Trăng Sáng Trên Lầu Bắc

Chương 28: Chuyện cũ



Sau khi về đến kinh thành, Hoàng đế lấy lí do thân thể mệt mỏi cho chúng quan quỳ an, bản thân trở về Trữ Tú cung của Nga phi.

Nga phi đang chờ ở phòng ngoài, được ma ma thiếp thân đỡ lên hành lễ với Hoàng đế. Ả có mang đã bảy tháng, suốt ngày nghi thần nghi quỷ, một bữa ăn phải thẩm tra gây sức ép đến vài lần, vô cùng che chở long thai trong bụng. Mấy tháng trôi qua không quá tốt, khí sắc cũng hơi kém đi, lại e ngại Hoàng đế nhìn không yêu thích, liền cố gắng điểm trang tinh xảo.

Hoàng đế về đến tẩm cung thì cả người như được thả lỏng, khoát tay cho Nga phi ngồi xuống. Ả phúc thân đến ngồi cạnh Hoàng đế, bàn tay được chăm sóc tỉ mỉ bóp vai cho gã, mềm mại hỏi: "Hoàng Thượng mệt mỏi sao? Chuyến này đi ra ngoài có phải rất vất vả không... Bên kia, Thái phó chẳng lẽ có động tác gì?"

Nói rồi như chịu ủy khuất to lớn, lấy khăn tay chấm nước mắt: "Hoàng Thượng vừa đi rồi, thần thiếp ở lại có bao nhiêu lo âu, sợ con của chúng ta gặp chuyện, mỗi ngày đều ăn ngủ không ngon... Hoàng Thượng vừa về đến nên không biết, hôm qua Hoàng hậu động thai, nửa đêm đèn đuốc ở cung Khôn Ninh vẫn còn sáng rực, hơn nửa Thái y viện đều được điều động, thần thiếp sợ hãi..."

Hoàng đế nghe nói liền động dung: "Này... Hoàng hậu như thế nào?"

Nga phi cẩn trọng đáp, âm thanh nhỏ xuống: "Còn có thể thế nào, bao nhiêu người chăm sóc, tất nhiên rất nhanh khỏe lại, chỉ là đứa nhỏ động mấy cái, làm Hoàng hậu nôn mửa, các Thái y đều làm quá lên..." Nga phi thở dài, thấp giọng rơi nước mắt: "Chỉ một chút tiểu động, đã làm toàn hoàng cung rối loạn, chỉ thương cho con của thần thiếp, đều là cốt nhục của Hoàng thượng, nhưng một kẻ chưa sinh ra đã được lòng Thái phó, còn con của thiếp, cũng chỉ là giẫy dụa cầu sinh..."

Hoàng đế nghe ả nhắc đến Thái phó, gương mặt trẻ tuổi hiện lên nét e sợ cùng nhục nhã: "Lương nhi chớ sợ, trẫm sẽ tận lực bảo vệ mẹ con nàng. Thái phó bên kia... quan sát mấy ngày dường như vẫn bình thường, cứ như đã quên mất nàng, thế nhưng trẫm thật sự không thể buông lỏng cảnh giác."

Kì thật đây cũng không phải lần đầu tiên Hoàng đế sinh ra tư tưởng chống đối Vi thái phó. Thế nhưng, gã cũng không còn cách nào khác... Hoàng đế nhìn bụng Nga phi mà thoáng thất thần, nghĩ lại chuyện khi mình còn nhỏ.

Tên húy của Hoàng đế là Trần Quảng - vốn là con thứ của Tĩnh vương với một tiểu thiếp xuất thân hèn kém, Tĩnh vương phi mất sớm, trong nhà nội đấu vô cùng nghiêm trọng, mấy vị trắc phi tranh giành nhau vị trí chính phi. Tĩnh vương xử sự mắt mù tai điếc, háo sắc lại thích nghe xu nịnh, thân mẫu Trần Quảng lúc đó chỉ là một nô tỳ nho nhỏ tình cờ đắc sủng, qua một thời gian Tĩnh vương lập tức quên sạch mẫu tử hai người. Trần Quảng cùng thân mẫu sống chật vật mấy năm ròng, cuối cùng thân mẫu gã không chịu được dày vò, buông tay mà đi, để lại mình gã trong đầm rồng hang hổ. Lúc đó Trần Quảng chỉ mới mười tuổi.

