Phương Giải mở bản đồ, nhìn khu vực lớn đã được đánh dấu:
- Thành Đại Dã đã bị hạ, thủ quân ở Ngư Cốt Lĩnh không đánh mà chạy, thành Á Ninh ở sau bến thuyền Lưu Lam cũng đã bị hạ…
Phương Giải giãn người một cái:
- Chống cự yếu ớt hơn so với dự đoán.
Ngô Nhất Đạo cười nói:
- Tô Bắc Đạo đã bị áo giáp quân của Dương Kiên cày một lần. Phần lớn binh mã bây giờ là tư binh do các thế gia Tô Bắc Đạo chiêu mộ để phòng chống nạn trộm cướp. Sau khi Dương Kiên công phá Tô Bắc Đạo, phản quân chạy tứ tán khắp nơi, mà Tô Bắc Đạo gần như không có quân đội phòng thủ, thế nên nạn trộm cắp mới hoành hành. Tất cả tâm tư của Dương Kiên đều đặt trên phản quân, hơn nữa binh lực cũng có hạn, cho nên căn bản không tiêu diệt đám loạn phỉ nơi đây.
- Quân đội của 3 nhà Tôn gia, Triệu gia, Lưu gia phần lớn là đám loạn phỉ được hợp nhất, hoặc là tư binh chiêu mộ, chiến lực chỉ có hạn.
Phương Giải gật đầu:
- Giao cho người dưới đi đánh đi. Hiện tại quân đội trong tay càng ngày càng nhiều, lãnh thổ cũng được trải rộng, không thể trận chiến nào cũng do đích thân ta chỉ huy. Như vậy tướng lĩnh sẽ trở nên khan hiếm.
- Liệu có phải tới lúc dùng Lưu Ân Tĩnh và Hứa Hiếu Cung?
Ngô Nhất Đạo hỏi.
- Tạm thời để cho hai người đó luyện binh.
Phương Giải lắc đầu:
- Tới lúc hữu dụng thì mới dùng tới bọn họ.
- Thành Liễu Châu bên kia có tin tức gì mới không?
Phương Giải hỏi.
Trần Hiếu Nho đứng một bên vội vàng đáp:
- Đã được gửi tới từ hôm trước. Binh mã của triều đình đã đánh với binh mã của Thắng Đồ hơn mười trận, mười trận đều toàn thắng. Tuy nhiên phía sau có Kim Thế Hùng kiềm chế, thành Liễu Châu tạm thời yên ổn. Dựa theo tâm tư mà nói, Kim Thế Đạc nhất định sẽ không chết chung với Thắng Đồ, nhưng hiện tại y đang ở bên trong thành Liễu Châu, y không làm chủ được mọi việc.
- Còn Trường An thì sao?
Phương Giải lại hỏi.
- Quân đội của Cao Khai Thái và Vương Nhất Cừ đã tấn công thành Trường An một năm rồi.
Trần Hiếu Nho tổng hợp lại tin tức:
- Hai người kia đã nghĩ mọi biện pháp, đáng tiếc rằng thành Trường An quá cao lớn chắc chắn. Xe ném đá ném vào tường thành cơ hồ không gây tổn hại gì. Muốn dụ địch ra khỏi thành, tướng thủ thành là Vi Mộc nhận được chỉ thị của Dương Kiên, không ra khỏi thành. Hiện giờ binh mã của Cao Khai Thái, Vương Nhất Cừ đang thiếu thốn lương thực, phải phái một đội đi cướp bóc dân chúng vùng Kinh Kỳ Đạo, khiến cho dân chúng lầm thân.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Tạm thời những người này không liên quan gì tới chúng ta…còn thành Mưu Bình bên kia thì sao?
Trần Hiếu Nho nói:
- Tả Minh Thiền đã chặt đứt nguồn cung hỏa khí của Thắng Đồ ở Mưu Bình. Hơn nữa nghe nói không còn phản quân nào từ nước Rose tới. Có lẽ, phản quân của công quốc Rose đã bị tiêu diệt rồi. Tả Minh Thiền giờ đang ở lại đó giám thị hành động của người nước ngoài. Gần đây người nước ngoài càng ngày càng ít ở Mưu Bình….
- Đế quốc Agoda muốn động binh rồi.
Phương Giải thở dài:
- Mộc phủ Đông Cương có tin tức gì không?
- Mộc phủ đánh lén Sơn Hải Quan, cả nhà tướng phòng giữ Sơn Hải Quan bị giết. Nhưng vì Mộc Quảng Lăng hạ lệnh tạm thời buông tha tiến vào Trung Nguyên, tất cả binh mã Mộc phủ đều bố trí phòng ngự ở vùng duyên hải, nhất là khu vực giáp với Đông Sở. Nghe đồn rằng, Hoàng Đế Đông Sở Sở Cư Chính rời khỏi Đông Sở, có khả năng đã trốn tới Mộc phủ.
