Bạch Thái Thiên khẽ nhếch khóe môi vỗ nhẹ lên cổ ngựa nhỏ giọng:" Hắc Long tiến lên trước đi."
Ngựa đen như hiểu ý tiến thêm mấy bước hiên ngang mà đối diện với với Mộ Dung Hoa ở khoảng cách gần. Mộ Dung cảnh giác nhìn vào đôi mắt màu xanh của Hắc Long, không chần chừ rút trường kiếm thúc ngựa xông thẳng tới.
Cảnh đối đầu trực diện giữa hai vị tướng mạnh làm không gian căng thẳng cực độ, hai người Mộ Dung Hoa cùng Bạch Thái Thiên người công người thủ bất phân thắng bại. "keng keng.. xoẹt.. xoẹt.."âm thanh trường kiếm chạm vào nhau liên hồi, ánh mắt hai người một lạnh lẽo sắc bén một kiêu ngạo khó lường nhìn chằm chằm vào nhau không ai chịu nhường ai. Khi hai người tách nhau ra trên người đều để lại một vết cắt, Mộ Dung Hoa bị cắt khá sâu ở cánh tay còn Bạch Thái Thiên bị ngay bên mạn sườn trái.
Y phục trắng bị máu thấm ướt một mảng lớn, máu từ đỏ tươi chỉ sau một khắc liền biến thành đen xì, sắc mặt Bạch Thái Thiên tái nhợt môi cũng dần thâm đen. Bạch Thái Thiên tay giữ chặt miệng vết thương ngước ánh mắt mơ hồ nhìn Mộ Dung Hoa cười khinh:
"Hóa ra đây mới thật sự là bản lĩnh của Mộ Dung đại tướng quân sao? Là bổn thái tử quá đề cao ngươi rồi."
Mộ Dung Hoa nhíu mày liếc mắt nhìn xuống lưỡi kiếm đang dính máu màu đen xì, hắn không dám nhận mình là người tốt nhưng chuyện dùng độc bôi lên lưỡi kiếm này hắn tuyệt đối không làm, có kẻ dám động chạm tới kiếm của hắn. Trong đầu hiện lên hình ảnh của một người, Mộ Dung Hoa không khỏi tức giận nghiến chặt răng.
Hắc Long nhìn thẳng Mộ Dung Hoa rồi hí vang một tiếng dài, Văn Phong thấy thái tử sắc mặt không ổn vội thúc ngựa chạy tới đỡ lấy vai trước khi Bạch Thái Thiên ngã xuống khỏi yên ngựa. Văn Phong vừa tức giận vừa xem thường nhìn Mộ Dung mà nói:
"Các ngươi còn dùng cả độc dược, nếu như thái tử xảy ra chuyện ta cho cả Nam Triều chìm trong biển máu."
Văn Phong để Bạch Thái Thiên nằm trên yên ngựa nói tiếp:" Hắc Long mau đưa điện hạ trở về Bắc Đô."
Thẩm Tri Minh từ xa chứng kiến Hắc Long muốn chạy đi vội lớn tiếng:
"Không được để hắn thoát, xông lên bắt Bạch Thái Thiên."
Tất cả đồng loạt xông lên tấn công thành Vân Xuyên, mặc kệ cảnh chém giết phía sau Hắc Long vẫn một đường chạy thẳng, không để cho bất cứ kẻ nào lại gần chủ nhân của nó.
Thái tử Bắc Triều bị trọng thương không rõ sống chết làm lòng quân dao động, dù tướng có mạnh bao nhiêu nhưng quân không đồng lòng nên không lâu sau thì thành phủ bị phá. Lão Thạch vì cố giữ thành không chịu nghe lệnh lui binh nên bị Nam Triều bắt giữ và tự sát ngay sau đó.
Mộ Dung Hoa một thân đầy máu mệt mỏi đi tuần quanh thành phủ, bá tánh tuy rằng có hoảng sợ và lo lắng nhưng mọi sinh hoạt vẫn diễn ra bình thường, hoàn toàn không giống như cảnh bị kẻ địch chiếm thành. Xem ra thái tử Bắc Triều cũng là một người biết nghĩ đến bá tánh, Mộ Dung Hoa trong lòng thầm đánh giá rồi liền trở về huyện phủ.
Hắn ngồi ở sảnh đường bảo hạ nhân mời Thuần Hi công chúa tới, Thuần Hi vừa bước vào đã nhận được ánh nhìn lạnh lẽo và tức giận của hắn liền chột dạ lảng tránh:
"Tướng quân, tay huynh bị thương để ta gọi thái y tới...."
Mộ Dung tức giận lớn tiếng cắt ngang lời nói của nàng:
"Ai cho cô tùy tiện động vào kiếm của ta, ở chiến trường lời của ta chính là lệnh, nếu cô muốn tùy tiện tự chủ trương thì trở về kinh đô làm tiểu công chúa đi không cần phải ở lại đây nữa."
