Thần trí Tiểu Thất đã bắt đầu có chút mơ hồ nhưng vẫn bị cảnh vừa rồi làm cho giật mình. Lúc Bạch Thái Thiên mang vẻ mặt lo lắng bước vào Tiểu Thất rốt cuộc cũng thở ra một hơi.
Quả nhiên vẫn là Tiểu Bạch.
Y muốn suy nghĩ xem rốt cuộc vì sao người này vẫn luôn đúng lúc xuất hiện như vậy, không sớm không trễ, vẫn luôn vừa kịp lúc. Thế nhưng cái nóng tỏa ra từ toàn thân đã lấn át toàn bộ lí trí y, Tiểu Thất lẩm bẩm cái gì đó khi Bạch Thái Thiên sát lại gần mới nghe rõ được nội dung.
“Bịt mũi lại… không được ngửi.
…Lư đồng… có… có…”
Chẳng cần Tiểu Thất nói hết câu chàng cũng hiểu được ý y muốn nói. Bạch Thái Thiên dùng tay áo bịt kín mũi mình, vung một quyền đạp lư đồng đang tỏa ra hơi khói nhàn nhạt bay ra ngoài vỡ tan tành. Bạch Thái Thiên đỡ Tiểu Thất ngồi dậy lo lắng hỏi.
“Tiểu Thất, đệ sao rồi? Không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”
Cái đụng chạm vào da thịt của Bạch Thái Thiên làm cả người Tiểu Thất run lên, cả người như có hàng vạn con kiến đang bò quanh ngứa ngáy vô cùng. Y muốn đẩy người kia ra nhưng toàn thân đều vô lực chỉ có thể cầu cứu một chút lòng tốt của đối phương.
“Trói ta lại Tiểu Bạch…Cầu xin huynh…Không được chạm vào ta…”
“Đệ trúng độc rồi, còn cứ như vậy sẽ không ổn…”
“Không. Ta…ta chịu được, huynh cứ mặc kệ ta.”
“Tiểu Thất…Ta…” Ta sao có thể nhẫn tâm để đệ chịu khổ chứ.
“Tiểu Bạch… Nếu huynh dám động vào ta…ta sẽ chết cho huynh xem.”
Bạch Thái Thiên nhíu mày cắn chặt môi gật đầu với Tiểu Thất, chàng vốn chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng lúc người gặp nguy mà chiếm tiện nghi. Thế nhưng khi chính tai nghe Tiểu Thất thà chết cũng không muốn chàng chạm vào người lại khiến Bạch Thái Thiên đau lòng.
Chàng dùng đai thắt lưng cột chặt hai tay Tiểu Thất để y không lộn xộn còn chính mình chỉ đành bất lực ngồi bên cạnh giúp y lau mồ hôi. Quá nửa đêm tình hình Tiểu Thất lại càng trở nên nghiêm trọng, ý thức y hoàn toàn rơi xuống vực thẳm. Tiểu Thất chật vật uốn éo trên giường, men theo bản năng mà tìm kiếm hơi thở nam nhân, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng rên rỉ mê hoặc lòng người.
Trải qua đêm nay Bạch Thái Thiên thật sự phải cảm phục sức chịu đựng của mình quá lợi hại rồi. Chàng nể phục chính mình lại đau lòng cho Tiểu Thất, so với chàng y còn thống khổ hơn.
Chẳng biết qua bao lâu Tiểu Thất đột nhiên co giật rồi phun ra một ngụm máu lớn.
“Tiểu Thất… đệ có cần hành hạ bản thân tới như vậy không? Hắn có đáng để đệ phải làm tới vậy không?”
Tiểu Thất không trả lời Bạch Thái Thiên, y co ro trên giường hết than nóng giờ lại kêu lạnh.
Trên giường ngoại trừ hai cái gối thì không còn gì nữa, Bạch Thái Thiên cởi y phục của mình khoác lên người Tiểu Thất nhưng dường như chẳng có chút tác dụng gì. Tiểu Thất vẫn như cũ run lẩy bẩy miệng mấp máy.
“Lạnh quá…Mộ Dung huynh ở đâu, ta lạnh…đau quá… cứu mạng…”
“Ngoan, ta ở đây, không sao đâu.”
Bạch Thái Thiên cởi toàn bộ áo trên người mình đắp lên cho y, lại nhẹ nhàng ôm y vào trong lòng dùng nhiệt độ trên cơ thể mình ủ ấm cho Tiểu Thất. Tiểu Thất dần dần ổn định lại cứ như vậy thiếp đi trong cái vỗ về âu yếm của Bạch Thái Thiên.
Mặt trời ló dạng nơi chân trời xa xa, trong căn phòng gỗ xập xệ có hai nam nhân đang nằm sát bên nhau. Bọn họ hoàn toàn trong sạch thế nhưng hoàn cảnh lúc này của hai người nếu có người khác nhìn vào khẳng định sẽ cho rằng đêm qua đã phát sinh chuyện gì đó.