Phương Giải gật đầu:
- Có Sở Cư Chính chỉ điểm cho Mộc Quảng Lăng, sẽ giúp Mộc Quảng Lăng đối phó với hỏa khí của người nước ngoài dễ dàng hơn. Nhìn chằm chằm vào nơi đó, một khi Đông Cương khai chiến, ta muốn biết tin tức.
- Tuân lệnh!
Trần Hiếu Nho lên tiếng:
- Thuộc hạ sẽ tăng thêm nhân sự sang đó.
- Tán Kim Hầu…
Phương Giải nhìn về phía Ngô Nhất Đạo, Ngô Nhất Đạo biết Phương Giải có ý gì, vội vàng nói:
- Hàng Thông Thiên Hạ đã đình chỉ việc buôn bán ở Đông Cương, toàn lực trợ giúp Mộc phủ. Chủ Công yên tâm, thuộc hạ vẫn có thể phân biệt được nội loạn và giặc ngoại xâm.
Phương Giải cười nói:
- Tạm thời không có chuyện gì khác, hiện tại phải để ý, thứ nhất là hành động của người nước ngoài ở Đông Cương bên kia, thứ hai là hành động của Thắng Đồ ở Liễu Châu, thứ ba chính là Đại Tự Tại.
Phương Giải chợt trở nên nghiêm túc:
- Kẻ này tới tìm Dương Kiên, không phải là chuyện tốt gì với Trung Nguyên. Nếu tất cả người tu hành của Phật tông từ Mông Nguyên bên kia chạy tới đầu nhập vào Dương Kiên, thì về sau chiến đấu sẽ rất khó khăn. Hơn nữa, người của Phật tông rất giỏi mê hoặc lòng người, một khi bọn chúng cắm rễ ở Đại Tùy, thì sẽ mọc lên rất nhanh.
Ngô Nhất Đạo gật đầu:
- Nhất là vào lúc loạn thế như bây giờ, dân chúng đã không còn kính sợ và tin tưởng Đại Tùy như lúc trước, rất dễ bị thế lực khác lừa gạt. Trong loạn thể, dân chúng không dám đối mặt với lo lắng và sợ hãi một mình, lại càng dễ dàng tin vào những kẻ truyền giáo. Hơn nữa từ lúc tin tưởng tới lúc trở thành giáo đồ rất nhanh. Hoàng Dương Đạo chính là một ví dụ. Nơi này nằm trong phạm vị khống chế của chúng ta, dân chúng an cưu lập nghiệp, vậy mà vẫn có nhiều người bị Phật tông mê hoặc. Không cần nghĩ cũng đoán được Phật tông sẽ phát triển nhanh như thế nào vào lúc chiến loạn.
Phương Giải bỗng nhiên nghĩ tới một việc:
- Chỉ sợ…Phật tông cùng lúc tiến vào Trung Nguyên, có liên quan tới gia tộc Hoàng Kim.
Ngô Nhất Đạo hơi sửng sốt, sau đó rất nhanh hiểu ý của Phương Giải:
- Là Mông Ca thúc đẩy phía sau?
Trần Hiếu Nho không phải kẻ ngốc, cẩn thận suy nghĩ một lát liền hiểu ra:
- Mông Nguyên đang diệt Phật, nhưng Phật tông đã cắm rễ trên thảo nguyên Tây Vực, muốn tiêu diệt hết là điều không hề dễ dàng. Muốn giết hết phải mất thời gian rất lâu. Mà Mông Nguyên mới trải qua một trận đại chiến lan tới cả nước, điều Mông Ca muốn nhất định là nhanh chóng hồi phục. Mà y tự nhiên không muốn Đại Tùy khôi phục nhanh hơn y, cho nên mới thúc đẩy đệ tử Phật tông tiến vào Trung Nguyên.
Ngô Nhất Đạo gật đầu:
- Có thể là Mông Ca xua đuổi đệ tử Phật tông về hướng Trung Nguyên, hoặc là Mông Ca có đàm phán với Phật tông, khiến Phật tông đi Trung Nguyên. Nếu Phật tông muốn quật khởi thì cần một vùng đất mới. Đại Tùy đang loạn, chính là vùng đất màu mỡ với Phật tông! Đây là điều mà Phật tông và gia tộc Hoàng Kim đều hy vọng nhìn thấy.
Phương Giải lắc đầu, có chút cảm thán nói:
- Đại Tùy, một quốc gia từng khiến cho tứ phương triều bái, hiện tại đã không còn chút kính sợ nào rồi. Nếu Mông Nguyên khôi phục nhanh hơn Trung Nguyên, như vậy Mông Ca sẽ không từ bỏ ý đồ xâm lấn.
