6 giờ sáng, Việt Triêu Tịch bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Anh vừa mở mắt ra, dường như còn đang đắm chìm trong sự kiều diễm của đêm qua, mọi chuyện phát triển nhanh làm anh nảy sinh nghi ngờ đây chỉ là giấc mộng.
Lúc này, người bên cạnh anh nhích lại gần, dính sát vào anh.
Cơ thể mềm mại dựa vào anh, bầu ngực no đủ cọ lên lồng ngực anh, bàn tay cô thậm chí còn đặt trên vùng hông trần trụi của anh.
Hô hấp của Việt Triêu Tịch hơi trì trệ, ánh nắng sáng sớm từ cửa sổ chiếu vào phòng, anh nhìn gương mặt quen thuộc đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của mình.
Thì ra thật sự là cô.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tần Tranh còn chưa hết ửng đỏ, mái tóc đen dài xõa trên vai cô, làm cho da thịt trắng như tuyết của cô càng thêm nổi bật.
Ánh mắt của Việt Triêu Tịch nhìn vào trong chăn, anh thấy những vết đỏ mà đêm qua anh đã để lại trên da thịt cô, khắp người cô đâu đâu cũng có.
Trên đầu nhũ hồng nhạt của cô thậm chí còn lưu cả dấu răng mờ mờ.
Bởi vì cô thật sự đã say nên anh không nỡ làm thật, vì vậy đã dùng cách thức khác để tuyên bố chủ quyền, thỏa mãn bản năng chiếm hữu của mình.
Anh dùng cách đặc biệt bắn ra hai lần, cả sinh lý lẫn tâm lý đều đạt được sự thỏa mãn cực hạn, nhưng anh vẫn cảm thấy chưa đủ.
Đêm qua mãi cho tới khi kết thúc, anh vẫn không ngừng hôn lên môi và cơ thể mềm mại của cô, cho đến khi bản thân không biết đã ngủ từ lúc nào.
Tần Tranh.
Trong thâm tâm anh nhẹ nhàng gọi tên cô, bất giác nở một nụ cười, nắm lấy tay cô đặt lên môi mình rồi dịu dàng hôn khẽ.
Anh rất muốn ngủ với cô tới khi tự nhiên tỉnh dậy, nhưng hôm nay anh còn công việc, không thể tiếp tục ở bên cạnh cô, mọi chuyện cũng chỉ có thể chờ lúc sau rồi nói.
Lúc anh đứng dậy, thấy trên tủ đầu giường có một cánh hoa anh đào màu hồng nhạt, anh tiện tay cầm lên đặt vào một quyển sách bên cạnh.
<Ánh trăng và 6 đồng pen-ni>.
Anh ngẩng đầu lên, thấy ở trên đầu giường của cô treo một bức ảnh, nền đen tuyền vào một vầng trăng khuyết.
Đây là ảnh chụp bề mặt mặt trăng, được chụp qua kính thiên văn.
Phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ, hình như là số tham chiếu.
Việt Triêu Tịch quay đầu nhìn thoáng qua, bên ngoài cửa sổ có một kính thiên văn, anh thầm nghĩ bức ảnh này có lẽ là do chính cô tự chụp được.
Thì ra, cô thích nhất là mặt trăng.
Mãi tới khi Tần Tranh thức dậy đã là gần giữa trưa.
Bức màn đã được người khác kéo lại, cho nên cô không cảm nhận được ánh sáng chói mắt, lúc tỉnh lại ý thức vẫn còn chút mông lung.
Mới vừa ngồi dậy, chăn mỏng rơi xuống để lộ ra cơ thể trần trụi, lúc này cô mới tỉnh táo lại một chút.
Càng làm cô kinh hoảng hơn là, toàn thân cô từ trên xuống dưới đều là dấu hôn, dấu vết đỏ tươi nhắc nhở cô về chuyện hoang đường mình đã làm vào đêm qua.
Căn phòng không lớn, vừa nhìn một cái là thấy hết toàn bộ, “tên đầu sỏ” đã sớm rời đi.
