Trăng Tàn

Chương 81: Đáng chết



Mới qua mấy ngày ngủ không yên mà Tiểu Thất đã tiều tụy đi không ít, một phần vì ăn uống không ngon lại vì suy nghĩ quá nhiều chuyện nên khí sắc cũng ngày càng kém đi. Nỗi băn khoăn vì cái chết của hai huynh muội Cao gia cũng khiến y thấy bứt rứt không yên.

Ngày hôm sau trời đã không còn mưa nhưng nhiệt độ bên ngoài vẫn còn hơi se lạnh. Tiểu Thất khoác áo choàng mỏng cùng Tiểu Lục tới Mục phủ, y có chuyện muốn xác thực nên cần có người giúp, mà người này chỉ có thể là Mục Vĩnh Kì.

Lúc Tiểu Thất tới nơi Vĩnh Kì đã sớm không còn ở trong phủ, nếu như bình thường khi hắn tới quân doanh thì sớm nhất cũng phải buổi chiều mới trở về. Nhưng có vẻ như quản gia đã được căn dặn từ trước nên chỉ bảo Tiểu Thất ngồi đợi một lát, ông sẽ cho người đi báo với tướng quân.

Cứ nghĩ hẳn là sẽ phải đợi rất lâu nhưng Tiểu Thất chỉ là đi dạo vài nơi trong phủ thì Vĩnh Kì đã trở về. Hắn chưa từng nghĩ Tiểu Thất sẽ chủ động tới phủ tìm mình nên chỉ vừa nghe gia nhân báo hắn đã quẳng tất cả công vụ ra phía sau cấp tốc cưỡi ngựa trở về.

“Tẩu tử đợi có lâu không?”

Tiểu Thất nghe ra vài phần kích động lẫn hơi thở nặng nề của Vĩnh Kì thì có hơi bất ngờ nhưng cũng không quá để tâm.

“Không.”

Lúc này nô tài trong phủ mang trà và bánh ngọt lên nên cả hai đều im lặng không nói gì. Đợi khi xung quanh không còn ai khác Tiểu Thất mới nghiêm túc mở lời.

“Vĩnh Kì ta có chuyện muốn nhờ huynh giúp.”

Vĩnh Kì nghe xong yêu cầu đột ngột của Tiểu Thất thì có hơi giật mình.

“Ngươi muốn gặp Khắc Tư? Nhưng để làm gì? Hắn không phải ai muốn gặp là có thể gặp.”

Tiểu Thất có chút bối rối nhưng ánh mắt vẫn kiên trì.

“Ta biết khó mới tới đây gặp huynh.” Y thấy vẻ do dự trên khuôn mặt Vĩnh Kì nên nói tiếp.

“Huynh yên tâm, ta chỉ hỏi hắn vài câu thôi không làm tốn nhiều thời gian cũng không làm ảnh hưởng đến huynh đâu.”

“Ta không phải sợ phiền phức, chỉ là…”

Vĩnh Kì ngập ngừng rồi lại nuốt mấy lời còn định nói vào trong bụng.

Nạn hợp hoan phiến đang ngày một lan rộng, hiện tại điều tra ra chuyện này còn có liên quan tới Tây Vực, giờ mà gặp Khắc Tư không khéo còn bị kẻ xấu nhắm tới. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Thất cả ngày chỉ ở trong phủ, hơn nữa y còn là tướng quân phu nhân hẳn là sẽ không sao.

“Thật sự khó đến vậy sao?” Tiểu Thất thất vọng thở dài.

“Khó thì đúng là khó nhưng không phải không có cách, chỉ cần có lệnh bài của sư huynh là có thể tới Tông Nhân phủ.”

“Lệnh bài?”

Trong lòng Tiểu Thất đang tính toán làm sao để lấy lệnh bài của Mộ Dung Hoa mà không để hắn phát hiện, nhất thời không để ý đến câu nhắc nhở của Vĩnh Kì. Y ậm ờ gật đầu như đã hiểu rồi vội vàng cáo từ, trước khi đi còn không quên nhờ hắn giữ bí mật chuyện này với Mộ Dung Hoa.

Vĩnh Kì đồng ý mà không hỏi tại sao bởi vì hắn biết nếu Tiểu Thất muốn đến Tông Nhân phủ chỉ cần nói với Mộ Dung Hoa là được. Nhưng y chọn tới nhờ vả mình chắc chắn là muốn giấu Mộ Dung Hoa.

Tiểu Thất chưa bao giờ làm mấy chuyện lén lén lút lút nên cho dù là trước đây y vào thư phòng của Mộ Dung Hoa rất nhiều lần nhưng lần này lại rất căng thẳng và lo lắng. Mộ Dung Hoa hiện tại không ở trong phủ nên y chỉ có thể chọn lúc này để tìm lệnh bài.

