Trang Viên Hoa Hồng Trắng

Chương 33: 33





"Chủ nhân, thật sự là do tôi quá ghen ghét, ngài đối tốt với cô ta như vậy, tôi sợ cô ta sẽ thay thế vị trí của tôi."
"Vị trí của ngươi?" Ôn Đình Sơn khẽ vuốt cằm cô ta, đối với gương mặt đáng thương kia không có một chút dịu dàng.

Ngón tay của hắn nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô ta, cảm nhận rõ nỗi sợ hãi run rẩy của cô ta: "Vị trí của ngươi là cái gì?"
Mễ Lạc dừng một chút, run rẩy nói: "Tôi...!Tôi là con chó của chủ nhân."
Ôn Đình Sơn cười: "Coi như vẫn còn tự hiểu lấy, ngươi bất quá chỉ là con chó săn ta nuôi, tìm kiếm đồ ăn vì ta mà thôi.

Nếu một ngày nào đó ngươi trở nên vô dụng hoặc không nghe lời, ta có thể sẽ giết ngươi bất cứ lúc nào đấy."
Tay hắn dần đi xuống, dễ dàng ôm lấy chiếc cổ nhỏ bé của cô ta.

Ngay cả khi hắn còn chưa dùng sức, Mễ Lạc cũng cảm thấy hít thở không thông.

Cô ta thống khổ cầu xin: "Chủ nhân....!Tôi sai rồi, xin đừng giết tôi."
"Ngươi động đến đồ ăn của ta." Ôn Đình Sơn rất không vui, không ai có thể phản kháng hắn.


Con chó hắn nuôi không nghe lời, lại có lá gan động đến đồ ăn của hắn, thậm chí không tiếc dụ dỗ Tư Viện đi ra ngoài, thiếu chút nữa bị kẻ khác ăn luôn.

Ha, đúng là quá ngu xuẩn.

Mễ Lạc thoáng hiện lên một chút vui mừng, quên cả sợ hãi: "Chỉ....!Cô ta chỉ là đồ ăn thôi sao?"
Ôn Đình Sơn buông cô ta ra, Mễ Lạc vội vàng thở dốc, rồi lại tràn đầy chờ mong: "Chủ nhân, cô ta cũng chỉ là đồ ăn thôi đúng không?"
Ôn Đình Sơn hừ cười: "Cô ta là cái gì không quan trọng, nhưng Mễ Lạc, ngươi nên nhớ kỹ thân phận của bản thân, làm tốt việc mà một con chó nên làm.

Thấy ngươi đã theo ta lâu như vậy, ta tha thứ cho ngươi một lần, nhưng phải nhớ kỹ, không có lần sau."
Hắn không giết cô ta, Mễ Lạc vui vẻ, quả thực cô ta không giống người thường mà.

Ôn Đình Sơn nghe thấy suy nghĩ của cô ta, mặt không chút thay đổi đứng dậy.

Nhìn thấy hắn rời đi, Mễ Lạc nhịn không được truy hỏi: "Ngày đó vì sao chủ nhân không trực tiếp ăn cô ta ạ?"
Nếu là đồ ăn, vậy vì sao phải chờ? Sự kiên nhẫn của hắn với đồ ăn cũng chưa từng vượt qua ba ngày.

Bước chân Ôn Đình Sơn dừng lại, cười như không cười nhìn cô ta: "Mễ Lạc, thu hồi suy nghĩ của ngươi đi."
Mễ Lạc nhìn hắn rời đi, ngồi dưới đất không dám nhúc nhích.

Sao cô ta lại quên người này có khả năng đọc được suy nghĩ cơ chứ, tâm tư của cô ta căn bản không qua nổi mắt hắn.

Có vẻ như Tư Viện vẫn chưa chết.

Cô ta siết chặt nắm đấm, nỗ lực kìm nén sự bất mãn.

Nhịn, nhất định phải nhịn, có loại phụ nữ nào mà hắn chưa nếm qua.

Tư Viện kia ngu xuẩn như vậy, cả diện mạo lẫn dáng người đều không có, ngay cả đầu óc cũng không, dựa vào cái gì mà tranh với cô ta?

Được rồi, bản thân chỉ cần làm tốt việc của mình là có thể vĩnh viễn được ở bên cạnh hắn, mà Tư Viện...!Chẳng qua là một bình máu bị hắn nuôi nhốt mà thôi.

Tư Viện biết, chuyện này không phải mơ.

Ngay cả khi quản gia dùng video làm chứng, nói cô hốt hoảng trở về, cô cũng không tin.

Hơn nữa tính cả lần này thì đã là hai lần.

Dù cho cánh tay không có vết thương, cô cũng tin tưởng bản thân đã bị rơi vào một bẫy rập không tên.

Điều kỳ lạ đầu tiên chính là cái tòa nhà này, còn có mọi người sống trong đây nữa.

Dường như kể từ khi cô sống ở đây, có thứ gì đó kỳ quặc bắt đầu xoay quanh cô.

Sau khi hồi phục, cô quay trở lại căn phòng cho thuê hôm nọ, nơi đó vẫn luôn có người ở, cũng không có ai muốn cho thuê phòng cả.

Nhưng Tư Viện lại thấy ở cạnh cửa có một mảnh vụn nhỏ, là của chiếc ô bị con quái vật kia đánh gãy rồi rơi xuống.

Những mảnh nhựa màu xanh lam, là đồ trang trí nhỏ đến mức khó mà phát hiện trên chiếc ô che mưa.


Chính vì điều này, cô bắt đầu tìm hiểu về tang dược, nhưng lại không có bất kì bản hồ sơ nào ghi chép về nó.

Cô lại tìm kiếm về yêu thú, trăm cay nghìn đắng, cuối cùng cũng tìm được một bản luận văn về yêu vật mà con người chưa từng biết tới.

Bài báo nói vào thời cổ đại, cùng với sự tuyệt chủng của loài khủng long, từ trên trời rơi xuống những ngọn lửa, trong đó có một loại vật chất đặc biệt.

Loại vật chất này tương tự như côn trùng nhỏ, mắt thường khó mà thấy được.

Bọn chúng đến cùng đám lửa kia, tĩnh lặng ngủ yên trong đất đai, trên động vật, thực vật.

Trải qua nhiều năm tiến hóa, chúng dần dần sống lại.

Một số ký sinh trên thân động vật, theo sự sinh trưởng của chúng mà dần có bộ dáng hình người.

Trong những ngày đầu tiên, chúng bị mọi người gọi là quái vật..