Cung biến sáu năm trước, Tĩnh vương chỉ là một vương gia không thực quyền, thế nhưng lại mơ tưởng hão huyền, muốn có công phù tân đế vi chính, nhưng công tòng vua nào dễ lập như vậy. Thành vương làm phản, Tĩnh vương lập tức dẫn theo thế tử gia nhập phe Thành vương. Trong cung tiên hoàng lâm bệnh nặng, Thái tử bất hạnh bị ám hại bỏ mình. Khi đó cả kinh thành phải đóng cửa, bách tính không dám ra ngoài, trên đường lúc nào cũng có tiếng chém giết, Trần Quảng chỉ mới mười hai tuổi không ai để ý, các trắc phi cùng thứ tử khác vội vã thu dọn hành lí bỏ trốn; không ai nhớ đến phải dẫn gã theo. Trần Quảng trốn một mình trong phòng chứa củi, nhịn đói hết vài ngày.

Trần Quảng còn nhớ, gã đợi trong kho mấy ngày, chỉ biết Hoàng cung bị người đốt, ánh lửa lớn đến cách vài dặm còn thấy hồng quang. Đợi khi tất cả trần ai lạc định, tất cả những kẻ chạy loạn đều được quy vào phản loạn mà chém chết hết, ngược lại là người không ai quan tâm như gã lại sống sót.

Người đến đón gã ra khỏi Tĩnh vương phủ bị cướp bóc đến tàn tạ chính là Thượng thư lệnh Vi Bắc Lâu.

Nam nhân dung mạo tựa Phan An, tuy trẻ tuổi nhưng đã là quan lớn nhất phẩm, khi Trần Quảng mặt mày lấm lem đói đến hoảng loạn được nhìn thấy Vi thượng thư, một loại mặc cảm tự ti đã dần dần nảy sinh trong lòng gã.

Gã lớn lên ti tiện, dù sinh trong Hoàng tộc nhưng cuộc sống lại thua cả một hạ nhân, lúc chật vật nhất trong đời lại gặp được Vi Bắc Lâu. Vi thượng thư cũng là con thứ tử như gã, thế nhưng vì cớ gì hắn có thể trở thành một kẻ ung dung cao quý, chí khí chí tôn, còn gã chỉ có thể quỳ bò dưới chân hắn van xin một cách thấp hèn. Vi Bắc Lâu lúc nhìn thấy gã, trong mắt như có một tia sáng không rõ: "Vi thần bái kiến điện hạ."

Lúc đó Trần Quảng vô cùng tự ti, tâm thần hoảng hốt bị đưa vào cung. Mấy ngày sau hắn mới rõ, tất cả huyết mạch Hoàng gia đã bị Thành vương tập trung vào cung giết sạch. Thành vương e ngại gia tộc lớn nhất lúc bấy giờ là Sử gia sẽ không chấp nhận được chuyện gã ta làm phản, giết cha thí huynh; trong lúc điên cuồng liền giết hết toàn bộ con cháu Hoàng thất; cuối cùng chỉ còn lại Thành vương cùng huyết thống trực hệ của gã, mục đích làm cho trữ vị chỉ có thể là gã hoặc con gã ngồi lên.

Thế nhưng không ngờ Vi Bắc Lâu lại tìm thấy Trần Quảng. Mùng một Tết năm ấy, Tham tri chính sự Mộ Dung Ninh, thái sư Sử Hằng cùng 20 Hàn Lâm Học sĩ, 300 Cấm vệ quân xông vào Phụng Thiên điện, bắt sống Thành vương. Phe cánh Thành vương chống trả quyết liệt, không tiếc cả châm lửa đốt điện Phụng Thiên. Cuối cùng sau một đêm chiến đấu máu ướt đẫm giáp bào, Thành vương bị chém đầu thị chúng, thế tử Thành vương cũng bị cung tiễn bắn chết, mới xem như kết thúc cung biến.

Trần Quảng cứ mơ mơ hồ hồ mà được đưa lên trữ vị, lúc nhìn chúng quan cúi đầu khom lưng hành lễ với mình ở điện Phụng Thiên, gã cứ ngỡ như mình đang nằm mơ.

Gã mặc vào long bào cổn miện, đầu đội mũ cửu long thông thiên, ngồi trên ngai vàng vạn người triều bái, thế nhưng vẫn có cảm giác thua kém một kẻ chỉ đứng cách gã một bậc thang kia.

