Hôm nay giờ Tuất Vi Bắc Lâu lên giường nghỉ, nằm trên gối mà như vẫn thấy mùi hương trà thoang thoảng quanh đây, là mùi hương làm hắn dễ chịu nhất từ Thanh Lê, từ lúc chiều y ngồi quanh quẩn ở đây mấy canh giờ, đến giờ đã qua mấy tiếng, mùi hương gì cũng phải bay hết nhưng không hiểu sao Vi Bắc Lâu vẫn có ảo giác là mình ngửi thấy được.
Kể từ ngày đáp ứng làm gối đầu cho Vi lão gia, Thanh Lê không ngừng được gọi đến, ban đầu là cách ngày, sau lại là mỗi ngày, đều phải qua hơn canh giờ để xoa bóp cho hắn. Thanh Lê quen việc, chỉ cần xong việc sẽ tự giác đứng dậy ra về, có đôi khi Vi Bắc Lâu sẽ thưởng điểm tâm cho y, có khi sẽ thưởng bạc.
Thanh Lê luôn biểu hiện rất rụt rè, tuy nhiên làm việc thì không lóng ngóng, vẫn rất lưu loát. Vi Bắc Lâu biết y sợ hắn. Dường như xung quanh người sợ hắn nhiều hơn kính hắn, Vi Bắc Lâu vẫn luôn tương đối vừa lòng với tình trạng này, bảo gì làm nấy, bớt được bao nhiêu là việc. Thế nhưng nhớ lại vẻ mặt đứa nhỏ kia hoảng hốt, không hiểu sao hắn lại thấy không vui.
Còn hai ngày nữa là Trung Thu, hôm nay tan triều Vi Bắc Lâu đi mừng tân hôn trưởng tử Vệ Xương hầu, lễ mừng náo nhiệt đến ba con phố. Vi Bắc Lâu tương đối vừa mắt trưởng tử Vệ Xương hầu Vệ Thi, hắn có ý muốn đề bạt người này, đi dự lễ cưới là điều nên làm. Tân nương là tiểu chất của Đinh Châu quận chúa, đôi tân nhân xem ra cũng xứng lứa vừa đôi.
Vệ Thi mặc hỉ phục đỏ thẫm, ngoài mặt đầy vẻ tươi cười, ánh mắt phiêu phiêu, xem chừng rất để ý tân phu lang. Vi Bắc Lâu vừa đến, đích thân Vệ Thi ra đón tiếp, lại kính qua ba chung rượu mới đi đến bàn khác.
Vệ Thi vừa đi, một đám quần thần chờ không kịp quấn lấy Vi Bắc Lâu, hắn bất giác uống hơi nhiều. Giờ Mùi ba khắc, yến tiệc dần tàn, Vi Bắc Lâu cũng đứng lên cáo từ. Vệ Thi cung kính tiễn hắn một đoạn.
Vệ phủ đến Vi trạch không quá xa, Vi Bắc Lâu uống nhiều, có hơi choáng, hắn nghĩ đến còn tấu chương chưa phê, nói với kiệu phu: "Về phủ trước, ta cuốc bộ một chốc." Trúc Lĩnh đi bên cạnh dìu hắn, gió lạnh thổi một lúc, Vi Bắc Lâu cũng tỉnh rượu, chỉ là đầu có điểm đau.
Men rượu làm hắn bất chợt nghĩ đến rất nhiều chuyện, có chuyện triều đình, có chuyện quá khứ rất lâu về trước. Bất tri bất chợt Vi Bắc Lâu bước vào tiệm trang sức gần đó.
Lão bản thấy hắn phục sức quý giá, vội vã tiếp đó: "Đại nhân muốn mua thứ gì sao? Bổn điếm có trâm ngọc lược vàng, hoa tai vòng cổ, trang sức hay ngọc bội, rất nhiều kiểu dáng mới lạ."
Vi Bắc Lâu hỏi: "Có trâm sao?"
Lão bản cung kính xưng vâng, gọi tiểu nhị mang đến một khay đầy bảo vật. Những đồ này đều là những món đắt tiền nhất tiệm. Lão bản giới thiệu một chút: "Cây ngọc trâm này, đẽo từ một khối ngọc bích trắng điểm hồng, chỗ màu hồng này lại đẽo thành hoa mai, lê hoa bạch tuyết nhất điểm hồng, là bảo bối lão phu mới giành được..."
Vi Bắc Lâu cảm thấy cây ngọc trâm này cũng có chỗ đặc sắc, nhưng hắn tương đối vừa ý cây trâm màu xanh lục kia, đơn giản không nhiều họa tiết, đầu trâm chạm rỗng, tinh xảo sang trọng.
Cuối cùng Vi Bắc Lâu quyết định lấy cả hai. Cầm đồ vật trên tay, không hiểu sao Vi Bắc Lâu lại thấy trong lòng xao động.
Sau khi về Vi trạch, nam nhân cho người mang trâm bạch ngọc điểm hồng đến cho Vi Thục Chi, còn trâm xanh lục kia lại để lại.
