Trăng Tàn

Chương 32: Phẫn nộ



Ngồi trong thư phòng đã hơn nửa ngày Mộ Dung Hoa vẫn không có ý định bước ra ngoài. Nỗi nhớ nhung mong ngóng của hắn đã bị mẫu thân dội cho một xô nước lạnh khiến cho cả tâm trí lẫn trái tim hắn đều lạnh băng. Bức thư trong tay đã bị Mộ Dung Hoa bóp chặt đến nhàu nát, hắn vẫn còn đọc, đọc không biết bao nhiêu lần rồi.

Lúc mới nhận được thư của gia quyến gửi đến Mộ Dung Hoa đã kích động đến mức gạt hết công vụ qua một bên mà trở về thư phòng. Ấy vậy mà bên trong chỉ có thư của mẫu thân, Tiểu Thất không gửi.

Mộ Dung Hoa không vui còn có chút thất vọng, chẳng lẽ Tiểu Thất không nhớ hắn chút nào sao? Đọc xong thư của mẫu thân Mộ Dung Hoa từ không vui lại dần trở nên phẫn nộ. Những câu nói của mẫu thân cứ lượn lờ quanh tâm trí hắn. Cái gì mà "giữ nam nhân lạ mặt trong nhà", rồi còn "rất quan tâm chăm sóc người đó ", "nghe nói vị công tử kia chắc hẳn là con nhà quyền quý "," còn không về thì thê tử sẽ theo người khác mất đấy".

Mộ Dung Hoa mang khuôn mặt đầy sát khí như muốn giết người bước nhanh ra ngoài, thấy Vĩnh Kì đang tiến lại gần thì lớn tiếng:

"Hồi kinh."

Vĩnh Kì thấy hắn tâm tình không tốt nên cũng không nhiều lời báo "tuân lệnh" rồi vội cáo lui.

Tại ngự hoa viên trong kinh đô Nam Triều, Thuần Hi buồn rầu chống cằm ngồi trên cầu đá. Nàng nhàm chán vứt mấy vụn bánh xuống hồ cá vàng phía dưới suy nghĩ mông lung.

"Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Tiếng của Liên Nhi ngay bên cạnh làm Thuần Hi giật mình ngẩng đầu lên, nàng vần duy trì tư thế nhàn nhạt lên tiếng:

"Hoàng huynh."

Hoàng Thượng thấy dáng vẻ không có chút sức sống này của Thuần Hi thì lo lắng hỏi han.



"Ai đắc tội với muội thế, sao trông mặt mày ủ dột thế kia."

Liên Nhi nhanh nhảu lên tiếng trả lời:

"Khởi bẩm hoàng thượng, công chúa là đang nhớ nhung Mộ Dung tướng quân đấy ạ."

Thuần Hi đưa mắt lườm Liên Nhi một cái nhưng không phản bác lại lời nói kia.

An Khánh đế xua tay ra hiệu cho đám nô tài lui xuống còn mình ngồi xuống bên cạnh Thuần Hi, nét mặt không vui:

"Thuần Hi, muội không phải là thật sự có ý với Mộ Dung Hoa đấy chứ. Hắn đã có thê tử rồi chuyện này cũng đâu phải muội không biết."

Thuần Hi ngồi thẳng dậy, tay cầm vụn bánh ném xuống dưới mặt hồ, lực tay cũng lớn hơn lúc trước rất nhiều.

"Vậy thì làm sao, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường mà, hơn nữa huynh ấy cưới nam thê không thể sinh con nối dõi cho Mộ Dung gia. Cho dù không là muội thì cũng sẽ là một nữ nhân khác. Muội không để ý chuyện chung chồng với người khác đâu."

An Khánh đế đã hơi tức giận nhưng không muốn lớn tiếng với muội muội nên đành hạ giọng dỗ dành:

"Muội là công chúa cành vàng lá ngọc sao có thể so sánh với nữ nhi bình thường, càng không nói đến chuyện chung chồng với một nam nhân. Chuyện này mà đồn ra thì thể diện của hoàng thất biết để đi đâu. Thuần Hi à, muội xem Mục Vĩnh Kì cũng rất tốt, không thì Cao Cảnh Điền...."

Thuần Hi khó chịu không muốn nghe tiếp nữa.

"Hoàng huynh....muội không thành thân nữa cứ ở vậy luôn đi."

"Muội...sao mà cứ liên quan đến chuyện tình cảm là lại ngu ngốc như vậy. Mộ Dung Hoa đúng là rất tốt nhưng hắn không hợp với muội đâu, đừng có đâm đầu vào lửa rồi lại tự mình chịu ủy khuất."