Trần Quảng luôn không cam lòng, sợ hãi ăn mòn tâm trí gã; sự tự ti trở thành liều thuốc độc làm gã ăn không ngon, ngủ không yên. Vi Bắc Lâu bất đắc dĩ mới phải đưa gã lên vị trí này, vì chỉ còn một mình gã, là huyết thống Hoàng gia. Trần Quảng rất sợ, sợ rằng Vi Thái phó không vui, một ngày nào đó muốn tự mình xưng đế, gã sẽ trở lại vị trí hèn mọn như trước, chỉ có thể quỳ gối nhìn lên trên những người cao quý chỉ biết nhìn gã khinh miệt.

Trần Quảng ham muốn quyền lực, không muốn mình trở thành con rối. Vi Bắc Lâu ngoài mặt thì cung kính, thực chất quản lí gã rất kỹ, suốt năm sáu năm, gã chật vật sống dưới sự quản thúc của Thái phó. Trần Quảng không cam lòng, gã đã là đế vương, thế nhưng, kì thật không khác gì một con rối. Ngọc tỷ vẫn luôn nằm trong tay họ Vi, từ lúc Trần Quảng lên ngôi đã mấy năm, một chút cũng không được sờ vào. Vi Bắc Lâu bảo gã phong cho mình chức Thái phó, ngày ngày kề cận bên gã dạy dỗ, Trần Quảng rất không nguyện ý, nhưng không thể làm gì khác được.

Vi Bắc Lâu không coi gã là thiên tử, bắt gã phải học rất nhiều đạo lí, sách vở; một cửu ngũ như gã lại không ngừng bị mắng, bị phạt, bị ép buộc. Gã không chấp nhận được, càng bị Vi Bắc Lâu kèm cặp, gã lại càng muốn thoát ra.

Cho nên năm Thiên Trị thứ hai, lúc Sử Thái sư vươn một cánh tay về phía gã, Trần Quảng đã không do dự nắm lấy...



Nghĩ đến đây, mắt Hoàng đế tối lại, sau đó không lâu Sử gia bị gán tội mưu nghịch, tru di tam tộc.

Trần Quảng rất sợ, rất sợ chuyện mình đồng ý với Sử gia bị đưa ra ánh sáng, thế nhưng Vi Thái phó dường như vẫn không biết gì cả, vẫn cư xử rất bình thản. Nhưng sau đó Vi Bắc Lâu bận rộn triều chính, liền thả lỏng tâm tư với Hoàng đế.

Vi Thái phó tuyệt không còn xuất hiện trong Trai Bảo điện nữa. Không có người quản lí, Trần Quảng tuyệt không muốn đi học, gã thiên tư ngu dốt, khi bị Vi Thái phó đốc thúc đi học, mỗi ngày đều bị tiên sinh mắng chửi. Gã vừa nhục nhã vừa xấu hổ, đặc biệt ghi hận tiên sinh giảng bài. Nghe nói các hoàng tôn khác lúc đi học, các tiên sinh chỉ dám khen, không dám có nửa lời bất kính. Nhưng đến lượt gã đi học, nhận được đều là phê bình, chỉ trích. Trần Quảng trở nên nghi thần nghi quỷ, liệu tất cả có phải do họ Vi cho phép, bọn họ mới dám sỉ nhục Hoàng đế như thế.

Dường như đối với một thiếu niên có tuổi thơ hèn kém bị người khinh nhục thành quen; một khi đã thoát khỏi vũng bùn, đả kích chà đạp lên tự tôn là không thể chấp nhận nhất.

Ai cũng được, chỉ cần không phải là họ Vi. Trần Quảng một mặt sa vào tửu sắc, hy vọng Vi Thái phó nghĩ mình là một kẻ chỉ biết ngang ngược ngu xuẩn mà dời sự chú ý khỏi mình. Thế nhưng, trong cung cũng không phải nơi Trần Quảng có thể yên ổn sống, dù sao người đứng đầu lục cung cũng là họ Vi.

Tâm tư Hoàng đế đối với Hoàng hậu, là sợ hãi nhiều hơn tương kính. Hoàng hậu lớn lên có chút giống Vi Thái phó, đặc biệt là đôi mắt, đều là mắt phượng mi phi, một cái liếc mắt, đều làm cho người có cảm giác bị soi kỹ từ trong ra ngoài, tâm tư dơ bẩn gì cũng không thoát khỏi mà bị đưa ra ánh sáng.