Không thể phủ nhận Mộ Dung Hoa thật sự rất tin tưởng Tiểu Thất, y có thể tùy tiện đi mọi nơi trong phủ, có thể dùng những vật mà Mộ Dung Hoa luôn giữ bên người. Bởi vậy Tiểu Thất rất nhanh liền tìm ra chỗ để lệnh bài rồi lấy đi mà không một ai nghi ngờ, ngay cả Mộ Dung Hoa cũng không hề hay biết.

Ngày hôm sau Tiểu Thất mang theo tâm trạng bồn chồn căng thẳng cải trang theo Vĩnh Kì vào Tông Nhân phủ. Vĩnh Kì đứng bên ngoài cổng vỗ nhẹ lên vai Tiểu Thất.

“Không sao. Chỉ cần đưa lệnh bài cho lính canh bảo muốn gặp Khắc Tư là được.”

Tiểu Thất siết chặt hai bàn tay đang run lên của mình hỏi.

“Nếu bọn họ hỏi ta là ai thì sao?”

“Tẩu cầm lệnh bài của đại tướng quân bọn họ nhìn là hiểu thôi, sẽ không hỏi đâu.”

“Vậy được, ta vào đây. Đa tạ huynh Vĩnh Kì.”

Bóng dáng Tiểu Thất dần khuất sau cánh cửa gỗ bên trên là bảng hiệu đề ba chữ “Tông Nhân phủ”. Vĩnh Kì đứng đợi bên ngoài một canh rồi hai canh mà vẫn chưa thấy Tiểu Thất, hắn bắt đầu có chút nóng ruột muốn vào xem tình hình thế nào.

Đầu thì chưa nghĩ xong mà chân đã bước rồi, nhưng hắn vừa đi không xa đã thấy Tiểu Thất thất thần đi ra. Khuôn mặt y tái nhợt vành mắt lại đỏ ngầu tựa như vừa trải qua chuyện gì đó đáng sợ lắm. Vĩnh Kì đỡ cánh tay Tiểu Thất lo lắng hỏi.

“Tẩu tử, không sao chứ?”

“Không…không sao. Trở về thôi, ta muốn về nhà.”

“Tiểu Thất ngươi vừa mới khóc?”

Tiểu Thất đưa tay quẹt ngang vành mắt ẩm ướt của mình.

“Có sao? Không phải đâu huynh nhìn nhầm rồi.”

Biết tâm tình Tiểu Thất bây giờ đang không ổn nên Vĩnh Kì cũng không hỏi nhiều trực tiếp đưa người về tướng quân phủ.

Tiểu Thất đứng bên ngoài thư phòng cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh nhất có thể để gõ cửa. Bên trong vang lên âm thanh lạnh lùng quen thuộc.

“Ai?”

“Là…ta.” Y cứ nghĩ mình đã chuẩn bị rất tốt tâm lý rồi thế nhưng khi mở miệng nói chuyện mới phát hiện hóa ra bản thân đang rất sợ hãi.

Mộ Dung Hoa rất nhanh đã mở cửa, lời nói cũng ôn nhu đi không ít.

“Ngươi sao đột nhiên lại tới đây thế? Có phải có chuyện gì không?”

Tiểu Thất nhìn nụ cười dịu dàng cùng vẻ kích động của người trước mặt đột nhiên thấy xa lạ vô cùng. Y không hiểu rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của hắn, hay chỉ khi Mộ Dung Hoa ở trước mặt y mới có bộ dáng này còn khi quay lưng hắn mới là chính mình.

“Không có chuyện thì không thể tới gặp huynh à? Chúng ta bắt đầu xa lạ như vậy từ khi nào thế?”

Thời gian gần đây quan hệ của hai người không hòa hợp, vì không muốn Tiểu Thất càng khó chịu với mình nên Mộ Dung Hoa đã chuyển tới thư phòng, cũng mấy ngày rồi hắn không nói chuyện với y.

“Ta không phải có ý đó, cũng vừa lúc ta có chuyện muốn bàn với ngươi.”

“Cũng được, cứ thẳng thắn nói chuyện một lần đi.”

Mộ Dung Hoa có dự cảm không tốt nhưng lại không thể từ chối Tiểu Thất nên đành phải chủ động nói chuyện trước.

“Sư phụ vừa gửi thư tới bảo rằng vài ngày nữa sẽ tới kinh đô để chuẩn bị hôn sự cho Vĩnh Kì. Đệ ấy đúng ra nên thành thân từ sớm mới đúng, khỏi phải…”

“Cái người họ Cao đã từng nhốt ta bây giờ thế nào rồi?”

