"Lý đại ca, có chuyện này đệ muốn thỉnh giáo huynh."
Lý Hoan ngồi thẳng lưng, trực giác cho biết chuẩn bị có chuyện lớn xảy ra. Bình thường Mộ Dung Hoa đều gọi thẳng tên Lý Hoan hoặc là gọi đại nhân hay quan gia gì đó chứ mỗi lần gọi đại ca là không ổn.
"Đệ có chuyện thì cứ nói chứ đừng có úp mở một cách nghiêm túc như thế, rất doạ người đấy biết không."
"Đệ...yêu thích một người, mà người đó cũng là một nam nhân."
"Cái gì cơ?" Lý Hoan bị doạ hết hồn, quân cờ trên tay cũng rớt xuống đất." Đệ là đang nghiêm túc đấy chứ, không phải cố ý trêu chọc ta."
"Uhm, nhưng mà người này vừa đơn thuần vừa ngốc nghếch hoàn toàn không hiểu ý tứ của đệ. Y còn cho rằng hai nam tử thì không thể cùng nhau..."
"Vì sao không thể, ta với Tiểu Hải Nhi chẳng phải vô cùng viên mãn sao?"
"Bởi vậy đệ mới tới thỉnh giáo huynh."
Lý Hoan đăm chiêu, thật hiếm khi thấy gã trầm lặng như vậy.
"Ta và Hải Nhi trước đây cũng rất khó khăn, đệ ấy sợ người ngoài bàn tán, sợ song thân phản đối, sợ ta một ngày nào đó rời khỏi đệ ấy nên một mực khép mình không muốn mở lòng với ta. Nhưng mà đời người có được bao lâu đâu, làm người thì phải quyết đoán phải dứt khoát một chút, vậy nên ta đã nói với cha và nương ta muốn cùng Tiết Hải thành thân. Ta cho đệ ấy một danh phận, từ bỏ công dang sáng lạn trước mắt chấp nhận làm một huyện lệnh nhỏ bé để nói cho Hải Nhi biết, ta muốn cùng đệ ấy bên nhau không ai chia cắt được. A Hoa đệ hiểu ý ta không? Nếu thật sự yêu thương y thì hãy quan tâm y nhiều hơn để y dựa dẫm vào đệ, cho y đủ cảm giác an toàn thì rất nhanh.... sẽ tóm được người vào tay thôi. Hờ hờ hờ." Mới vừa rồi còn thực thâm tình vậy mà lật mặt một cái đã hiện nguyên hình rồi. Lý Hoan này không thể nghiêm túc quá 1 khắc.
Mộ Dung Hoa không để ý tới thái độ cợt nhả bất nghiêm vừa rồi của Lý Hoan, hắn quá hiểu tính cách người này nên chẳng buồn để ý gã.
Lý Hoan nhìn bề ngoài thì có vẻ rất lưu manh thiếu đứng đắn nhưng gã là một người rất có tài, văn võ song toàn, từng được tiến cử làm quan lớn trong triều. Nhưng vì quá yêu thương thư đồng bên cạnh mình không muốn bị quá nhiều người dòm ngó nên mới đến đây sống cuộc sống thần tiên 2 người.
Ngày Lý Hoan tới nhậm chức vào 5 năm trước gã còn bị Mộ Dung Hoa và Mục Vĩnh Kì hiểu nhầm là kẻ trộm bị đánh cho một trận. Ai lại đi nhậm chức vào nửa đêm canh ba bao giờ, sau khi hóa giải hiểu lầm mới dần thân thiết và xem nhau như huynh đệ.
So với Lý Hoan thì Mộ Dung và Vĩnh Kì càng thân thiết hơn, cha của Vĩnh Kì là Mục Tranh là sư phụ của Mộ Dung Hoa. Năm hắn 8 tuổi, Mục Vĩnh Kì cùng cha mới chuyển tới trấn nhỏ này, nhận ra tiềm năng của Mộ Dung Hoa nên Mục Tranh đã nhận hắn làm đệ tử cùng với nhi tử của mình cùng nhau luyện võ, tình cảm so với huynh đệ ruột chỉ hơn chứ không kém.
Tiểu Thất cả ngày hôm nay luôn buồn rầu, cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, ngồi trò chuyện cùng Mộ Dung phu nhân cũng không tập trung thỉnh thoảng lại cố tình ra ngoài cửa nhìn ngó. Đã là giờ Dậu rồi mà sao hắn vẫn còn chưa về nữa, không phải là xảy ra chuyện gì chứ, y lắc đầu phủ nhận. Mộ Dung Hoa lợi hại như vậy sao có thể xảy ra chuyện chứ.