Hoàng hậu chẳng những biết rõ Hoàng đế thích chơi đùa, còn vô cùng 'hiền thục' mà giúp đỡ Hoàng đế tuyển chọn tú nữ, chuẩn bị rượu tiệc, tửu trì nhục lâm. Trên mặt Hoàng hậu lúc nào cũng là nụ cười xinh đẹp, nửa điểm sai cũng không tìm ra. Cho dù Hoàng đế có hoang đường thế nào, Hoàng hậu cũng không chút ghét bỏ, ghen tị, mùng một cùng mười lăm vẫn kiên trì thị tẩm. Nàng giống như một chủ nhân mãi mãi không cáu kỉnh với vật nuôi của mình, luôn dùng ánh mắt trước sau như một mà nhìn Hoàng đế nhảy nhót.

Cho nên khi Hoàng hậu mang thai, Hoàng đế cũng không biết mình nên vui sướng hay đau buồn. Cái thai này của Hoàng hậu, định trước là không có liên quan gì với Hoàng đế, đứa trẻ trong bụng nàng, sẽ là bảo bối của họ Vi, thậm chí long ỷ trong tay Trần Quảng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Vi Bắc Lâu đoạt lại, đưa cho Hoàng trưởng tử trong bụng Hoàng hậu. Con trưởng của mình, lại trở thành lá bùa đòi mạng, trong lòng Hoàng đế như đánh ngã ngũ vị bình, ngàn vạn cảm xúc đan xen rối bời. Hoàng đế, đã từng rất để ý Hoàng hậu, để ý đứa trẻ con của hai người trong bụng nàng, từng rất chờ mong con mình sinh ra. Thế nhưng, tất cả chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. Không cần Nga phi bên gối thổi gió, Hoàng đế cũng nhận ra được tính toán của Hoàng hậu và Vi gia.

Nghĩ đến kết cục của bản thân, trong lòng Hoàng đế chỉ còn lại e sợ. Trần Quảng nhìn Nga phi mềm mại tựa vào ngực mình, Lương Phi Nga đem mình làm cọng rơm cứu mạng, cũng đâu ngờ nàng ta và cốt nhục trong bụng nàng cũng là cọng rơm cứu mạng Hoàng đế đâu! Hoàng đế rùng mình, nợ cũ hai năm trước, e rằng Vi Thái phó đã có cơ hội tính toán với mình rồi.

Chỉ mong rằng một đường sinh cơ nằm ở gia tộc của Lương Phi Nga. Hoàng đế vỗ về Nga phi trong ngực, nhắm mắt lại, trong lòng ngàn vạn suy nghĩ. Nga phi đưa mắt nhìn bụng mình, lẩm bẩm: con của ta nhất định sẽ bình an, Hoàng hậu... không thể sinh sau Hoàng hậu... nếu Hoàng hậu sinh con trai, sẽ là tử cục cho cả ả và Hoàng đế.

**

Bên ngoài Hoàng cung, Vi trạch.

"Tiểu công tử, cậu đến uống thuốc bổ đi." Mặc Ngọc nâng khay đồng, trên khay là một chén thuốc màu sắc thực đậm.

Thanh Lê ngoan ngoãn buông thẻ tre xuống, nhận chén từ trong tay nàng, một ngụm rồi một ngụm uống hết, gương mặt bầu bĩnh nhăn lại vì đắng. Lam Ngọc một bên rót trà súc miệng, một bên cầm thìa mứt trái cây đưa đến: "Ôi chao, đắng lắm hả, đến đây ăn miếng mứt trái cây!"

Mặc Ngọc đánh bàn tay đang giơ lên của Lam Ngọc, cau mày răn dạy: "Không biết lớn nhỏ. Ai cho phép muội ăn nói thế với công tử?"

Lam Ngọc thè lưỡi: "Mặc Ngọc tỷ à tỷ quá nghiêm túc rồi, trong phòng chỉ có ba chúng ta thôi!" Bình thường Thanh Lê rất ôn hòa, thường xuyên gọi các nàng là tỷ, Lam Ngọc lại từng dạy y xoa bóp, vốn đã thân với y. Có Thái phó ở thì không dám, còn khi chỉ có mấy người quen ở đây, nàng không nhịn được thả lỏng, vui đùa.

