Tại sao lúc nào cũng có người nói với y rằng Mộ Dung Hoa không phải người như trong suy nghĩ của y. Lúc trước là Cao quý phi sau đó là tới Mục Vĩnh Kì bây giờ công chúa cũng nói mấy lời này. Mộ Dung Hoa có chuyện giấu mình sao? Nhưng hắn là đại tướng quân, hắn không ỷ mạnh hiếp yếu lại vì bá tánh mà không màng tính mạng ra chiến trường. Tại sao vẫn có người nói hắn không phải người tốt chứ.
Đi tới một tửu lâu rất đông khách Thuần Hi cùng Tiểu Thất đi vào hòa cùng đám đông ngồi xuống ghế. Tiểu Thất không thích mấy chỗ đông người lại còn ngồi chen lấn như vậy nên từ khi bước vào tửu lâu mặt mày y vẫn luôn nhăn nhó.
Thuần Hi thấy y không thoải mái liền lên tiếng giải thích:
“Nghe nói ở đây có người kể thoại bản, lại chỉ kể vào cuối tuần nên rất đông khách. Lâu lâu mới ra ngoài phải thưởng thức những điều mới mẻ chứ.”
“Thật không nghĩ tới công chúa cũng thích nghe thoại bản, lại còn cất công tới tận chốn đông người như vậy ngồi nghe.”
“Ta cũng chưa nghe thoại bản bao giờ là Liên Nhi nói hay lắm nên mới tò mò đi xem chút thôi.”
Đối diện với hàng ghế bọn họ ngồi là một sân khấu gỗ được dựng cao hơn mặt đất chừng một thước, có một nam nhân trung niên đứng đối mặt với bọn họ bắt đầu kể thoại bản.
Tiểu Thất nghe rất chăm chú, cho đến khi nghe xong vành mắt cũng đỏ hoe. Y tâm trạng cũng theo thoại bản mà trở nên nặng nề, trong lòng khẽ thở dài than thở. " Yêu mà đau khổ như vậy sao không giải thoát cho nhau chứ."
“Công chúa, người nói…”
Lời còn chưa nói xong Tiểu Thất đã khựng lại nhìn xung quanh, không biết từ khi nào Thuần Hi đã không còn ngồi cạnh mình nữa. Liên Nhi đang ngồi cạnh Tiểu Lục cách đó không xa còn đang thút thít lau mắt nhưng cũng không thấy Thuần Hi ở bên đó.
Y gấp gáp bước qua đó hỏi Liên Nhi.
“Công chúa đâu? nàng có đi cùng hai người không?”
Hai người ngơ ngác nhìn nhau rồi đồng loạt lắc đầu.
“Công chúa vẫn luôn ngồi cùng phu nhân mà.”
“Lúc trước đúng là ngồi cùng nhau nhưng ta cũng không biết công chúa đã rời đi từ khi nào rồi.”
Đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành Tiểu Thất vội bảo Tiểu Lục cùng Liên Nhi chia nhau ra tìm.
Ba người tìm kiếm xung quanh một lượt kết quả là một cái bóng cũng không thấy. Liên Nhi lo lắng gấp gáp đến nước mắt cũng chảy tùm lum.
“Làm sao đây…huhu…công chúa mà xảy ra chuyện em cũng không muốn sống nữa… hức… hức… đều tại em không tốt…”
“Không phải lỗi của ngươi đừng tự trách, nếu muốn trách thì phải trách ta mới đúng.” Tiểu Thất áy náy an ủi Liên Nhi.
Tiểu Lục nhìn người dân trên phố đã dần thưa thớt cậu không nhanh không chậm nói Tiểu Thất.
“Hay trở về phủ nói cho tướng quân để ngài ấy phái người đi tìm. Ba người chúng ta bây giờ có ở đây tìm tới sáng chắc gì đã thấy công chúa.”
Tiểu Thất thấy cũng có lí bèn gật đầu.
“Ừ. Lão Lục huynh đưa Liên Nhi về phủ đi. Đệ đi tìm một lát nữa xem thế nào.”
“Không được. Chúng ta cùng về đi, ban đêm trên phố rất nguy hiểm.”
“Hai người về đi, đệ… muốn đi tìm công chúa.”
Liên Nhi nghe hai người đôi co rất không kiên nhẫn ngắt lời.
“Để mình nô tì trở về phủ báo cho tướng quân là được rồi. Lục ca ở cùng với phu nhân đi. Nhưng cũng không được tìm quá lâu, không thấy người thì nhanh trở về chúng ta nghĩ biện pháp khác.”
Trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy thôi, Tiểu Thất gật đầu đồng ý căn dặn Liên Nhi cẩn thận rồi lại chia nhau ra làm việc của mình.
Tiểu Thất tính toán suy nghĩ một lát rồi quyết định đi lại chỗ tửu lâu khi nãy tìm kiếm mấy hẻm nhỏ quanh đó. Trong lúc vô tình đi ngang qua một nam nhân cao lớn mặc đồ đen y bỗng khựng lại bước chân. Tiểu Thất đối với các loại mùi hương cực kỳ nhạy bén mà nam nhân kia có mùi hương trên người Thuần Hi.
Tiểu Thất không suy nghĩ nhiều liền lặng lẽ bám theo sau người đó. Gã đi vào y quán một lát rồi rất nhanh liền đi ra. Tiểu Thất sau khi để lại kí hiệu mới tiếp tục đi theo sau ra khỏi thành. Y thấy một nhóm người mặc đồ đen trên tay còn cầm theo đao, mặt mày người nào cũng rất dữ tợn.
Tiểu Thất lo lắng nhìn chằm chằm thân ảnh nữ nhân bị trói chặt chân tay nằm vắt ngang trên yên ngựa. Bọn họ thảo luận với nhau cái gì đó mới lên ngựa chạy đi. Y dõi theo hướng đi của nhóm người, biết rõ chính mình đi bộ khẳng định không đuổi kịp bọn họ đành quay lại vào thành tìm ngựa.
Tiểu Lục sau khi loanh quanh tìm kiếm một vòng không thấy người cũng không có chút biểu hiện lo lắng nào. Công chúa có sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến cậu, tìm kiếm mấy canh giờ đã rút cạn sức lực của cậu rồi. Tiểu Lục tùy ý tìm một quán ăn lấp đầy cái bụng đói mới thong thả quay lại chỗ đã hẹn trước với Tiểu Thất. Định bụng sẽ lựa lời khuyên Tiểu Thất về phủ nhưng khi đến nơi ngoại trừ một kí hiệu mũi tên thì không còn gì nữa.
Tiểu Lục buông một câu “chết tiệt” rồi chạy đi. Cậu không trở về phủ tướng quân mà tới một trang viên vắng vẻ âm u. Xung quanh trang viên không có hộ dân, cây cỏ mọc um tùm cũng không có người dọn tựa như một trang viên bỏ hoang nhiều năm. Tiểu Lục tới nơi cũng không gõ cửa mà trực tiếp đẩy ra chạy vội vào.
Tới trước gian phòng sáng đèn duy nhất trong trang viên Tiểu Lục mới lên tiếng gọi.
“Điện hạ.”
Cửa phòng tự động mở ra từ bên trong, Tiểu Lục bước vào hướng người ngồi trên tràng kỉ quỳ gối.
“Tham kiến thái tử điện hạ.”
“Đứng lên đi. Xảy ra chuyện gì, sao ngươi không truyền tin mà phải tự mình tới đây.”
“Ca ca không có ở đây sao ạ?”
“Văn Phong trở về Bắc đô rồi. Ngươi tới tìm hắn?”
“Không phải. Là Tiểu Thất xảy ra chuyện.”
“Cái gì?” Bạch Thái Thiên bật dậy khỏi trường kỉ xông tới chỗ Tiểu Lục gấp gáp hỏi lại.
“Ngươi nói cái gì? Tiểu Thất làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Lục nói sơ lược lại những phát sinh xảy ra vừa rồi cho Bạch Thái Thiên. Đôi mắt đen khẽ nheo lại Bạch Thái Thiên mơn trớn ngón tay trên Bạch Ngọc Phi Loan. Ngược lại với vẻ kích động vừa rồi bây giờ chàng lại rất bình tĩnh.
“Lục lạc không có dấu hiệu bị tác động chắc Tiểu Thất vẫn an toàn. Ngươi trở về trước ta sẽ đi tìm đệ ấy.”
Đối với phân phó của Bạch Thái Thiên Tiểu Lục rất tín nhiệm không hề phản bác lại. Trước khi đi cậu còn nghe Bạch Thái Thiên cẩn thận dặn dò.
“Vũ Tử ngươi ở trong phủ tướng quân phải chú ý an toàn, không có chuyện quan trọng thì đừng đưa tin tới đây. Nếu bị nghi ngờ thì lập tức rời khỏi đó, đã rõ chưa.”
Tiểu Lục cười đến rạng rỡ.
“Tiểu nhân là Lục Thần không phải Văn Đình Vũ, là sư huynh của tướng quân phu nhân chứ không phải con cháu Văn gia…Sẽ không có chuyện gì đâu.”
