Tháng hai qua được một nửa, tuyết đã không còn rơi, thời tiết ấm áp dần lên.
So với những quốc gia khác thì mùa đông ở Trần quốc kéo dài lâu hơn nhiều. Do nằm gần ở phía Bắc, mùa đông nơi đây kéo dài hơn 4 tháng, từ tháng mười một thời tiết đã rét buốt khó chịu đựng, kéo dài đến tận tháng hai mới có thể gieo trồng mùa lúa đông xuân, rồi đến tận cuối tháng sáu mới có thể thu hoạch, trễ hơn mùa vụ ở quốc gia khác nhiều. Một năm chỉ có thể trồng được hai mùa vụ, lại thường xuyên mất mùa, mỗi mùa đông trôi qua đều vô cùng khổ sở, có vô số người chết đói, chết rét.
Năm nay số người chết đã được hạn chế nhờ sắc phong Hoàng thương, họ Diệp đã đóng góp vào quốc khố một lượng không nhỏ. Tuy nhiên việc này không khác gì uống rượu độc giải khát, có thể giúp ích được trong một chốc, chứ chẳng hữu dụng lâu dài. Không có lương thực, cho dù có nhiều tiền bạc hơn cũng không thể mua được. Chiến tranh trôi qua chỉ mới hơn mười năm, Vi Bắc Lâu chỉ mới nắm quyền hành được năm năm, thời gian quá ít, chí ít với sức của mình hắn thì không thể xoay chuyển cả một quốc gia. Mỗi năm nhìn số lượng người chết do đói, do rét làm Vi Bắc Lâu đều bất lực không thôi. Tuy nhiên, chỉ cần năm nay có thể công khai thông thương với Đông quốc, Trần quốc sẽ có cơ hội thay da đổi thịt.
Việc thông thương còn phải đi kèm với chuyện thi cử. Vi Bắc Lâu đã đoán được kết quả từ lâu, chiến tranh tứ quốc nhất định sẽ bùng phát trở lại, việc cấp bách là phải tuyển được quân đội mạnh. Có quân đội rồi, Trần quốc có thể xây dựng chế độ quân điền, chia ruộng đất cho nông dân trồng trọt, thu lại quyền lực kiểm soát tuyệt đối từ địa chủ, quý tộc.
Không biết khi thực hiện sẽ vấp phải bao nhiêu phản đối. Bọn quý tộc, quan lại sâu mọt sẽ có bao nhiêu hận với Vi Thái phó... Mắt Vi Bắc Lâu tối sẫm, hắn đề ra kế hoạch này từ lâu, đều bị những kẻ trong mắt chỉ có tư lợi cản chân. Chuyện quân điền hắn đã chuẩn bị hơn ba năm, nếu thật sự công khai trên triều, chắc hẳn toàn bộ quan lại đều liều chết can ngăn hắn. Vi Bắc Lâu đã lên đến hàng Tam công, nhưng vẫn chưa phải là vua một nước; chuyện thay đổi kết cấu cả một quốc gia, không phải là chuyện một sớm một chiều.
Có lẽ, chuyện của Thái Thú Mục Châu sẽ là một ngòi nổ xác đáng. Vi Bắc Lâu âm thầm cân nhắc trong lòng. Có lẽ hắn phải đi Mục Châu một chuyến thật rồi.
Nghĩ đoạn trong lòng, hắn viết một bức mật hàm gửi đến Mục Châu, ấn lên quan ấn đỏ tươi.
Sau khi Vi Bắc Lâu phê duyệt xong hết tấu chương, ra sắc lệnh cho Lễ bộ chuẩn bị mọi thứ liên quan đến lễ Tịch điền, Vệ Thi làm việc hắn cũng tương đối yên tâm. Nhìn đồng hồ cát, Vi Bắc Lâu quyết định nghỉ sớm, đầu hắn lại bắt đầu đau nhức khó chịu.
Nam nhân như nhớ lại chuyện gì vui vẻ, ánh mắt nhiễm ý cười, lúc nào hắn trở lại, bất kể sớm muộn, đều nhìn thấy ánh nến rọi sáng một góc phòng.
Cửa mở, Vi Bắc Lâu nhận lò sưởi nhỏ cầm tay do Lam Ngọc đưa đến. Lúc trở về phòng hắn phải đi qua một đoạn hành lang, tuy rằng tuyết đã ngưng được nửa tháng, nhưng không khí vẫn còn lạnh lắm. Thanh Lê vẫn chưa dứt cảm lạnh, mũi luôn bị nghẹt suốt cả tháng nay. Vi Bắc Lâu ghi nhớ trong lòng, mỗi ngày đều phải sưởi ấm đầy đủ mới bước vào nội phòng.
Thanh Lê ngồi bên cạnh án thư, trời sắp tối, Lam Ngọc đã điểm đèn khắp phòng, ánh sáng dìu dịu từ nến hắt vào mặt y, càng tôn lên vẻ trắng trẻo mịn màng, nuôi kĩ hai tháng, gương mặt bầu bĩnh đã có thịt hơn, nghe động tĩnh liền quay mặt sang, vẻ mặt lóe lên một nụ cười tươi sáng.
Hai mắt nam nhân rũ xuống, tiến đến bên cạnh y, hỏi: "Đang làm gì vậy?"