“RẦMMMM.” Cánh cửa gỗ xấu số cuối cùng cũng bị một đạp từ bên ngoài làm rớt xuống đất.
Âm thanh từ cửa rất lớn lại không ảnh hưởng quá nhiều đến người trong phòng. Tiểu Thất chỉ hơi nhíu mày lại không hề mở mắt ra, còn Bạch Thái Thiên thì hoàn toàn không quan tâm cũng chẳng có vẻ gì là hoảng hốt hay lo lắng.
Mộ Dung Hoa bước nhanh vào trong phòng, khuôn mặt chuyển từ lo lắng sang bất ngờ sau cùng là phẫn nỗ mà lớn giọng.
“Các người đang làm cái gì thế hả?”
Hắn siết chặt thanh trường kiếm trong tay nghiến chặt răng nhìn chằm chằm hai người trên giường. Lúc này, Tiểu Thất y phục không gọn gàng nhiều chỗ còn bị rách, cổ tay bị trói đã được cởi ra để lại hai dấu vết màu hồng nhạt, khoé mắt y ẩm ướt còn hơi sưng lên thoạt nhìn trông cực kỳ gợi tình. Mà một người khác trên giường thân trên không mặc y phục lại đang vòng tay ôm chặt Tiểu Thất vào lòng. Bây giờ quả thực có mười cái miệng cũng không thể giải thích nổi.
Quanh thân Mộ Dung Hoa lúc này bị bao trùm bởi một tầng lệ khí dày đặc, trên thái dương của hắn cũng nổi đầy gân xanh.
Hắn muốn giết người, rất muốn giết người.
Tiểu Thất nhìn Mộ Dung Hoa đằm đằm sát khí, lại nhìn tình hình của mình hiện tại, có chút gấp gáp muốn giải thích. Y bước vội xuống giường lại vì cơ thể bị trúng dược còn quá yếu nên té ngã ra sàn.
“Mộ Dung, huynh nghe ta giải thích, chuyện này không phải như huynh nghĩ đâu.”
Bạch Thái Thiên vốn nghĩ Mộ Dung Hoa sẽ đỡ Tiểu Thất nào ngờ lại nhìn thấy hắn chỉ đứng nhìn mặc kệ y chật vật ngã ngồi dưới sàn nhà. Bạch Thái Thiên khó chịu bước xuống đỡ Tiểu Thất đứng lên.
“Có sao không?”
Tiểu Thất lắc đầu ánh mắt vẫn hướng về phía Mộ Dung Hoa muốn giải thích lại bị Bạch Thái Thiên cắt ngang lời muốn nói.
“Mộ Dung đại tướng quân chúng ta lại gặp mặt rồi.” Bạch Thái Thiên nhàn nhã chỉnh trang lại y phục mỉm cười chào hỏi Mộ Dung Hoa.
Hắn không nhìn Bạch Thái Thiên mà tầm mắt lại dừng trên y phục nơi bờ vai của Tiểu Thất đã bị rách một mảng. Mộ Dung Hoa nhíu mày rút áo choàng trên người ném xuống dưới chân Tiểu Thất lời nói phát ra cũng mang đầy hàn khí.
“Mặc lại y phục cho đàng hoàng, còn muốn khoe thân cho ai xem.”
Cũng đúng lúc ấy trên vai Tiểu Thất được người bên cạnh khoác lên một chiếc áo choàng lụa màu trắng.
Tiểu Thất thoáng sửng sốt, chẳng biết là vì hành động quá mức ôn nhu của Bạch Thái Thiên hay vì câu nói của người mà y gọi là tướng công.
Mộ Dung Hoa lại vì vậy mà càng tức giận hơn.
“Ngươi còn không thừa nhận mình và Bạch Thái Thiên có quen biết. Chẳng phải muốn giải thích sao, được rồi ta cho ngươi cơ hội, giải thích đi.”
“Ha ha…Mộ Dung tướng quân, ngươi muốn nghe giải thích cái gì? Một người ngay cả phu nhân của mình cũng không bảo vệ được thì lấy tư cách gì yêu cầu đệ ấy giải thích.”
“Thái tử điện hạ, tay ngài vươn hơi xa rồi thì phải. Ta hỏi thê tử mình liên quan gì đến ngài.” Mộ Dung Hoa liếc ánh mắt đầy sát khí qua Bạch Thái Thiên rồi rất nhanh dừng lại trên người Tiểu Thất.
Mà Tiểu Thất lúc này đang rất loạn, Tiểu Bạch mà y biết chính là Bạch Thái Thiên kia, là thái tử của Bắc Triều, là kẻ thù của thần dân Nam Triều. Thế nhưng Tiểu Bạch cũng là ân nhân cứu mạng y, giờ y phải làm sao đây. Tiểu Thất cúi thấp đầu làm Mộ Dung Hoa không nhìn ra suy nghĩ của y. Cho đến khi Tiểu Thất một lần nữa đối diện với tầm mắt của hắn thì sắc mặt đã trở lại bình thường. Y yếu ớt nói như cầu xin hắn.
