Trăng Tỏ Hòa Sương Trong

Chương 22



Khi ba mẹ Thẩm Tư Thanh biết tin, họ đã mua vé máy bay và vội vã đến ngay trong ngày.

Sau khi cách triệu chứng của Thẩm Tư Thanh biến mất, cô buộc phải nghỉ phép, công ty đã cho cô nghỉ nửa tháng, đồng thời đưa ra thông báo rằng nếu không hết thời gian nghỉ thì không được đến công ty. Xét cho cùng thì Thẩm Tư Thanh cũng là người được công ty bỏ ra rất nhiều công sức mời về, nếu cô xảy ra chuyện gì thì đó sẽ là một tổn thất lớn cho công ty.

Thẩm Tư Thanh ngồi trên giường bệnh, thân hình gầy gò, khuôn mặt không chút huyết sắc, như thể một cơn gió cũng đủ thôi bay cô vậy. Gió đột ngột thổi vào phòng qua cửa sổ, do không bị cản lại bởi tấm rèm nên cứ thế phả thẳng lên người Thẩm Tư Thanh, cơn lạnh lẽo trượt từ cổ cô xuống tới xương quay xanh. Thẩm Tư thanh che miệng ho khan, rất lâu cũng không dừng lại được.

Mặc dù ba mẹ của Thẩm Tư Thanh đều là nhân vật có tiếng trong đơn vị, nhưng họ vẫn vô cùng bận rộn và phải quán xuyến tất thảy từ việc to đến việc nhỏ. Hơn nữa, có ba mẹ bên cạnh, Thẩm Tư Thanh lại luôn cảm thấy mình sẽ trở nên yếu đuối hơn, nên cô đã bảo họ về nhà.

Ba mẹ cô cũng đã hỏi bác sĩ rất cẩn thận, bác sĩ nói rằng cơ thể Thẩm Tư Thanh hoàn toàn ổn, nhưng cần phải hồi phục sức khoẻ, lúc này ba mẹ cô mới yên tâm rời đi.

Người chăm nom vừa vào đã phải vội vàng đóng cửa sổ lại. Người chăm nom là do ba mẹ Thẩm thuê đến, họ Diêu, là một cô gái có tính cách vui vẻ thoải mái.

Tiểu Diêu hỏi Thẩm Tư Thanh có muốn ăn gì hay không, Thẩm Tư Thanh lắc đầu, chỉ nói: “Tiểu Diêu, em không cần phải để ý đến chị đâu, thực ra là chị đã khoẻ rồi.”

Tiểu Diêu nhìn sang Thẩm Tư Thanh, đôi mắt đẹp như hoa đào không biết đang suy nghĩ điều gì. Cô ấy không hỏi nữa, mà ngồi trên ghế sofa im lặng nhìn Thẩm Tư Thanh.

Sau một lúc ở trong phòng, đột nhiên Thẩm Tư Thanh quay sang nhìn Tiểu Diêu, hỏi: “Em có thể nói chuyện cùng chị không?”

Tiểu Diêu vui vẻ gật đầu, rồi nhanh chóng đứng dậy ngồi bên cạnh giường bệnh, chống hai tay lên má, hỏi Thẩm Tư Thanh: “Chị muốn hỏi điều gì sao?”

Thẩm Tư Thanh thấy vậy cũng thú vị mỉm cười, nụ cười có chút nhàn nhạt. Cô hỏi Tiểu Diêu: “Sao em lại biết?”

Tiểu Diêu cau mày trả lời: “Khuôn mặt chị viết rõ là đang có tâm sự, thực ra như vậy không tốt cho việc hồi phục sức khỏe đâu.”

Giọng Thẩm Tư Thanh chợt yếu đi, gần như chẳng thể nghe rõ: “Chị đang nhớ một người.”

Tiểu Diêu tỏ vẻ tiếc nuối, rồi hỏi: “Là đàn ông phải không ạ?”

Thẩm Tư Thanh gật đầu.

Tiểu Diêu trầm ngâm suy nghĩ: “Vậy e rằng không có cách rồi, đàn ông là thứ tàn nhẫn nhất trên thế giới này.” Cô ấy nói, rồi ngồi thẳng người dậy, nhấn giọng: “Không, phải là loài sinh vật không có trái tim mới đúng!”

Thẩm Tư Thanh thích thú nhìn cô gái, trong mắt hiện lên một nụ cười: “Sao vậy? Bạn trai em đã làm điều gì không đúng với em sao?”