Mặc Ngọc vẫn như trước cau mày, nàng có một đôi mày kiếm sắc nét, đặt trên gương mặt nữ tử có vẻ không hợp, nhưng phối với đôi mắt phượng và khí chất sắc bén của nàng thì trở nên đặc biệt không lẫn vào đâu được. Gương mặt nàng vừa có sự nhu hòa của nữ tử, vừa cương nghị của đấng nam nhi, bình thường vẫn luôn nghiêm túc nên các tỳ nữ khác vẫn luôn có chút sợ nàng. Lam Ngọc thấy Đại tỷ có vẻ tức giận thì không dám nói nữa, đưa mắt nhìn Thanh Lê.

Thanh Lê vừa uống một chén thuốc đắng muốn chết, cả khoang miệng như mất hết vị giác, vừa mới mở miệng tính ăn luôn muỗng mứt nhỏ trên tay Lam Ngọc thì bị Mặc Ngọc ngăn lại, có chút ngại ngùng. Thấy Lam Ngọc nhìn mình thì vội vã chữa cháy: "Mặc Ngọc tỷ, đừng trách Lam Ngọc tỷ mà, ta thích tỷ ấy thân thiết như vậy!"

Mặc Ngọc thấy thiếu niên bị đắng thì vội cầm hũ mứt nhỏ trong tay Lam Ngọc, đưa đến cho Thanh Lê, nàng nhỏ giọng bảo: "Công tử, không phải nô tỳ thích lên mặt dạy đời, nhưng chủ tớ khác biệt, công tử phải hiểu được điều này. Chúng nô tỳ là người hầu hạ cho công tử, là đồ vật của chủ tử, hầu hạ chủ tử là chuyện đương nhiên. Chủ - tớ không phân biệt rõ ràng, sau này công tử bị đám nô tài khác khi dễ thì phải làm thế nào?"

Thanh Lê ăn một muỗng mứt, nói: "Ta trước đây không nghĩ được nhiều vậy..."

Mặc Ngọc đáp: "Dĩ nhiên bây giờ không còn như trước, công tử đã là người trong phòng của lão gia, lẽ ra chúng nô tỳ phải gọi một tiếng 'trắc phu lang' mới đúng."



Thiếu niên có chút đỏ mặt, không muốn nói chuyện nữa. Các nàng ấy nói như thế là tốt, mình cứ nghe theo được rồi, lúc ở trong phòng lén lút nói chuyện cũng không có ai biết, nghĩ thế bèn giương mắt tròn nhìn Lam Ngọc, chớp chớp ra hiệu.

Lam Ngọc thật sự rất muốn nhéo mặt thiếu niên, thế nhưng Mặc Ngọc còn đang nhìn chằm chằm, nàng không có cái gan đó, nhẫn nhịn khổ sở.

Thiếu niên không tự biết lấy, vui vẻ ăn mứt xong, Mặc Ngọc lại mang đến một dĩa điểm tâm đủ các món ngọt. Chính viện mời một đầu bếp bánh ngọt về, chuyên làm việc ở tiểu trù phòng Phỉ Đào viên, mỗi ngày làm đủ các món ngọt. Bánh bột hấp, bánh ngọt nhân sữa dừa, bánh đậu đỏ, bánh đậu xanh... đủ các chủng loại. Ngày nào Thanh Lê cũng phải ăn hết một dĩa, cả người nhanh chóng tròn trịa lên.

Nhìn thấy dĩa bánh được trang trí đến tinh xảo trong tay Mặc Ngọc, Thanh Lê vừa có chút thèm, vừa có chút sợ hãi. Y cúi đầu nhìn bụng nhỏ của mình, rồi sờ hai má, bỗng nhiên cảm thấy mình cũng không thèm ăn như vậy.

Cho nên Thanh Lê chỉ ăn có hai miếng thôi.

Đêm đó lúc Vi Bắc Lâu về nhà, hắn về có chút sớm, vẫn chưa đến giờ ăn tối thì nhìn thấy dĩa điểm tâm bị bỏ rơi trên bàn.

Vi Bắc Lâu có chút ngạc nhiên, Mặc Ngọc báo cáo với hắn rằng, ngày nào thiếu niên cũng ăn hết sạch một dĩa. Thiếu niên ăn cơm cũng rất tiết kiệm, nhai kỹ, nuốt chậm, thích ăn hết sạch tất cả những món trên bàn vì sợ ăn không hết sẽ lãng phí. Hôm nào mà trù phòng làm nhiều món, y đều ăn đến no căng.