Tiểu Thất nhàm chán cầm y thư đi qua rồi đi lại, khi nghe tiếng vó ngựa thì lập tức lên tinh thần nhưng vẫn tỏ ra hờ hững không quan tâm, Tiểu Thất mắt không rời khỏi y thư nhưng căn bản đọc không vào.
Mộ Dung đưa đồ đã mua cho Chu Mẫn, trên tay chỉ cầm một gói giấy nhỏ, hắn đi qua giật cuốn y thư trên tay Tiểu Thất khó chịu:
"Đọc sách sao không vào phòng ở ngoài này tối không tốt cho mắt."
Tiểu Thất tươi cười nhướn mày liễu:
"Ta là đại phu đấy, huynh lo chuyện dư thừa rồi."
Nhận gói giấy trên tay Mộ Dung, Tiểu Thất vừa mở ra vừa khó hiểu hỏi:
"Đây là cái gì?"
"Bánh hạnh nhân của tiệm Phúc Kí trên trấn, nghe nói bánh không tệ nên mua về cho ngươi."
Hai người vừa nói vừa cất bước về phòng, Tiểu Thất mở to mắt kích động:
"Ưm... thật thơm.....Ưm....ngon quá. Để lại cho bá mẫu một cái nhá."
Mộ Dung ôn nhu nhìn tiểu ngốc nghếch,ánh mắt đong đầy ý cười, một cái bánh đã khiến y vui vẻ thỏa mãn tới như vậy.
"Có để lại cho nương rồi, đây là phần của ngươi, ăn đi."
"Huynh có muốn nếm thử một chút không, thật sự rất ngon đấy."
Tiểu Thất chớp chớp mắt nhìn người kia rồi lại nhìn miếng bánh chỉ còn lại một ít trên tay mình, cũng không biết nghĩ cái gì mặt lại đỏ lên, ôm tâm tình phức tạp ăn hết số bánh còn lại.
Tiểu Thất bắt đầu điều trị mắt cho Mộ Dung phu nhân vào vài ngày sau đó, ngày đầu tiên điều trị ai cũng vô cùng lo lắng. Tiểu Thất ngồi cạnh giường, thuốc và dụng cụ đều đã chuẩn bị đầy đủ, thấy phu nhân căng thẳng Tiểu Thất liền an ủi:
"Bá mẫu đừng lo, chỉ đau một chút thôi dần dần rồi sẽ quen. Nếu chịu không được người cứ lên tiếng,vãn bối sẽ dừng lại "
Phu nhân gật đầu thở ra một hơi:
"Ta không sao con cứ bắt đầu đi."
Trong uyển phòng chỉ có hai người, Mộ Dung Hoa đứng ngay bên ngoài mắt luôn nhìn vào cánh cửa đã đóng chặt kia, tuy mặt hắn lạnh băng nhưng trong lòng lại cực kỳ lo lắng.
"ÁAAAAA....ƯMMMMM...."
Tiếng hét trong phòng phát ra làm tim hắn cũng muốn rớt ra ngoài nhưng vẫn kìm chế không xông vào, Tiểu Thất đã dặn không được làm y phân tâm.
Sau chừng một canh giờ cửa cũng được mở ra, Tiểu Thất lau mồ hôi trên trán nói với người đứng ngoài:
"Dọn dẹp bên trong đi, khi nào bá mẫu tỉnh lại thì cho người uống thuốc, hai ngày sau còn phải trâm cứu nữa."
Tiểu Thất nói xong bước ra ngoài lại bị Mộ Dung Hoa nắm lấy tay, hắn nhíu mày:
"Tay ngươi bị thương?"
Tiểu Thất nhìn y phục nơi cánh tay bị dính máu mới để ý:
"À, vết thương nhỏ thôi lát bôi thuốc là được rồi."
"Khi nãy nương cắn ngươi đúng không? Chảy máu như vậy còn bảo không sao. Sau này không được phép làm mình bị thương nữa, ta ở đây khi cần thì gọi ta nghe rõ chưa."
Tiểu Thất khẽ cười:
"Lần sau sẽ không còn đau như vậy nữa. Chỉ bị cắn một chút xíu như vậy có xá gì đâu, nhìn huynh cứ như ta bị mất nửa cái mạng rồi vậy... Nếu thấy đau lòng cho ta vậy mua bánh hạnh nhân Phúc Kí cho ta đi."
Thấy Tiểu Thất cười như vậy nỗi lo lắng trong ánh mắt Mộ Dung cũng dần dịu đi:
"Được rồi sẽ mua bánh cho ngươi, đi, ta giúp ngươi bôi thuốc." Nói rồi cầm tay Tiểu Thất dẫn đi.