Bạch Thái Thiên thở dài vỗ vai Tiểu Lục rồi ra ngoài gọi Hắc Long tới nói vào tai nó.
“Đi tìm chủ nhân của mày.”
Tiểu Thất sau một trận giằng co mới miễn cưỡng ngồi vững trên yên ngựa, mặc dù không chạy nhanh như người ta nhưng chắc chắn là vẫn hơn đi bộ. Những lúc khó khăn thế này y mới chân chính nhận ra vẫn là Hắc Long của Tiểu Bạch đáng tin cậy hơn nhiều.
Y lần theo dấu vết vó ngựa để lại trên đường cùng với khứu giác nhạy bén tìm kiếm hướng đi của nhóm người áo đen. Chẳng rõ đã qua bao lâu nhưng khi Tiểu Thất tìm đến nơi thấp thoáng ánh lửa cùng tiếng người nói thì đã quá canh ba. Y trốn sau một lùm cây rậm rạp đưa mắt lén dò xét phía trước.
Ở nơi đó có khoảng 4, 5 gian phòng gỗ được tuỳ ý dựng lên, có thể là nơi để ở tạm mỗi khi nhóm người này tới đây. Xung quanh nơi đó đèn đuốc được thắp sáng choang, Tiểu Thất đánh giá số người áo đen khoảng trên dưới 50 người. Mặc dù biết có thể Thuần Hi đang bị nhốt ở trong đó nhưng tâm lí Tiểu Thất vẫn rất sợ không dám tiến lên thêm bước nào nữa.
“Kẻ nào ở đó?” Một giọng nói xa lạ xen lẫn cảnh giác vang lên trong đêm đen cực kỳ rõ ràng.
Lồng ngực Tiểu Thất bỗng chốc đập dồn dập, y căng thẳng cắn chặt răng ngồi im bất động. Y cảm nhận được tiếng bước chân đang ngày càng gần mình. Y lại nghe được tiếng động giống như tiếng da thịt bị vật gì đó đập vào rồi lại thêm một tiếng “bịch” nữa sau cùng là yên tĩnh.
Tiểu Thất hai tay ôm ngực thở ra từng hơi nhè nhẹ cứ như chỉ sợ mình thở mạnh một chút sẽ bị phát hiện vậy. Khoảnh khắc y ngẩng đầu muốn đứng dậy lại đối diện với khuôn mặt một người làm y giật mình muốn hét lên. Cũng may người kia lanh tay bịt miệng y lại còn đưa tay lên môi ra dấu im lặng. Tiểu Thất gật đầu người kia mới buông tay ra ngại ngùng nhỏ giọng xin lỗi.
“Phu nhân xin lỗi đã thất lễ.”
“Không sao. Nhưng Thượng Quan Dư ngươi tại sao lại ở đây.”
Thượng Quan Dư nhìn quanh một vòng rồi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thất.
“Thuộc hạ vẫn luôn đi theo công chúa, còn tới đây sớm hơn cả phu nhân nữa. Nhưng một mình thuộc hạ thật sự không phải đối thủ của bọn họ nên vẫn ở đây thăm dò.”
“Vậy… giờ phải làm sao? Ta không biết võ công không thể giúp ngươi đối phó đám người kia.”
“Phu nhân người nhìn thấy gian phòng kia không, là gian phòng nhỏ ở trong góc kia. Công chúa đang bị nhốt ở đó. Lát nữa thuộc hạ sẽ dụ đám người kia đi phu nhân xem tình hình rồi đưa công chúa trốn khỏi đây trước.”
“Có ổn không? Một mình ngươi như vậy rất nguy hiểm.”
Thượng Quan Dư cúi đầu hơi trầm tư thật lâu sau mới lên tiếng.
“Thuộc hạ có thể xin người một khẩn cầu không? Phu nhân đừng cho công chúa biết thuộc hạ đã tới đây.”
Hai người Tiểu Thất còn đang bàn tính kế hoạch cứu người mà bên Thuần Hi nàng đã mơ màng lấy lại được ý thức. Nàng đang cố nhớ lại tình huống của mình trước khi bị bắt cóc nhưng mà một chút đầu mối cũng không có. Bọn họ ra tay quá nhanh nàng chỉ vừa bước chân ra khỏi tửu lâu liền mất đi ý thức.
Tiếng cửa mở ra kéo luôn ý thức nàng quay lại. Thuần Hi bị trói cả tay lẫn chân, mắt cũng bị bịt kín nhưng ít nhất lúc này nàng vẫn có thể nghe.
“Cao công tử, người đã mang tới cho ngươi rồi giờ có thể giao thuốc cho lão tử chưa?”