Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1085: Náo loạn một đạo giang sơn



Phương Giải cưỡi bạch sư đi đầu, bảy trăm tinh nhuệ lập tức phóng ngựa đi theo. Sau khi rời khỏi đại doanh, đội ngũ liền theo quan đạo tiến về hướng đông, người đi đường nhìn thấy đội ngũ này đều ghé mắt nhìn sang. Nhất là chiến kỳ màu đỏ giơ cao đi trước, cực kỳ bắt mắt.

Dân chúng Hoàng Dương Đạo đã quen với cuộc sống được Hắc Kỳ Quân bảo vệ, bọn họ đều kính sợ Hắc Kỳ Quân từ tận đáy lòng. Dân chúng đang làm ruộng lúc nhìn thấy đội ngũ đi qua, có người không tự chủ được hoan hô.

Một chú nhóc chừng sáu bảy tuổi đứng ở ven đường, nhìn đội ngũ đi qua, liền giơ cánh tay phải đặt trước ngực, chào theo kiểu nhà binh, vẻ mặt trang nghiêm túc mục.

Dọc theo đường đi không xảy ra chuyện gì. Đội ngũ chỉ mất bảy ngày là tới An huyện. Đối với khinh kỵ binh mà nói, một ngày đi trăm dặm không tính là quá nhanh. Kiêu Kỵ Giáo phái người đi trước, lúc đội ngũ tới An huyện thì tin tức trên cơ bản đã được điều tra rõ ràng.

Thiên Hộ Kiêu Kỵ Giáo tên là Liêu Sinh, tuy đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Phương Giải, nhưng khó tránh khỏi khẩn trương. Đầu tiên là vì đối diện với Phương Giải, thứ hai là sợ hãi khi đứng trước con bạch sư hùng tráng kia. Có thể làm tới Thiên Hộ của Kiêu Kỵ Giáo, không có kẻ nào là phàm phu tục tử. Tùy tiện một người cũng có chỗ đặc biệt.

Bản lĩnh lớn nhất của Liêu Sinh chính là điều tra những chuyện bí mật. Thực ra nếu Đại Khuyển còn sống, việc này không tới phiên người khác. Sau khi Đại Khuyển qua đời, Trần Hiếu Nho ngẫu nhiên phát hiện trong Kiêu Kỵ Giáo có một nhân tài như vậy, dần dần đề bạt. Hiện tại y đã là một trong mười hai Thiên Hộ của Kiêu Kỵ Giáo.

Đúng vậy, hiện tại Kiêu Kỵ Giáo đã có mười hai Thiên Hộ, quy mô kinh người.

Phải biết rằng, tổ chức tình báo của Hàng Thông Thiên Hạ không bao gồm Kiêu Kỵ Giáo trong đó, bởi vậy có thể thấy Phương Giải coi trọng tình báo như thế nào.

- Chủ Công, đã điều tra ra được.

Liêu Sinh thi lễ, sửa sang lại tin tức ở trong đầu. Trần Hiếu Nho từng nói qua với y, lúc báo cáo với Chủ Công, cố gắng dùng lời ít mà ý nhiều, chớ nói những lời vô nghĩa.

- Hai mươi ngày trước, Hạ Hầu tướng quân dẫn binh tới An huyện, đang chuẩn bị tiện đường tiêu diệt tà giáo. Đại quân công phá thôn xóm có tà giáo tụ tập, bắt được hơn ba trăm ngươi, trong đó có bốn thủ lĩnh tà giáo. Sau khi thẩm vấn, Hạ Hầu tướng quân liền chém đầu thị chúng. Ban đêm cùng ngày, có thích khách lẻn vào quân doanh ám sát tướng lĩnh, giết chết hai Biệt tương Ngũ Phẩm, một Quả Nghị Lang Tướng Tứ Phẩm, một Ưng Dương Lang Tướng Tứ Phẩm. Hạ Hầu tướng quân thì bị trọng thương, tuy nhiên mấy ngày trước đã tỉnh.

Y nhìn Phương Giải một cái, phát hiện Chủ Công đang nghiêm túc lắng nghe, y tiếp tục nói:

- Trước khi Chủ Công lên đường, Đô Hộ đại nhân lệnh cho thuộc hạ đi trước điều tra. Sau khi điều tra thuộc hạ xác định thích khách chính là thủ lĩnh tà giáo. Vào ban đêm, có mười hai tới mười lăm người lẻn vào quân doanh vốn định ám sát nhiều tướng lĩnh hơn. Nhưng nhờ Kiêu Kỵ Giáo và người giang hồ phát hiện, bọn chúng liền rút đi.

- Huyện thành An huyện có một vạn sáu nghìn dân chúng, trải qua điều tra, ít nhất có ba thành đã gia nhập tà giáo. Người của thuộc hạ chỉ có hạn, không thể điều tra được hết. Nhưng trước khi thuộc hạ tới, binh lính của Hạ Hầu tướng quân đã nhốt toàn bộ dân chúng thờ phụng tà giáo lại ở huyện nha An huyện.