Thuần Hi tức giận đứng phắt dậy, đối diện với An Khánh đế lớn tiếng:

"Một là huynh ban hôn cho muội với Mộ Dung Hoa còn không huynh sẽ mất luôn muội muội này, huynh tự lựa chọn đi, hoàng muội cáo từ."

"Aizzz. Nha đầu này sao mà....."



An Khánh đế bất lực thở dài, ai bảo Thuần Hi là muội muội mà hắn yêu quý nhất chứ, thật khiến cho vị ca ca này đau đầu mà.

Ngày Mộ Dung Hoa trở về kinh đô, hai bên lộ đứng đầy bá tánh, ai cũng vui mừng và thán phục trước vị tướng quân anh dũng tuấn tú. Một vài cô nương lớn gan còn túm tụm lại nhỏ giọng đánh giá:

"Tướng quân anh tuấn quá, nếu như có thể gả cho ngài ấy ta có chết cũng cam lòng."

"Thôi đi đừng có mơ nữa, nhìn lại mình đi rồi hãy nói. Tướng quân là phải ở cùng với công chúa mới xứng đôi."

"Ây, ta nghe nói tướng quân và công chúa lúc đánh Bắc Triều luôn kề vai sát cánh chưa từng xa nhau."

"Đúng là một đôi trai tài gái sắc, ngưỡng mộ chết ta rồi."

Rồi câu chuyện về vị đại tướng quân tài giỏi cùng nàng công chúa xinh đẹp được lan truyền khắp kinh đô.

Trong buổi thượng triều Mộ Dung Hoa hiên ngang bước vào điện theo sau là Mục Vĩnh Kì, ánh mắt Mộ Dung Hoa thâm sâu nhìn quanh rồi dừng lại trên người một nam nhân trung niên. Người này đã ngoài ngũ tuần, dáng người gầy gò mắt híp, dưới cằm để một chòm râu khiến ông ta trông già hơn tuổi thật. Ông ta là quan nhất phẩm nên đứng ở hàng đầu tiên, khi Mộ Dung Hoa bước tới gần còn liếc ánh mắt không mấy thiện cảm về phía hắn.

Lâu rồi không gặp, Cao-bá-bá.

Mộ Dung Hoa cũng liếc mắt nhìn lại Cao Bình rồi rất nhanh thu hồi lại tầm mắt bái kiến hoàng thượng:

"Thần Mộ Dung Hoa/ Mục Vĩnh Kì bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Ái khanh mau bình thân."

"Tạ ơn hoàng thượng."

"Mộ Dung tướng quân, tình hình ở thành Vân Xuyên thế nào rồi?"

"Nhờ ơn đức của hoàng thượng, tình hình trong thành đã ổn định, bá tánh cũng đã sinh hoạt bình thường trở lại. Bắc Triều tuy đã rút quân nhưng tàn dư thì vẫn còn, thần đã cho người đi điều tra nhổ cỏ tận gốc bọn chúng."

"Tốt lắm, haha, quả nhiên không phụ kì vọng của trẫm."



An Khánh đế đưa mắt ta hiệu cho Vương công công, ông ta hiểu ý cầm chiếu chỉ đọc lớn:

"Mộ Dung đại tướng quân dẹp loạn Bắc Triều lập đại công, nay ban cho phủ đệ và gia nhân, thưởng 500 lượng vàng, 1 vạn lượng bạc, 100 thước vải lụa. Mục tướng quân anh dũng thiện chiến lập nhiều chiến công, ban thưởng 100 lượng vàng 500 lượng bạc 50 thước vải lụa. Khâm thử."

"Đa tạ hoàng thượng ban thưởng."

"Các vị ái khanh, ngày mai trẫm làm lễ tẩy trần cho các tướng quân và binh sĩ, các khanh cũng tới tham gia đi. Còn ai muốn dâng tấu nữa không, nếu không thì bãi triều."

An Khánh đế đứng lên, các quan đều cúi đầu hô lớn:

"Cung tiễn hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Khi Mộ Dung Hoa định xoay người rời đi thì nghe tiếng của Vương công công:

"Mộ Dung tướng quân xin dừng bước, bệ hạ muốn gặp tướng quân."

Vĩnh Kì cũng dừng bước nhìn Mộ Dung Hoa, không hiểu hoàng thượng muốn gặp riêng sư huynh làm gì, hắn vỗ vai Vĩnh Kì lên tiếng trấn an:

"Đệ trở về nghỉ ngơi trước đi, ta đi một lát."

Sau đó liền theo sau Vương công công tới Cảnh Minh cung.