Hứa Văn Diệp không c.h.ế.t. Hắn là đế vương làm sao có thể bỏ hết để c.h.ế.t vì tình được.
Hắn đã sớm biết Diệp Tinh Trầm muốn hạ độc mình, cũng biết ở ngoài cung làm những gì, hắn biết tất cả cũng không ngăn cản bởi vì không cần thiết.
Nàng ấy chỉ là một nữ nhân, cứ cho như là mặc kệ nàng ấy làm việc thì cũng không thể gây nên sóng gió gì.
Đây đã là điều nàng ấy muốn vậy thì cứ để cho nàng ấy được toại nguyện, coi như một phần quá cuối dùng dành cho nàng ấy.
Sau này, Hứa Văn Diệp nạp rất nhiều phi tử, các nàng ấy ghép với nhau chính là hình dáng của Diệp Tinh Trầm.
Đúng như hắn suy nghĩ, cho đến khi hắn c.h.ế.t, những việc mà Diệp Tinh Trầm làm ở ngoài cung cũng không có gây nên sóng gió gì.
Vương triều vững chắc, bế quan tỏa cảng, tất cả đều như cũ, không có bất kỳ điều gì thay đổi.
Hứa Văn Diệp sống đến năm mươi năm tuổi, hôm ấy trước khi c.h.ế.t, có đúng một cung nữ hầu hạ bên cạnh, nàng ta nhìn hắn rồi lạnh lùng nói: “Ngươi có hối hận không?”
“Gì cơ?” Hắn mấp máy bờ môi, cũng không nói ra được gì nữa.
Cung nữ cười rồi lạnh lùng nói tiếp: “Hứa Văn Diệp, ngươi sẽ gặp báo ứng.”
Hắn là Hoàng thượng đấy, là cửu ngũ chí tôn, sao nàng ta dám nói chuyện với hắn như vậy? Chẳng lẽ nàng ta cũng tới từ tương lai sao?
Phút chốc trong mắt Hứa Văn Diệp trào lên nỗi nhớ nhung và sự mong chờ.
Thật đáng tiếc, cung nữ không phải. Chỉ là lúc Diệp Tinh Trầm còn sống nàng đi theo học được con chữ, đọc được sách, nghe nàng ấy nói chút đạo lý.
Rất nhanh nàng có thể xuất cung, đợi nàng rời đi khỏi nơi này, sẽ đem những đạo lý này nói cho bạn bè của nàng nghe, con của nàng nghe.
Nàng cũng muốn dạy con mình biết chữ, đọc sách, dạy sự bình đẳng người với người, vì chính mình mà sống, con cháu đời sau đời đời kế thừa.
Đằng ấy hỏi Diệp Tinh Trầm thay đổi điều gì sao?
Hình như là không có gì cả mà cũng hình như là thay đổi rất rất nhiều.
Mà những việc nhỏ này không thay đổi gì mấy, dạng người như Hứa Văn Diệp sẽ mãi mãi không hiểu được.
Nhưng chắc chắn sẽ có người hiểu. Giống như đằng ấy…cũng giống như ta.