- Theo tin tức thu được thì thủ lĩnh tà giáo sau khi ám sát đã rời khỏi An huyện. Nhưng thuộc hạ phái người điều tra các quan đạo xung quanh An huyện, không thấy có người nào khả nghi, cho nên thuộc hạ xác định thích khách đó vẫn còn ở trong An huyện. An huyện có 5 trấn lớn, 12 trấn nhỏ, 166 thôn, tổng cộng 19 vạn người.

Liêu Sinh dừng lại một lát rồi nói:

- Thuộc hạ đã đánh dấu những nơi mà thủ lĩnh phản tặc có thể ẩn nấp trên bản đồ, rồi phái người đi kiểm tra.

Phương Giải nhận lấy bản đồ, nhìn một cái rồi nói:

- Trong khoảng thời gian ngắn đã làm được nhiều như vậy, thật không tồi. Ngươi kể lại rõ ràng tình huống cho Trần Hiếu Nho, ta muốn tới thăm Hạ Hầu trước.

Liêu Sinh vội vàng lên tiếng, đi theo sau Phương Giải, nói lại tình huống cho Trần Hiếu Nho.





Thương thế của Hạ Hầu Bách Xuyên quả thực rất nặng. Nếu không phải bản thân y có võ nghệ cao cường, thì lúc này chỉ sợ khó thoát khỏi một kiếp. Miệng vết thương ở ngực trái, nếu lúc ấy không phải y phản ứng nhanh, thì tim đã bị nát bấy rồi. Nhìn thấy Phương Giải tiến vào, Hạ Hầu Bách Xuyên giãy dụa muốn ngồi dậy, Phương Giải vội vàng bước nhanh tới đỡ lấy y:

- Nằm nói chuyện.

Có người đi tới đặt cái ghế bên cạnh giường, Phương Giải ngồi xuống hỏi:

- Cảm thấy thế nào?

Hạ Hầu Bách Xuyên cười khổ nói:

- Làm Chủ Công mất mặt rồi. Trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, trên chiến trường chém giết cũng chưa từng chịu thương tổn nào, vậy mà lại suýt nữa mất mạng ở cái An huyện nho nhỏ này. Tuy nhiên thuộc hạ rất may mắn khi tránh được một kích kia. Với lại trong quân có khách giang hồ có y thuật cao cường, nhờ có người đó mà thương thế của thuộc hạ đã không còn đáng ngại.

Phương Giải gật đầu:

- Cứ tĩnh dưỡng nghỉ ngơi đi, ta sẽ không để cho máu của ngươi chảy vô ích.

Hắn nhìn thương thế của Hạ Hầu Bách Xuyên, do dùng băng gạc cuốn lấy, nên không nhận ra bị thương như thế nào:

- Lúc ấy kẻ ám sát ngươi có bộ dáng như thế nào, ra tay như thế nào, ngươi còn nhớ không?

Hạ Hầu Bách Xuyên nhớ lại một lát rồi nói:

- Lúc ấy thuộc hạ đang định đi ngủ thì nghe thấy có người bên ngoài gọi thuộc hạ, nói là trong doanh xảy ra chuyện, vài vị tướng quân đã bỏ mình. Thuộc hạ kinh hãi, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài. Lúc vén mành lên thì thấy một người mặc áo đen che mặt đứng ở bên ngoài. Khoảnh khắc mà thuộc hạ đi ra, y liền dùng một ngón tay điểm vào ngực thuộc hạ. Thuộc hạ phản ứng khá nhanh, tránh sang một bên, kình khí đâm xuyên qua người thuộc hạ, sau lưng còn có một lỗ máu….

- Chi kình?

Trong đầu Phương Giải bỗng nhiên hiện lên Diệu tăng Trần Nhai có khuôn mặt tuấn tú ở thành Trường An. Ấn tượng sâu nhất của Phương Giải về y, chính là chỉ kình của y.

- Thích khách che kín đầu?

Phương Giải hỏi.

Hạ Hầu Bách Xuyên gật đầu:

- Chỉ lộ ra đôi mắt.

Phương Giải cười lạnh:

- Càng như vậy, càng lộ ra chân tướng. Nếu y là nam tử bình thường, thì cần gì phải che cả đầu? Sở dĩ che cả đầu lại, là vì bọn chúng không muốn người khác nhìn thấy cái đầu trọc của bọn chúng.

- Chủ Công cũng hoài nghi bọn chúng là người của Phật tông?

Hạ Hầu Bách Xuyên nói:

- Sau khi thuộc hạ tỉnh lại, thuộc hạ cũng hoài nghi người của Phật tông đã ra tay. Lúc trước tiêu diệt giáo đồ của tà giáo, thuộc hạ lật xem giáo điển của tà giáo, trong đó có rất nhiều điều tuyên dương Phật tông. Hơn nữa sau khi Mông Nguyên diệt Phật, rất nhiều đệ tử Phật tông tiến vào Tây Bắc. Nghe nói Kim Thế Hùng thu nạp không ít đệ tử Phật tông, bọn chúng làm việc hoành hành vô kỵ.