Cuối cùng cũng không mang đi tặng ai, Thái phó tự tìm một cái hộp cất kĩ, đặt sâu vào rương, quyết định không nhìn đến nó nữa.
Thanh Lê nhớ mãi không quên nhiệm vụ của mình. Y vừa viết tờ giấy ghi một số vật liệu, hôm sau Lam Ngọc đã tự tay mang đến tiểu viện. Bây giờ cả Đông viện đều biết Thanh Lê có tay nghề xoa bóp tốt được lòng lão gia, đối xử với y cung kính hơn nhiều. Chuyện phong thanh trong hậu viện cũng không qua mắt được Phó thị, nhưng thị điều tra thì không thấy lão gia đối y có ân sủng gì, lại nghĩ đến xuất thân của y, cho rằng y tinh thông dược lý, thay lão gia phân ưu. Tuy nhiên thị cũng không khỏi chú ý đến nam tử tư sắc bình thường này hơn, phân cho y một tiểu tư để canh gác cửa viện.
Thanh Lê không ngốc, biết rằng người được thưởng còn có nhiệm vụ canh chừng y, nên mọi hoạt động của Thanh Lê đều quang minh chính đại mà làm, y cố tình làm thêm một chiếc gối thảo dược để hiếu kính Phó thị nữa, may mà vật liệu Mặc Ngọc đưa đến phong phú.
Tay nghề may vá của Thanh Lê cũng chỉ tàm tạm, sợ may gối không đẹp làm phật lòng lão gia, còn hỏi Thúy Nhi một chút, không ngờ tiểu a đầu mới mười mấy tuổi đã có một tay nữ hồng thật tốt, hỏi mới biết trước đây Thúy Nhi từng làm ở tú phòng một năm, sau mới chuyển sang làm nha hoàn thiếp thân. Việc may áo gối liền để cho Thúy Nhi giúp đỡ, Thanh Lê phơi dược liệu vài ngày, sao khô, phối chế theo tỉ lệ, may bao bố bọc lại, phủ thêm một tầng bông vải, hai tầng vải lót, cuối cùng may ra một cái gối... không được đẹp mắt cho lắm, tay nghề của y cũng chỉ ở mức tàm tạm mà thôi.
Thanh Lê sầu muốn chết, may mà sau đó Thúy Nhi cung cấp bao gối may tinh xảo bọc bên ngoài.
Dù sao cũng bọc lại rồi mới đưa đi mà. Thế là cái gối đầu tiên đã được hoàn thành. Rút kinh nghiệm từ lần trước, hai cái gối còn lại Thanh Lê chỉ phối dược liệu, còn nhồi bông may vỏ ngoài đành nhờ Thúy Nhi giúp đỡ. Xong việc lại giặt giũ, đem phơi nắng một ngày.
Bây giờ mỗi ngày Vi Bắc Lâu đều gọi Thanh Lê qua, hôm nay y cầm theo gối đầu tự mình làm, nói trong lòng không thấp thỏm là giả.
Bước vào phòng, đã thấy Vi lão gia ngồi trên nhuyễn tháp, tay cầm một quyển trục, chăm chú đọc. Thanh Lê không biết mình có nên tiến lên hành lễ hay không, nghĩ nghĩ lại không dám làm phiền hắn, đứng yên chờ đợi bên cạnh.
Không ngờ Vi Bắc Lâu lập tức ngẩng đầu, thấy Thanh Lê đứng nhìn chằm chằm sàn nhà, liền cười bảo: "Đến đây." Trên mặt là nụ cười nhẹ hiếm hoi, chỉ tiếc Thanh Lê cúi đầu nên không nhìn thấy.
Thanh Lê tiến đến gần hắn, hành lễ một cái mới đáp lời: "Nô tài vừa đến, không dám... không dám quấy rầy lão gia đọc sách."
Nhiều ngày qua Vi Bắc Lâu vẫn luôn ôn hòa, Thanh Lê đã bớt sợ hắn, đáp lời cũng tự nhiên hơn.
Vi Bắc Lâu nhìn cái gói trong tay y: "Đây là cái gì?"
Thanh Lê được hỏi đến, như hiến vật quý dâng lên cho hắn: "Hồi lão gia, là gối đầu vừa mới làm xong, đã giặt thật sạch rồi, có thể sử dụng ngay."
Vi Bắc Lâu rũ mi nhìn, mùi thảo dược thoang thoảng làm hắn thấy thư giãn, cơn đau đầu do say rượu cũng biến mất; mùi hương của Thanh Lê, thêm mùi thảo dược nhè nhẹ, không hiểu sao càng dễ chịu hơn mấy phần.
Thanh Lê theo lệ thường quen tay quen việc cởi phát quan của hắn, vuốt mái tóc suông dài một lượt, Vi Bắc Lâu không để ý lắm ngả người trên tràng kỷ, đầu kê gối mới, mắt híp lại. Thanh Lê nửa quỳ bên cạnh, vươn tay xoa bóp cho hắn. Dung nhan Vi Thái Phó vẫn tuấn mỹ như thế, Thanh Lê nhìn đã nhiều ngày nhưng vẫn chưa quen được.