Hôm nay lại bỏ cả nửa dĩa đồ ngọt yêu nhất. Vi Bắc Lâu nhìn Thanh Lê một lúc, y vẫn như ngày thường giúp đỡ hắn cởi quan phục, xõa tóc. Bởi vì bệnh đau đầu, Vi Thái phó đã dưỡng thành thói quen thích xõa tóc, không có việc gì thì đóng cửa trong phòng để một đầu tóc rối tung, hắn không thích phải bới tóc chặt, như vậy càng làm đầu hắn khó chịu hơn. Thanh Lê luôn biết thói quen của hắn, để Vi Bắc Lâu ngồi trước gương, mười ngón tay nhỏ chậm rãi đan vào tóc hắn, xoa bóp nhè nhẹ.

Thiếu niên có một đôi tay không phải xinh đẹp nhất, cũng không linh hoạt nhất, đôi tay của y chỉ gọi là nhỏ nhắn mà thôi, nhưng động tác rất chuyên tâm. Nhưng chỉ có ở đôi tay này Vi Bắc Lâu mới thả lỏng được chính mình. Hắn đợi y cầm lược chải tóc cho mình xong, bèn nắm bàn tay nhỏ lên ngắm nghía.

Thiếu niên nghe thấy nam nhân hỏi, hắn vẫn đang quan sát tay mình: "Hôm nay cảm thấy thế nào?"

Thời tiết ấm lên, tay cũng không còn đau, mỗi ngày Thanh Lê đều luyện tập nên đã linh hoạt hơn nhiều, liền đáp: "Vâng, đã khá tốt rồi."

Nam nhân lại hỏi: "Hôm nay sao không ăn hết điểm tâm?"

Vì kí ức còn nhỏ, Thanh Lê rất thích ăn bánh màn thầu hấp sữa nhất, khi đầu bếp dùng bột mì, sữa tươi, bơ, làm thành từng cái bánh nho nhỏ thơm mùi sữa, lúc nào Thanh Lê cũng yêu thích vô cùng, đặc biệt khi khi cắn một miếng, bên trong sẽ chảy ra nhân trứng gà vàng ruộm, người không hay ăn điểm tâm như Vi Thái phó cũng cảm thấy rất ngon. Mỗi tuần Vi Thái phó chỉ cho đầu bếp làm hai lần món này thôi, vì lúc nào Thanh Lê cũng ham ăn mà không ăn nổi bữa tối.

Vi Bắc Lâu sờ hai má thịt của thiếu niên. Không biết từ khi nào Thái phó đối với sinh hoạt lãnh đạm lại trở nên yêu thích nói chuyện phiếm, cho dù những điều họ nói chỉ là chuyện vặt: "Có phải là đầu bếp làm không ngon không?"

Thiếu niên lắc đầu: "Này, không phải... chỉ là..." Chuyện này nói ra có chút mất mặt.

Thanh Lê do dự đáp: "Hình như Thanh Lê bị béo rồi. Nên không thể ăn, ăn nữa sẽ phá tướng." Trần quốc coi trọng mỹ dung, người càng gầy càng xinh đẹp. Thanh Lê dù ít bao giờ được ra ngoài nhưng thường thức vẫn có.

Vi Bắc Lâu vẫn ung dung nhìn y một lúc, lắc đầu: "Không có béo."

Thiếu niên hơi ngại nhưng vẫn thành thật chỉ vào bụng mình: "Đã có mỡ thừa rồi, nhìn xấu, với lại, ăn nhiều cũng không tốt."

Thái phó gật gật: "Vậy ngày mai sẽ giảm số lượng đi, lần này phải ăn hết, nếu không sẽ không cao được."

Thanh Lê nhỏ giọng phản đối: "Ta đã mười tám tuổi rồi, không thể lớn lên nữa, cũng không thể cao lên..."

Vi Thái phó dẫn người đến bàn ăn, cười khẽ: "Nói bậy, ta nói có thể là có thể, ngoan ngoãn ăn đi."

Nghĩ đến Hoàng đế trong cung cùng một tuổi với hài tử này; thế nhưng một kẻ cả ngày quái gở ngang ngược, còn một người băn khoăn chuyện giảm béo mà ăn cũng không ăn, so sánh ra, có chút dở khóc dở cười.