- Ừ!

Phương Giải gật đầu:

- Ngươi nghỉ ngơi trước đi, đợi vết thương đỡ hơn, ta sẽ phái ngươi đưa ngươi về núi Chu Tước tĩnh dưỡng. Việc phòng ngự thành Tín Dương ta đã điều phó tướng Lý Thái của Phi Báo Quân tới, ngươi không cần quá lo lắng. Mặt khác, ta đã hạ lệnh cho Kỳ Lân và Nạp Lan Định Đông dẫn theo hỏa khí doanh rời khỏi núi Chu Tước, theo đường thủy tới thành Tín Dương.

- Lầm đại sự của Chủ Công, trong lòng thuộc hạ áy náy.

Ánh mắt của Hạ Hầu Bách Xuyên đỏ lên.

Phương Giải vỗ vai y, nói:

- Không liên quan gì tới ngươi, ngươi chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được, sau đó chờ ta giúp ngươi hả giận. Đám tà giáo kia khiến ngươi phải chảy máu, ta liền tàn sát hết bọn chúng báo thù cho ngươi.

Hạ Hầu Bách Xuyên cay cay mũi, muốn nói nhưng không nói được lên lời. Phương Giải đắp chăn hộ y, sau đó đứng dậy rời đi.

Ngoài cửa, Trần Hiếu Nho đã tổng hợp lại tin tức:

- Chủ Công, Liêu Sinh phỏng đoán, thích khách rất có khả năng trốn ở mấy thôn là Cửu Trại, Lưu An, Trần thôn. Mấy thôn này nằm ở chỗ giao giới với Bắc Huy Đạo, rời khỏi thôn đi về phía nam là có thể tiến vào Bắc Huy Đạo. Thuộc hạ hoài nghi, ổ của đám tà giáo này nằm ở Bắc Huy Đạo.

- Gần nhất là thôn nào?

Phương Giải hỏi.

- Trần thôn!

Trần Hiếu Nho nói:

- Trần thôn cách nơi này 36 dặm, dùng khinh kỵ binh tới đó mất nửa ngày là tới.

- Vậy thì đi Trần thôn.

Phương Giải xoay người nhảy lên bạch sư, quay đầu lại phân phó:

- Lý Thái, sáu vạn binh mã này giao cho ngươi chỉ huy. Ta cho ngươi thời gian một ngày, phong tỏa toàn bộ con đường của An huyện, thấy kẻ khả nghi thì bắt lại, đợi ta quay về.

- Tuân lệnh!

Tướng quân Lý Thái chắp tay nói:

- Thuộc hạ lập tức đi làm!

Phương Giải vỗ vào mông bạch sư một cái, dường như cảm nhận được sự tức giận trong lòng Phương Giải, bạch sư Hỗn Độn gầm lên một tiếng, lao nhanh về phía trước. Năm trăm tinh bộ binh và hai trăm tinh nhuệ Kiêu Kỵ Giáo giục chiến mã đi theo, cuốn lên bụi đất đi về hướng Trần thôn.

- Chủ Công!

Trần Hiếu Nho đi theo sau Phương Giải, có chút lo lắng nói:

- Thuộc hạ càng ngày càng cảm thấy tà giáo ám sát tướng lĩnh không đơn giản là vì hả giận, chỉ sợ có mưu đồ khác. Sau khi ám sát mà không trốn, tám chín phần là muốn dụ Chủ Công tới.

- Ta biết!

Sắc mặt của Phương Giải có chút lạnh lẽo, hắn nhìn về phía trước nói:

- Muốn dụ ta, ta liền tới. Ta rất muốn nhìn xem đám chó nhà có tang kia có thể gây ra phong ba gì ở lãnh địa của Hắc Kỳ Quân! Phải nhổ tận gốc bọn chúng, nếu chỉ tra một giết một, thì không bao giờ giết hết đám bại hoại kia. Ta sẽ lật cả An huyện lên, nếu An huyện còn chưa đủ, thì sẽ lật cả Hoàng Dương Đạo và Bắc Huy Đạo. Nếu vẫn chưa đủ, thì lật cả Tây Bắc của Kim Thế Hùng!

- Phái người dán bố cáo, bất kỳ kẻ nào chứa chấp tà giáo, thì tội như nhau!

Phương Giải phân phó một tiếng, trong đầu không khỏi nghĩ tới một cái tên. Nếu đúng là tên đó còn sống rồi tới Hoàng Dương Đạo, chỉ sợ việc này không đơn giản như vậy! Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Hạng Thanh Ngưu đang cưỡi ngựa. Vẻ mặt của tên béo này khá đau khổ, đối với y mà nói, cưỡi ngựa xem ra còn khó chịu hơn là đi thuyền.