Mộ Dung Hoa bị lời nói đột ngột của Tiểu Thất làm khựng lại, nhưng chỉ là trong chốc lát hắn đã trở lại như bình thường xem như chưa nghe đến câu nói của y mà nói tiếp.

“Ngươi xem danh sách sính lễ như vậy đã ổn chưa?”

“Chuyện của Cao quý phi có liên quan đến huynh không?”

Mộ Dung Hoa bóp chặt tờ giấy đang giơ ra trước mặt Tiểu Thất rồi lại buông lỏng tay, giọng nói vẫn hờ hững như cũ.

“Nếu ngươi không có ý kiến vậy ta…”

Tiểu Thất đứng trước mặt Mộ Dung Hoa nhìn chằm chằm vào mắt hắn như là đang nói “đừng có đánh trống lảng, hôm nay không nói chuyện rõ ràng ta nhất định sẽ không bỏ qua”.

Mộ Dung Hoa xoay người đưa lưng về phía Tiểu Thất che giấu đi sự nham hiểm trong ánh mắt buông lời lạnh nhạt.

“Đều do bọn họ tự tạo nghiệt, đáng phải chết. Những chuyện này ngươi không cần phải quan tâm.”

Cái chết được phát ra từ miệng hắn nhẹ nhàng như đang bàn luận xem hôm nay nên ăn món gì vậy, không hề do dự hay có lấy một chút hối hận.

“Bọn họ đắc tội gì với huynh, có đáng để huynh phải ra tay tàn độc như vậy không?”

“Bọn họ có gan đắc tội ta sao?” Hắn nhướn mày xem thường. “Nhưng bọn họ dám tính kế ngươi, vậy cũng nên tính tới chuyện bản thân phải trả giá.”

Tiểu Thất há miệng thở dốc, vậy hoá ra người gây ra cái chết cho huynh muội Cao gia nguyên nhân lại chính là mình.

“Vậy…Miên Miên thì sao? Con của nàng ấy thì sao?”

Mộ Dung Hoa hoảng hốt quay ngoắt người lại đối diện với gương mặt suy sụp đầy tội lỗi của Tiểu Thất thì sợ hãi muốn giữ chặt lấy y. Tiểu Thất trốn tránh bàn tay của Mộ Dung Hoa nói tiếp.

“Nàng ấy…Huynh…sao có thể tàn nhẫn như vậy.”

“Không phải như ngươi nghĩ đâu. Tiểu Thất nghe ta giải thích được không?”

Tiểu Thất đưa tay ôm lồng ngực đang đau nhói, chẳng biết từ khi nào nước mắt y cũng chảy ra.

“Giải thích cái gì? Huynh dám nói huynh cùng Miên Miên chưa từng phát sinh quan hệ không? Huynh dám nói nàng ta không mang thai cốt nhục của huynh không? Huynh dám nói chính mình không lừa nàng ấy uống thuốc phá thai không?” Tiểu Thất kích động đến mức lời nói cũng không tự chủ mà lớn hơn.

“Ta thừa nhận là ta sai, nhưng hoàn cảnh khi ấy…”

“Là vì bất đắc dĩ. Là vì nghĩ tới ta… Có phải huynh muốn nói như vậy không.” Tiểu Thất bật cười hai tiếng rồi loạng choạng lùi về sau mấy bước, y phải giữ chặt lấy mép bàn mới không để chính mình bị ngã.

“Là ta hại chết huynh muội Cao gia, là ta hại Miên Miên cùng hài tử của nàng ấy, ta mới là tội nhân đáng bị ngũ mã phanh thây.”

Mộ Dung Hoa muốn đỡ lấy Tiểu Thất lại bị y gạt phăng đi.

“Đừng chạm vào ta. Mộ Dung Hoa, huynh còn không bằng cầm thú.”

Tình hình bên trong thư phòng bây giờ như đang ở giữa hầm băng thì đúng lúc này nha hoàn A Quế bên cạnh Chu Mẫn tất tả chạy tới gõ cửa ầm ầm, còn chưa được Mộ Dung Hoa cho phép đã vội nói.

“Tướng quân không xong rồi, Chu di nương ngất xỉu rồi, lại còn…còn chảy rất nhiều máu nữa. Người mau tới xem đi ạ.”

Mộ Dung Hoa chẳng buồn để tâm nhưng thấy Tiểu Thất vội đi ra ngoài nên hắn cũng theo sau. Mặc dù Tiểu Thất tâm tình đang rất suy sụp nhưng y vẫn còn lí trí để phân biệt chuyện gì mới là quan trọng lúc này.