Thuần Hi ủy khuất cúi đầu từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống, nàng từ khi sinh ra đã được nuông chiều muốn gì có đó, dù là hoàng đế cũng chưa từng nói nặng một lời chứ đừng nói đến là bị người khác chửi như thế. Nàng không giận hắn, nàng là tủi thân nên mới khóc, Thuần Hi cố kìm nước mắt giọng nói mang chút nức nở đáng thương khiến người nghe cũng phải mềm lòng:
"Xin lỗi, ta...ta chỉ là lo cho huynh, Bạch Thái Thiên thâm hiểm khó lường ta...xin lỗi...Mộ Dung."
Mộ Dung Hoa thoáng bối rối khi thấy Thuần Hi rơi nước mắt, hắn không sợ trời không sợ đất chỉ sợ thấy người khác khóc.
"Ta đổ oan cho cô sao? Cô khóc cái gì."
Thuần Hi giờ lại khóc to hơn, tiếng khóc nức nở vang cả sảnh đường.
"Được rồi nín đi, ta không nói nữa là được chứ gì."
Thuần Hi sụt sịt chùi vội nước mắt trên gò má.
"Tướng quân để ta băng bó lại vết thương giúp huynh thì ta sẽ không khóc nữa."
Mộ Dung Hoa không suy nghĩ nhiều gật đầu đồng ý:
"Được được được, đừng khóc nữa."
Thuần Hi mỉm cười ra ngoài lấy thuốc trị thương cùng băng vải sạch, Mộ Dung Hoa ngồi lại sảnh đường hắn mệt mỏi ray ray thái dương. Giờ tâm tình hắn đã ổn định lại không còn kích động như vừa rồi nữa, cũng không quan tâm đến vết thương trên cánh tay mà cứ thế ngồi trên ghế nhắm mắt lại.
Khi Thuần Hi mang theo khay dụng cụ tới thấy Mộ Dung Hoa nét mặt mệt mỏi nhắm chặt mắt liền nhẹ bước chân. Nàng lại gần quan sát khuôn mặt khi ngủ của hắn, vẫn là khuôn mặt anh tuấn sắc lạnh nhưng khi ngủ thoạt nhìn ôn hoà hơn rất nhiều. Thuần Hi trong vô thức đưa ngón tay trỏ chạm nhẹ lên môi Mộ Dung rồi vội rụt tay về, Mộ Dung Hoa cảm giác có người ở gần liền mở mắt lại thấy công chúa khuôn mặt ửng hồng đứng ngay sát người mình. Hắn nhíu mày vờ như không nhìn thấy cái dáng vẻ ngại ngùng của người kia mà nói:
"Công chúa tới sao không lên tiếng."
"Thấy tướng quân mệt mỏi nên định để huynh nghỉ thêm một lát, xử lí nhanh vết thương huynh trở về nghỉ ngơi đi mấy ngày nay vất vả rồi."
Thuần Hi vươn tay giúp hắn tháo đai lưng của chiến giáp, nhưng tay chưa kịp chạm tới đã bị bàn tay to lớn của Mộ Dung Hoa giữ lại.
"Công chúa gọi Vĩnh Kì tới đi, người dù sao cũng là nữ nhi không thích hợp đâu."
Thuần Hi vừa ngơ ngác vừa ngại ngùng nhìn hắn:
"Có gì không thích hợp chứ. Ở quân doanh ta cũng từng giúp không ít binh sĩ trị thương mà tướng quân không cần suy nghĩ nhiều."
"Vẫn là thôi đi. Công chúa chắc vẫn chưa biết mạc tướng là người đã có hôn phối, hơn nữa ta rất yêu thương thê tử đã hứa sẽ không để y chịu ủy khuất."
Thuần Hi gượng cười:
"Tướng quân cho rằng ta giúp huynh trị thương sẽ khiến phu nhân ủy khuất sao?"
"Công chúa là người thông minh, ta tin người có thể hiểu được ý của ta."
Thuần Hi im lặng, nỗi chua xót dâng lên trong lòng không cách nào khống chế, nàng lặng lẽ quay người rời đi nước mắt cũng không tự chủ mà cứ thế rơi ra.
Thượng Quan Dư đi ngang qua đúng lúc bắt gặp Thuần Hi nước mắt lưng tròng đi ra từ sảnh đường cũng lặng lẽ đi theo sau, Thượng Quan Dư không tiến lại gần mà chỉ ở phía sau nhìn cô nương luôn mạnh mẽ giờ này lại trốn một góc khóc lóc.
Thượng Quan Dư đắn đo một hồi mới dám tiến lên đưa một chiếc khăn voan trắng ra trước mặt Thuần Hi, nàng bất ngờ ngước mặt nhìn Thượng Quan Dư làm như bình thường mà lên tiếng:
"Ngươi tới đây làm gì?"
Đôi mắt nàng đỏ hoe, nước mắt vẫn còn đọng lại trên khóe mi, giọng cũng lạc đi thật khiến người khác đau lòng. Thượng Quan Dư nhìn chiếc khăn nhỏ không được người ta đón nhận thì ngượng ngùng thu tay lại.
"Thuộc hạ chỉ vô tình đi ngang qua, không nhìn thấy gì cũng không nghe thấy gì."