Sau khi nghe thấy lời này, Tiểu Diêu lập tức che mặt, tránh ánh mắt của Thẩm Tư Thanh, nghẹn ngào nói: “Trước giờ anh ấy chưa từng là bạn trai của em.”

Thẩm Tư Thanh hiểu ra, bèn không hỏi thêm gì nữa.

Sau một lúc im lặng, Tiểu Diêu như đang tự nói với chính mình: “Em đã từng tỏ tình với anh ấy, khi đó rõ ràng anh ấy tỏ ra rất vui vẻ, nhưng ngay một giây sau lại đột nhiên quay người rời đi. Anh ấy cao, chân lại dài, khi ấy em có đuổi thế nào cũng chẳng đuổi kịp…” Tiểu Diêu bắt đầu khóc, cô gái vùi mặt trong lòng bàn tay, bờ vai run lên bần bật.

Thẩm Tư Thanh hoảng loạn, cô xoa đầu Tiểu Diêu, không biết phải khuyên nhủ cô ấy thế nào, chỉ đành nói: “Tiểu Diêu, em đừng khóc.”

Vừa khóc, Tiểu Diêu vừa đưa một bàn tay đặt lên má Thẩm Tư Thanh, nặng nề nói: “Không sao đâu chị, em chỉ có chút khó chịu khi nghĩ lại mà thôi, khóc một lúc là hết rồi.”

Vì vậy Thẩm Tư Thanh không tiếp tục nói nữa, cô lo lắng nhìn Tiểu Diêu, rồi đưa khăn giấy cho cô ấy, khi một hộp giấy đã dùng hết một nửa, thì cuối cùng Tiểu Diêu cũng ngừng khóc. Cô ấy ngẩng đầu lên, hai hàng nước mắt trong veo chảy dài trên khuôn mặt, khoé mắt đỏ hoe.

Thẩm Tư Thanh âu yếm nhìn Tiểu Diêu và lau nước mắt cho cô ấy.

Tiểu Diêu sụt sịt, uống một cốc nước đầy, rồi tức giận nói: “Em không đuổi kịp anh ấy, cũng kể từ khi đó em chẳng còn gặp lại anh ấy nữa, gọi điện, nhắn tin đều không thấy hồi âm,

rõ ràng trước đây anh ấy từng nói rằng đợi đến sau khi em tốt nghiệp thì anh ấy sẽ cân nhắc đến chuyện giữa hai tụi em.”

Tiểu Diêu mở to đôi mắt, bất lực nhìn Thẩm Tư Thanh: “Chị, chị nói xem liệu có phải thực ra anh ấy là một tên cặn bã không? Có phải anh ấy đã có bạn gái từ lâu rồi không?”

Thẩm Tư Thanh im lặng một lúc, sau đó hỏi Tiểu Diêu: “Em có biết cậu ấy làm việc ở đâu không?”

Tiểu Diêu nói: “Trước đây, anh ấy nói với em rằng ước mơ của anh ấy là sau khi tốt nghiệp được làm việc tại Tập đoàn TD, nhưng hiện tại thì em không rõ.”

Sau khi nghe thấy câu này, Thẩm Tư Thanh mỉm cười thú vị, rồi lại hỏi: “Cậu ấy tên là gì?”

Tiểu Diêu nói ra ba chữ.

Thẩm Tư Thanh mở to mắt, ngạc nhiên nói: “Hiện tại cậu ấy đang làm việc trong một bộ phận tại trụ sở của Tập đoàn TD, vừa mới nhậm chức không lâu.”

Vì bộ phận này có quan hệ với bộ phận dưới quyền của Thẩm Tư Thanh, vì vậy khi bên đó tuyển nhân viên mới, cô cũng có xem qua tài liệu để nhận người. Tuy nhiên sau khi nhân viên mới vào làm việc lại chưa có cơ hội được gặp Thẩm Tư Thanh.

Tiểu Diêu vui mừng nắm tay Thẩm Tư Thanh: “Chị! Em biết chị rất giỏi, nhưng không ngờ chị lại làm việc trong Tập đoàn TD! Quả thật là quá tuyệt vời!”

Thẩm Tư Thanh chỉ lắc đầu, nói: “Đâu có, chỉ là các dự án của Tập đoàn TD rất thú vị mà thôi.”

Vì vậy, Thẩm Tư Thanh đã cho Tiểu Diêu một số lời khuyên, đầu tiên là không nên đến công ty tìm người, như vậy không những chẳng vào được mà còn gây ảnh hưởng tới công việc của đối phương.