“Chúng ta về nhà rồi nói sau được không? Ta cam đoan sẽ không lừa dối huynh, chỉ cầu xin huynh… có thể để Tiểu Bạch rời khỏi đây không.”
Mộ Dung Hoa cùng Bạch Thái Thiên đã từng giao đấu qua, hai người bất phân thắng bại. Thế nhưng hiện tại người của Mộ Dung Hoa đã bao vây toàn bộ nơi này, nếu như thật sự phải đánh nhau Bạch Thái Thiên không chắc có thể thắng. Tiểu Thất muốn giúp Bạch Thái Thiên an toàn rời đi trước rồi sẽ giải quyết chuyện này sau.
Có vẻ như mọi chuyện lại không suôn sẻ như Tiểu Thất nghĩ, tình hình đang ở thế giằng co thì Thẩm Tri Minh dẫn theo một nhóm người đi tới.
“Tướng quân, đã tìm khắp mọi nơi vẫn không thấy công chúa…” Khi Thẩm Tri Minh nhìn thấy Bạch Thái Thiên và Tiểu Thất đứng cách đó không xa thì sửng sốt vội đứng thẳng người, tay thủ thế muốn tấn công, nói tiếp.
“Bạch Thái Thiên… hai người các ngươi quả nhiên là quen biết. Tướng quân, không thể tha cho bọn họ được.
Người đâu. Bao vây chỗ này lại, không để cho kẻ nào chạy thoát.”
Tiểu Thất hoảng hốt đứng chắn trước người Bạch Thái Thiên ngước ánh mắt cầu xin nhìn Mộ Dung Hoa.
“Không được. Huynh ấy là ân nhân của ta, Mộ Dung cầu xin huynh.”
Mộ Dung Hoa nhếch môi cười khẩy.
“Hừ. Ân nhân? Ai là ân nhân ngươi cũng đều lấy thân báo đáp như vậy à.”
“MỘ DUNG HOA…” Bạch Thái Thiên tức giận chĩa Bạch Ngọc Phi Loan về phía Mộ Dung Hoa lớn tiếng.
“Ngươi đừng có quá đáng.”
Mộ Dung Hoa cũng ngay lập tức rút kiếm ra khỏi chui chỉ vào Tiểu Thất đang chắn ở trước mặt Bạch Thái Thiên gằn giọng.
“Tránh ra.”
Tiểu Thất lắc đầu liên tục khẩn cầu.
“Không.”
“Ta bảo ngươi tránh ra.”
Tiểu Thất ấm ức mím chặt môi ngăn nước mắt không chảy ra lại kiên trì không hề có ý định bỏ mặc Tiểu Bạch. Mộ Dung Hoa không muốn động thủ với Tiểu Thất nhưng Thẩm Tri Minh lại không kiên nhẫn như vậy. Nhân lúc mọi người đều tập trung vào Tiểu Thất, Thẩm Tri Minh đã âm thầm phóng ám khí về phía Bạch Thái Thiên.
Ám khí bay qua vai Tiểu Thất lại bị cản lại bởi Bạch Ngọc Phi Loan vang lên một tiếng “keng” chói tai. Mộ Dung Hoa lợi dụng thời cơ đâm kiếm tới, Tiểu Thất trải qua một thoáng giật mình đã thấy trước mắt phản chiếu ánh sáng. Y không kịp suy nghĩ liền phản xạ theo bản năng dùng tay giữ lấy trường kiếm đang hướng về phía người ở sau mình.
“Tiểu Thất.”
“Tiểu Thất.”
Hai tiếng gọi lo lắng đồng thời vang lên, Mộ Dung Hoa vội khựng lại hành động, hắn cau mày lạnh giọng.
“Ngươi điên rồi phải không? Mau buông tay.”
“Để Tiểu Bạch rời khỏi đây.”
“Ngươi nhất quyết muốn chống đối lại ta?”
“Không phải, ta chỉ…Mộ Dung, huynh đừng ép ta.”
“Ha. Được… Giỏi lắm. Tiểu Thất ngươi càng ngày càng biết cách khiến ta tức giận rồi đấy.”
Mắt thấy máu từ tay Tiểu Thất đã nhỏ từng giọt xuống sàn Mộ Dung Hoa nghiến chặt răng buông tay làm thanh kiếm rơi xuống sàn nhà.
“Tướng quân, không thể để hắn đi được.” Thẩm Tri Minh mất kiên nhẫn muốn xông lên.
“Cút.”
Mộ Dung Hoa buông một câu rồi dứt khoát bước ra khỏi phòng không hề quay đầu nhìn lại