khăn nghiêng cổ nhìn ra ngoài, bởi vì có màn che chắn, y chỉ nhìn được cảnh vật mờ mờ, thoáng chốc cảm thấy thanh tỉnh, vì Thanh Lê đã nhận ra đây không phải tiểu viện quen thuộc mình ở suốt một năm.
Thanh Lê nhúc nhích tay chân một chút, phát hiện mình đã có thể cử động, y muốn ngồi dậy xem. Đầu tiên Thanh Lê nắm nắm tay mình, lúc quỳ gối ở Tầm Mai viên ngón tay đã đông cứng ngắt, đầu ngón tay phát tím, Thanh Lê nghe nói có người bị lạnh đến rụng cả ngón tay xuống, không nhịn được sờ sờ kiểm tra chính mình.
Vẫn còn đầy đủ ngón, nhưng bị tổn thương do giá rét nên có người đã bôi thuốc rồi băng bàn tay lại cho y. Thanh Lê cảm thấy tay mình không được linh hoạt, khớp ngón cứng đờ muốn gập lại cũng khó khăn, trong lòng cảm thấy hơi khổ sở, chắc là tay mình đã bị phế rồi.
Thế nhưng mình vẫn còn sống, như thế đã là vạn hạnh.
Lúc này thì cửa bật mở, Thanh Lê quay đầu nhìn qua, người đến là Lam Ngọc. Lam Ngọc nhìn thấy y tỉnh, nháy mắt kinh hỉ đến khó kiềm chế, vội la lên: "Người đâu, mau tới, công tử tỉnh!"
Nói rồi nàng chạy đến bên giường: "Công tử tỉnh, có cảm thấy khó chịu chỗ nào không, để nô tỳ đỡ ngài, nằm xuống một chút, đừng vội ngồi dậy!"
Thanh Lê đầu óc hỗn loạn, muốn mở miệng nói chuyện liền phát hiện cổ họng khàn đặc: "...A."
Lam Ngọc liền rót nước cho y uống, một chén nước nóng làm cổ họng cũng thông suốt nhiều, Thanh Lê hoang mang hé môi: "..." Thế nhưng cổ họng bị tổn thương do giá rét làm âm thanh không thể phát ra được. Thiếu niên có hơi hoảng loạn, xong đời, mình bị câm luôn rồi.
Lam Ngọc đỡ y nằm xuống gối, Thanh Lê ngước mắt trông mong nhìn nàng, Lam Ngọc che miệng, thấp giọng nói bên tai y: "Quân đệ đệ à, từ đây ta không thể gọi đệ như vậy nữa rồi, vẫn là kêu một tiếng công tử đi..." nói rồi nghiêm trang giải đáp thắc mắc cho Thanh Lê: "Đây là chính phòng, lúc công tử ngất xỉu, lão gia đã đưa công tử về đây."
Lam Ngọc cố tình nhấn mạnh 'lão gia đã đưa' ý chỉ chính bản thân Vi Bắc Lâu chạy đến đưa y về, thế nhưng Thanh Lê vốn hoảng hốt khi nghe đến đoạn 'chính phòng', rồi 'lão gia', hư hư thực thực lẩm bẩm: "A...?"
Lúc bấy giờ người người bên ngoài nghe tin y tỉnh đã thi nhau đến, trước là Mặc Ngọc dẫn theo Hoàng đại phu. Thiếu niên buông xuống bất an, yên tĩnh để đại phu xem mạch. Mặc Ngọc an ủi: "Không sao đâu, tất cả đều sẽ tốt hơn."
Thanh Lê gật đầu, rồi yên tĩnh nằm nghỉ ngơi.
Một lúc sau, Thanh Lê mơ màng nghe âm thanh của Mặc Ngọc: "Lão gia đã về." Đang trong cơn mơ vội tỉnh giấc, thấy cửa 'ken két' một tiếng mở thì giật mình ngồi dậy. Người đến một thân áo choàng trắng như tuyết, đạp gió mà đến, mặt mũi vẫn tuấn mỹ như vậy.
Vi Bắc Lâu đến bên giường Thanh Lê, thấy y đã ngồi dậy ngơ ngác nhìn mình thì nhếch khóe môi. Thanh Lê đã có hai tháng không gặp hắn, không ngờ hắn lại đến cứu mình.
