Tiểu Thất buồn chán đi loanh quanh trong phòng, ngồi ăn hết đĩa bánh trên bàn mà Mộ Dung Hoa vẫn chưa về, y ngáp nhẹ rồi nằm lên giường, cũng chẳng quan tâm hôm nay là ngày gì cứ thế ngủ luôn.
Tới giờ hợi mọi người mới chịu buông tha để Mộ Dung Hoa về phòng, người nào người nấy uống say đến quên hết trời trăng mây gió. Mộ Dung uống cũng không ít nên giờ cũng thấy choáng váng, hắn đẩy cửa bước vào lại thấy thê tử đang ngủ ngon lành. Mộ Dung Hoa cười nhẹ lắc đầu đầy cưng chiều, hắn nhẹ nhàng mở mạn che trên khuôn mặt Tiểu Thất, rất cẩn thận để không làm người kia tỉnh giấc.
Chăm chú nhìn Tiểu Thất đang ngủ say, người này giờ đã là thê tử của hắn rồi, Mộ Dung cúi người đặt lên môi Tiểu Thất một nụ hôn nhẹ. Một nụ hôn hoàn toàn không đủ với hắn, khi môi vừa chạm xuống đã thấy Tiểu Thất mơ màng mở mắt. Hắn không có ý định buông tha cho Tiểu Thất, mặc kệ y trợn mắt nhìn mình Mộ Dung vẫn tiếp tục nụ hôn còn dang dở.
Tiểu Thất bị hắn hôn đến đầu óc quay cuồng, đến khi không thở nổi nữa mới đánh nhẹ vào vai Mộ Dung đẩy hắn ra. Mộ Dung lưu luyến rời khỏi người Tiểu Thất, hắn thì thầm bên tai y:
"Có ai như ngươi ngày thành thân lại bỏ mặc phu quân của mình mà đi ngủ như vậy không."
"Không phải bỏ mặc huynh do ta hơi mệt thôi, có phải huynh uống say rồi không, hay ta nấu cho huynh chén canh giải rượu nhé."
Hắn lắc đầu ngón tay miết nhẹ gò má Tiểu Thất, ánh mắt mơ màng hắn nhẹ giọng:
"Tiểu Thất..."
"Uhm"
"Ngươi thật sự rất đẹp có biết không? Thật muốn giấu đi không cho người khác nhìn thấy."
Tiểu Thất phì cười:
"Được rồi không cho ai nhìn chỉ để mình phu quân nhìn."
Mộ Dung gật đầu rồi lảo đảo đứng lên kéo Tiểu Thất lại bàn rót 2 ly rượu đưa cho y một ly:
Lời còn chưa nói xong đã bị nụ hôn của Mộ Dung Hoa chặn lại. Đèn trong phòng vụt tắt, từ bên trong lại vọng ra tiếng của Tiểu Thất:
"Mộ Dung, ngày mai ta phải dâng trà thỉnh an mẫu thân."
".....".
"Mộ Dung, huynh....huynh..... kiếm đâu ra mấy cái thoại bản kì quái này thế? Không được xem nữa."
".....".
"Mộ Dung, từ từ đợi một chút, á...."
".....".
"Mộ Dung, ta sợ đau."
"Đừng sợ, có ta ở đây. Tin tưởng giao cho ta được không?"
"......".
Hôm sau gần tới giờ ngọ Tiểu Thất mới giật mình tỉnh dậy, chết rồi, còn phải dâng trà cho mẫu thân nữa. Ngày đầu tiên mà đã ngủ quên tới giờ này, thật là, tất cả là do Mộ Dung Hoa kia hết, Tiểu Thất luống cuống bước xuống giường, chân vừa chạm đất liền nghe tiếng Mộ Dung mở cửa bước vào trên tay còn bưng tráp thức ăn. Hắn để tráp lên bàn rồi đi nhanh lại phía giường, hắn mặt mày hớn hở ánh mắt đong đầy ý cười hoàn toàn không để ý tới người kia đang lo lắng và nôn nóng như thế nào:
"Ngươi tỉnh rồi, có thấy không thoải mái chỗ nào không? Có đói bụng không? Ta có mang đồ ăn tới hay ăn chút gì trước đã."
Tiểu Thất cau có đánh vào ngực hắn:
"Huynh...đã bảo phải dâng trà thỉnh an mẫu thân rồi, giờ đã là giờ nào rồi sao không gọi ta dậy."
"Ta đã thay ngươi dâng trà cho nương rồi, ta bảo ngươi thân thể không khỏe nên để ngươi ngủ thêm một chút, lát nữa tới cũng không sao."