Kể từ ngày đầu tiên xoa bóp ngủ quên, mấy lần sau không khi nào Vi Bắc Lâu ngủ gật giữa chừng nữa. Thế nhưng hôm nay say rượu đầu có hơi choáng, hắn nhắm mắt một lúc đã bắt đầu thở khe khẽ.
Thanh Lê mới xoa một khắc hắn đã ngủ mất rồi, y tận tâm nhu nhu nhẹ một chút thêm khắc nữa mới dừng; rồi nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tóc lão gia.
Vi Bắc Lâu ngủ say, thụy nhan vương chút nét cười, Thanh Lê ngắm hắn một lát, nhẹ tay nhẹ chân cáo lui.
Ở Khuê Tú viên, trong phòng đèn đuốc thắp sáng trưng, Vi Thục Chi đang ngồi trên tràng kỷ, trên tay cầm một khung thêu hình tròn. Bên cạnh nàng là hai nha hoàn tuổi chừng mười lăm mười sáu, cùng cầm kim thêu giống nàng. Bà vú Vương – nhũ mẫu nuôi nàng từ bé đang giúp nàng chọn chỉ nhiều màu sắc trong giỏ tre. Vi Thục Chi làm nữ hồng một lúc thì buông kim thở dài.
Vú Vương giúp nàng bưng chén canh tổ yến vẫn hâm nóng trên lò than bên cạnh, cười hỏi: "Tiểu thư cớ chi mà thở dài? Nào nào, mau dùng canh khi còn nóng đi."
Vi Thục Chi có tâm sự lại không thể nói rõ cùng bà vú, nàng tiếp nhận bát canh, dùng muỗng khuấy khuấy nhưng không có tâm trạng ăn.
Vú Vương thấy thế liền cho hai nha hoàn lui, đóng cửa lại cẩn thận mới tiến đến cầm tay tiểu thư nhà mình, nhỏ giọng đáp: "Tiểu thư là cành vàng lá ngọc, có phiền não điều chi hãy nói ra, để bà già này thay tiểu thư phân ưu. Lão gia quan tâm tiểu thư bao nhiêu, ắt sẽ không vui nếu thấy tiểu thư u sầu như vậy!"
Vi Thục Chi nghiêng người áp má vào đôi tay gầy gò của bà vú, đáp: "Con không nói được, xin vú đừng chất vấn." Không phải nàng không muốn nói, mà chuyện làm nàng ưu tâm lại là thế cục rối rắm, vú sẽ không hiểu.
Vú già đã nuôi nàng mười mấy năm, bà cũng biết chuyện đại sự lớn nhất đời nữ nhi, bà than thở: "Tiểu thư nói thế bà già này đã đoán được mấy phần, chẳng hay là vương công quý tộc nhà nào, mà tiểu thư nghĩ đến lại chùn bước chân? Già này không dám khoe khoang, nhưng tiểu thư thân phận cao quý nhường này, có công tử nhà nào mà không dám nghĩ tới... Chẳng hay, chẳng hay vị công tử ấy đã có thê thất?" Nói đến cuối cùng, vú Vương cả kinh, trong lòng không khỏi lo lắng.
Vi Thục Chi vô cùng xấu hổ, lại không biết phải làm sao, gấp gáp phản bác: "Lời này vú nói sai rồi, Thục Nhi sao lại làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy!"
Vú già lấy tay vuốt ngực, an ủi trái tim nhém thì nhảy vọt: "Là bà vú già cả nên hồ đồ, mong tiểu thư xá tội." Đoạn bà suy đoán: "Nếu không phải đã có thê thất, vậy già đây cả gan đoán, có phải công tử xuất thân tệ xá, không xứng đôi với tiểu thư?" Càng nghĩ bà càng cảm thấy chính xác, chỉ là trong lòng mơ mơ hồ hồ, tiểu thư e lệ nhường ấy, bình thường không mấy xuất môn, không biết đã quen vị công tử thần bí kia khi nào, mà bà đây không hề có ấn tượng.
Vi Thục Chi thở dài không nói gì, nếu là xuất thân cơ hàn, cũng không đến nỗi làm nàng âu sầu như vậy đâu.
Một tiểu thư khuê phòng như nàng, như bình thường chỉ lo luyện tay nghề nữ hồng, học lễ nghi này kia rồi chờ xuất giá là tốt rồi; chẳng qua là do cữu cữu sủng nàng, mới làm nàng mơ mộng về nhân duyên không nên có. Nghĩ đến người kia, trong lòng nàng thêm buồn bã, vài năm nữa nàng cũng phải gả chồng, lúc đó chút tâm tư này cũng nên vứt bỏ theo nước chảy đi thôi.
Mấy ngày qua nhìn tiểu thư không lên nổi tinh thần, vú Vương thầm nghĩ trong lòng, có dịp nhất định phải tìm hiểu ra căn nguyên câu chuyện, rồi giúp tiểu thư một tay mới được!