Y chưa kịp nói gì, Mặc Ngọc đã cho người bưng thức ăn đến, dìu y ngồi dậy.
Sau một hồi uống nước rồi ăn cháo, cuối cùng Thanh Lê cũng tìm lại được giọng nói, y rụt rè mở miệng, âm thanh vẫn vô cùng khàn: "Ơn cứu mạng không cách nào hồi báo, chỉ nguyện làm trâu làm ngựa..."
Vi Bắc Lâu vẫn như cũ nhìn y, vô thanh thắng hữu thanh, làm Thanh Lê ấp úng không biết nói tiếp như thế nào, cuối cùng cố gắng nói hết câu: "Từ đây về sau vì lão gia không từ tan xương nát thịt, dốc hết tính mạng."
Vi Bắc Lâu đáp: "Cũng không phải tuyển tử sĩ, không cần người xông pha chiến trường."
Thanh Lê nghe thế cứ nghĩ mình nói sai rồi, bèn cố gắng sửa lại: "Vậy nô tài sẽ vì lão gia cung cúc phục vụ, cả đời tận tụy làm việc..."
Vi Bắc Lâu cau mày: "Ta lại không tuyển nô tài, không cần mỗi ngày quét tước dọn dẹp."
Thanh Lê vừa khỏi bệnh, đầu óc hơi mơ hồ, nói hai câu đều bị phủ nhận; chỉ hận chữ nghĩa trong bụng không đủ, không nói được lời hay, cuối cùng chỉ biết mân mê khóe miệng, im lặng.
Trong lò than nhỏ, tiếng ngọn lửa kêu tí tách, trong không gian yên tĩnh nghe rõ mồm một, Thanh Lê không thích bầu không khí ngượng ngập như vậy, miệng mấp mái không nói rõ được câu nào. Trong lòng ẩn ẩn đau đớn, y lấy dũng khí ngước mắt lên nhìn người kia.
Chỉ thấy Thái phó vẻ mặt phức tạp nhìn y, Thanh Lê cũng không hiểu rõ đó là tâm tình gì, chỉ biết là khác xa so với lão gia lãnh đạm như bình thường. Vi Bắc Lâu thốt nhiên đến gần giường hơn, vươn tay thăm dò.
Tim Thanh Lê như nhảy vọt lên cổ họng, y ngơ ngác nhìn đôi tay thon dài ấy đến gần mặt mình, khẽ vuốt ve tóc mình, y nghe thấy người kia thở dài thườn thượt, như buông lơi thứ gì đó.
Y nghe thấy tiếng Thái phó lẩm bẩm: "Quả là không bỏ được. Thôi vậy."
Thanh Lê không phải người thích mơ mộng, tâm trí y thành thục hơn bạn cùng trang lứa. Bởi tuổi thơ ăn nhờ ở đậu mà rất biết nhìn sắc mặt người khác, chăm chỉ, dễ bảo, không hay phản kháng. Bởi y biết, cuộc sống của y thật vất vả mới có thể ổn định, nhưng tất cả cũng mỏng manh như sương khói. Không nơi nào là nhà, không có chỗ dừng chân, không người thân, bằng hữu.
Đầu óc không ngu ngốc, nhưng không được xưng là thông minh, chỉ là một thiếu niên bình thường, sức khỏe yếu ớt, hay bệnh vặt. Y mơ hồ nghĩ mình hiểu được ý Thái phó, lại không ngừng phủ nhận, y rụt rè, không có dũng khí làm sáng tỏ.
Cũng bởi vì như thế mà y không biết phải lấy thái độ nào để đối với Vi Bắc Lâu, sau khi suy nghĩ một canh giờ, y đã quyết định sẽ làm như lúc trước, lão gia sai bảo cái gì thì sẽ làm theo, cố gắng chăm sóc hắn thật tốt.
Nhưng chính là bây giờ người cần được chăm sóc cũng không phải Thái phó, mà là chính y. Thanh Lê phong hàn chưa khỏi, hay ho khan, ngồi một lúc đã mệt mỏi. Vi Bắc Lâu đỡ y nằm xuống giường, lại nhận một chén canh thuốc từ Mặc Ngọc cho y uống.
Thanh Lê có điểm ngốc, ngại ngùng, y cảm thấy rất không chân thật, nhưng quan tâm của Vi Bắc Lâu không thể xem như không thấy được, cuối cùng vẫn là tiếp nhận.