Tiểu Thất không biết nhớ tới chuyện gì mặt đột nhiên ửng hồng, y vội vàng nằm lại giường kéo chăn trùm qua đầu nói vọng ra:
"Cái... cái gì thân thể không khỏe, huynh mới thân thể không khỏe, đi đi đừng phiền ta."
"Hì". Hắn cười một tiếng rồi kéo chăn ra khỏi đầu Tiểu Thất, giọng điệu cực kì thiếu đứng đắn:
"Phu thê động phòng chẳng phải rất bình thường sao, ngươi ngại ngùng gì chứ, đêm qua.... ư.."
Tiểu Thất bịt miệng hắn ấp a ấp úng:
"Không...không được.... được nói nữa."
Mộ Dung cong khoé mắt gật đầu, hắn luồn tay vào trong chăn bế luôn Tiểu Thất lên ôm vào người lên tiếng:
"Ăn chút gì trước đã."
Ăn xong Mộ Dung lại cưỡng ép Tiểu Thất lên giường nghỉ ngơi mãi tới tối mới ra khỏi phòng, Tiểu Thất thập thò nép sau lưng Mộ Dung trước uyển phòng của Trần Tố Tố. Mộ Dung giữ y đứng ngang hàng mình:
"Xem tiền đồ của ngươi kìa, nương cũng không có ăn thịt người ngươi sợ cái gì."
"Ta...."
Tiếng Trần Tố Tố từ trong phòng cắt ngang lời Tiểu Thất:
"Vào đi."
Hai người vào phòng Trần Tố Tố đang ngồi trên ghế trong tay còn cầm một cây trâm cài tóc bằng ngọc, bà vươn tay ra trước gọi nhẹ:
"Tiểu Thất "
Tiểu Thất đón lấy tay bà ngại ngùng đáp lời:
"N.. nương..."
"Thân thể con thế nào rồi, đã ổn chưa?" Bà quan tâm hỏi.
Tiểu Thất liếc nhìn qua Mộ Dung thấy hắn một mặt không biểu cảm nhàn nhã ngồi bên cạnh thầm rủa trong lòng.
"Dạ con ổn....ổn rồi ạ."
Chẳng lẽ giờ nói con đang rất không thoải mái sao.
Mộ Dung nhịn cười nói với mẫu thân:
"Nương chẳng phải có chuyện cần nói với Tiểu Thất sao?"
"À đúng rồi. Cái này là lễ vật nương tặng cho con, trâm ngọc này vốn là chuẩn bị cho A Hoa nhưng giờ ta thấy cho con hợp lý hơn, Tiểu Thất con xem có thích không."
Tiểu Thất cầm trâm ngọc trong tay, giọng nói có chút nghẹn ngào:
"Thích lắm ạ, đa tạ nương."
Trâm ngọc được làm rất tinh tế tỉ mỉ, nó dựa theo trường kiếm mà Mộ Dung mang theo bên người làm ra vừa nhìn liền biết người chuẩn bị đã dụng tâm như thế nào.
Tiết trời dần lạnh hơn, Tiểu Thất thể hàn nên cực kỳ sợ lạnh, ngoại trừ lúc qua phòng mẫu thân xem bệnh đưa thuốc y đều không rời khỏi phòng, ngay cả việc ăn cơm cũng do Mộ Dung Hoa tự mang đồ tận nơi chiếu cố y.
Buổi tối khi vừa tẩy rửa xong đi ra Tiểu Thất đã phi thẳng lên giường chui vào chăn đã được Mộ Dung ủ ấm sẵn, chỉ lộ mỗi cái đầu ra ngoài. Mộ Dung cầm áo choàng tới đưa cho Tiểu Thất, hắn nói:
"Lạnh lắm à mau choàng thêm vào đi, qua đây ta có có chuyện muốn nói."
Tiểu Thất choàng áo lông đi cùng Mộ Dung Hoa lại phía bàn trà nghi hoặc hỏi lại:
"Có chuyện gì sao trông huynh căng thẳng thế? Đây là cái gì?"
Tiểu Thất tò mò sờ sờ mấy hộp gỗ trên bàn, Mộ Dung mở hết bốn hộp lớn ra bên trong chất đầy vàng, bạc, minh châu, phỉ thúy... Tiểu Thất kinh ngạc không thốt nên lời, đến khi bình tĩnh lại mới nhìn qua Mộ Dung:
"Đây đều là của huynh?"
"Uhm". Mộ Dung hờ hững trả lời
"Oa, nhiều ngân lượng quá, huynh giàu như vậy mà thê tử là ta đây hoàn toàn không biết gì, giấu cũng thật kĩ."