Thanh Lê ngẩng đầu lên, có chút ngượng ngùng đáp: "Lão gia, ta đang vẽ đồ án lên vải." Bất quá nét vẽ không được tinh xảo như trước, có cảm giác vụng về.
Vi Bắc Lâu lại vuốt tóc y, chất tóc Thanh Lê không phải rất tốt, nhưng nam nhân lại rất yêu thích. Hắn nhìn đồ án họa dở trên tay Thanh Lê, nhẹ nhàng nắm tay thiếu niên. Thiếu niên vẫn chưa dùng tay được linh hoạt, vốn là họa kỹ rất tốt, nay lại trở nên thô kệch. Vi Bắc Lâu hữu lực mà cầm tay y, nhẹ nhàng phác họa lại đồ án, rất nhanh, trên vải xanh đã hiện lên bức tranh cẩm tú đan thanh.
Mặt Thanh Lê hồng lên, ánh nến không quá rõ ràng, thế nhưng mỹ nhân dưới đèn, nét đẹp cũng thêm vào ba phần.
"Được rồi, ăn tối thôi." Nam nhân buông bút, có vẻ hài lòng với thành quả của mình, nhếch môi cười khẽ.
Thanh Lê ngoan ngoãn gật đầu, hai mắt có chút ướt sũng chăm chú nhìn hắn, Vi Bắc Lâu có thể thấy được quyến luyến ẩn bên trong.
Hai người dùng bữa tối đơn giản cùng nhau, Vi Thái phó sống rất lành mạnh, bữa tối không ăn đồ dầu mỡ khó tiêu, bởi vì sức khỏe Thanh Lê không tốt nên càng phải chú trọng. Hôm nay hai người ăn cháo cá và canh thảo mộc thịt viên, thêm mấy cái bánh màn thầu. Từ lúc tiếp thiếu niên về, Vi Bắc Lâu không để nha hoàn bên cạnh hầu hạ nữa, hắn múc một chén canh cho Thanh Lê, đặt trước mặt y.
Thanh Lê nở nụ cười ngọt ngào để lộ lúm đồng tiền bên má trái, thiếu niên chỉ có một bên đồng tiền, cũng không sâu, hiện trên gương mặt bầu bĩnh càng làm y đáng yêu gấp bội. Ngũ quan của Thanh Lê bình thường nhưng đặt chung một chỗ trên mặt y chỉ thấy linh động, Vi Bắc Lâu cứ nhìn rồi nhìn đồng tiền ẩn hiện kia.
Thanh Lê ngoan ngoãn uống canh rồi cũng múc lại cho lão gia một chén. Nhớ lúc trước khi nam nhân múc canh cho y, còn đem Thanh Lê dọa một trận, đến nay đã qua lâu như vậy rồi, hiện tại y đã quen, thế nhưng không ngăn được trong lòng vui vẻ cười trộm.
Sau khi dùng bữa, Vi Bắc Lâu dắt người đi dạo mấy vòng trong phòng ngủ. Hai người không ăn quá no nên chỉ đi một chút rồi thôi. Thanh Lê đã hơi buồn ngủ, cố nhịn không ngáp, hai má hơi phồng lên.
Sau khi đi dạo xong, Thanh Lê ngồi nghỉ trên giường, đã hơi gà gật. Vi Bắc Lâu đến trước tủ lấy thuốc mỡ ra, đã đến giờ bôi thuốc mỗi ngày.
Tay Thanh Lê đã lành không sai biệt lắm, nhưng vết thương ngoài da đã hết, tổn thương gân cốt thì không. Tay thiếu niên vẫn không được linh hoạt, sinh hoạt bình thường còn được, vẽ tranh, viết chữ thì không thể ngay ngắn, xinh đẹp như người khác. Mỗi ngày Vi Bắc Lâu đều bôi thuốc điều dưỡng cho y, lại cùng y tập vài bài tập nhỏ.
Cầm lên đôi tay nhỏ nhắn của thiếu niên, Vi Thái phó vô cùng chuyên tâm xoa thuốc, sau đó hắn niết niết từng ngón tay vô cùng cẩn thận, lực đạo không mạnh không yếu, rất vừa vặn kích thích ngón tay Thanh Lê.
Nhìn thấy nam nhân cao quý nhường ấy cúi đầu nâng niu tay mình, cho dù đã trải qua nhiều lần, Thanh Lê cũng không ngừng tâm động, mình cuối cùng có tài đức gì, đáng để lão gia phải làm thế?
Xoa bóp xong, Vi Bắc Lâu lại bắt lấy tay y, lồng mười ngón vào nhau, siết siết mấy cái; sau đó lại đưa cho y một số đồ vật, bắt y phải làm theo các động tác khác nhau.
Hai người cứ thế tập luyện đến nửa canh giờ sau. Nhìn thiếu niên đã thấm mệt mà vẫn cố gắng thực hiện, Vi Bắc Lâu nhẹ nhàng xoa đầu y, đến khi thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn mình, hắn nói: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi."
Thiếu niên ngơ ngác gọi: "Lão gia..."
Vi Bắc Lâu khẽ đáp: "Ừm."
Thanh Lê lại gọi hắn, nam nhân vẫn nhất nhất đáp lời.
Trong không khí ngày xuân, chim én đều có đôi, nhất nhất về tổ ấm, dường như có điều gì đó khẽ đổi thay.