Vì uống rượu nên đầu óc vẫn còn âm ỉ đau, cô bắt đầu hồi tưởng về chuyện đêm qua.
Cậu có muốn lên trên ngồi một lát không?
Đêm nay cậu ở lại đây với tôi được không? Tôi không muốn ở một mình…
Không uống say làm sao ngủ với cậu?
Dĩ nhiên là muốn ngủ với cậu rồi.
Rất thích giọng nói của cậu.
…
Là Việt Triêu Tịch, người mà cô vẫn luôn hằng nhớ nhung, người mà cô không cách nào quên đi được.
Cô ngồi dậy, vành tai lại lần nữa đỏ ửng.
Cho nên tối hôm qua, bọn họ rốt cuộc đã làm chưa?
Cô cố gắng nhớ lại, hình như là có những hành vi đụng chạm, nhưng không có làm tới bước cuối cùng, song cũng đủ thân mật.
Chỉ là, nếu đã như vậy, sao anh lại không thẳng thắn làm tiếp bước cuối cùng?
Không lẽ anh sợ cô là một mối phiền phức sao? Cho nên, chọn cách dứt khoát rời đi.
Tần Tranh cầm điện thoại lên xem thử, lúc này cô mới nhớ ra cô đã chặn Việt Triêu Tịch từ ba năm trước rồi.
Tần Tranh không muốn nghĩ tới chuyện này nữa, cô cố gắng để cuối tuần của bản thân trở nên bận rộn hơn.
Trước tiên là tự nấu cho mình canh giải rượu, rồi chuẩn bị làm cơm trưa, sau đó tổng vệ sinh, đến siêu thị mua đồ.
Tình hình dịch bệnh bắt đầu có xu hướng quay trở lại, cô chỉ có thể dự trữ thức ăn đầy tủ lạnh mới có cảm giác an toàn.
Còn người trong lòng kia, cho dù hình bóng anh lấp đầy trái tim cô, nhưng anh không thuộc về cô.
Nghĩ cũng chẳng được ích gì, chi bằng không nghĩ tới nữa.
Thứ Hai trở về đơn vị, vừa sáng sớm Tần Tranh đã bị gọi tham dự cuộc họp.
Tần Tranh phụ trách bộ phận phát triển phần mềm, lần này, vì dự án mới, họ đã thành lập một nhóm công việc nhỏ và cơ cấu lại nhân sự.
Chờ tới khi mở tài liệu ra, Tần Tranh mới phát hiện dự án mới này sẽ hợp tác với công ty khoa học kỹ thuật IS, cũng chính là công ty của Việt Triêu Tịch.
Người ngồi bên cạnh cô vào hơi trễ, lúc này đang vừa xem tài liệu vừa xoay bút trong tay.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô hơi dại ra thì chầm chậm nhích người lại gần.
“Tần Tranh.” Anh ấy nhỏ giọng nói.
Tần Tranh hơi nghiêng đầu, đối diện với khuôn mặt bình tĩnh của đối phương, trong mắt không khỏi lướt qua một tia kinh ngạc.
“Lạc Nhất Minh, anh về khi nào vậy?”
Cô và Lạc Nhất Minh được tuyển vào cùng năm, nhưng Lạc Nhất Minh tốt nghiệp thạc sĩ, anh ấy lớn hơn cô ba tuổi.
Hai người chung tổ đã làm cùng mấy dự án, ở lại Giang Thành khoảng một năm thì bị điều đi hai nơi khác nhau.
Lạc Nhất Minh đi Bắc kinh, Tần Tranh thì được điều về quê của cô là ở Thanh Đồng.
Dĩ nhiên, lần này hai người họ lại được điều về chung chỗ.
“Tuần trước.”
Lạc Nhất Minh dựa lưng vào ghế xoay, im lặng duỗi người rồi nhìn cô với ý cười nhàn nhạt.
“Nói ra cũng thật trùng hợp, nghe nói lần này ký túc xá phân cho anh cũng cùng tòa nhà em đang ở.”