Ngô Nhất Đạo thở dài:
- Người nước ngoài hướng tây, người Mông Nguyên hướng đông…Nếu cục diện này một khi hình thành, thì đúng là một hồi tai họa lớn nhất từ trước tới nay của Trung Nguyên.
…
…
Đông Cương
Mộc phủ
Mộc Quảng Lăng nhìn chằm chằm vảo bản đồ khu vực biển, sắc mặt trầm trọng:
- Vốn tưởng rằng người nước ngoài sẽ tĩnh dưỡng một thời gian, nắm chặt Sở quốc trong tay thì mới tiến quân tiếp. Thật không ngờ bọn chúng lại tới nhanh như vậy. Hôm nay vừa mới nhận được tin tức từ người của ta, phát hiện thuyền của người nước ngoài trên biển, hẳn là tới dò đường.
Hoàng Đế Đông Sở Sở Cư Chính ngồi bên cạnh, nghe vậy liền biến sắc, lập tức nhắc nhở:
- Thuyền của người nước ngoài cực kỳ chắc chắn, hơn nữa trang bị hỏa khí có uy lực lớn. Một khi hải chiến, chiến thuyền của chúng ta không hề có ưu thế nào…Thủy sư của Sở quốc bọn ta cũng tính là hùng mạnh, ít nhất không yếu hơn thủy sư Đại Tùy. Nhưng lúc hải chiến với người nước ngoài, thủy sư của Đại Sở lập tức tan vỡ, ngay cả lực trả đòn cũng không có.
Mộc Quảng Lăng sắc mặt ngưng trọng, ngón tay lướt trên bản đồ:
- Nếu buông tha hải chiến thì sao?
Mộc Nhàn Quân đứng ở bên cạnh y, tuy còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng cũng biết lúc này liên quan tới an nguy của Đông Cương, liên quan tới sinh tử tồn vong của Mộc phủ, cho nên y nhìn chằm chằm vào bản đồ, rồi nói:
- Đảo Bồng Lai…nơi này không thể không bố trí phòng ngự! Đảo Bồng Lai cách bờ biển gần nhất, nếu con là tướng quân của người nước ngoài, nhất định sẽ chiếm hòn đảo này làm nơi trung chuyển. Trên đảo có thể dự trữ vật tư, có thể xây dựng binh doanh. Người nước ngoài biết Đại Tùy không dễ đánh, cho nên khẳng định đã chuẩn bị từ trước.
Mộc Quảng Lăng có chút vui mừng nhìn còn mình. Mất một cánh tay khiến tinh thần của Mộc Nhàn Quân sa sút một thời gian dài, gần đây mới khôi phục được một ít.
- Nói không sai.
Mộc Quảng Lăng gật đầu:
- Bình thường đảo Bồng Lai không thu hút cho lắm, nhưng chỉ khi nào khai chiến, nơi này mới trở nên quan trọng.
Y ngẩng đầu nhìn các tướng đứng trong phòng:
- Trong các ngươi ai nguyện ý lãnh binh phòng thủ đảo Bồng Lai?
Người phía dưới nhìn nhau, một đại tướng đứng hàng trước tiến lên nói:
- Công gia, thuộc hạ nguyện mang theo đội của mình bảo vệ đảo Bồng Lai!
Trừ y ra, những người khác cũng đều tỏ thái độ.
Mộc Quảng Lăng tựa hồ hài lòng với phản ứng của thuộc hạ, nhìn người thứ nhất đứng ra, nói:
- Yến Lịch, ngươi theo ta nhiều năm, ta biết bản lĩnh của ngươi như thế nào, giao đảo Bồng Lai cho ngươi ta cũng yên tâm. Ngươi phải nhớ kỹ, hòn đảo này liên quan tới đại cục của Đông Cương, không thể buông lỏng.
- Phụ thân!
Mộc Nhàn Quân nhìn về phía Mộc Quảng Lăng:
- Không ai quen thuộc đảo Bồng Lai hơn con, con nguyện cùng Yến Lịch tướng quân tới đảo Bồng Lai.
- Thương thế của con còn chưa lành.
Mộc Quảng Lăng giận tái mặt nói.
- Mộc phủ trấn thủ Đông Cương nhiều năm, vẫn luôn là phụ thân vất vả điều hành. Trước kia con còn nhỏ không thể giúp đỡ phụ thân, hiện tại con đã lớn, tuy mất một cánh tay nhưng vẫn còn lực đánh một trận. Phụ thân, con không muốn tương lai lúc lãnh binh chinh chiến, binh lính phía dưới đều hỏi, người này từng đánh trận nào chưa? Từng lập công lao gì cho Đông Cương chưa?
Sắc mặt của Mộc Quảng Lăng hơi đổi, trầm mặc một lúc mới gật đầu nói:
- Nếu con đã kiên quyết như vậy, ta liền không ngăn cản con. Sinh tử tồn vong của Đông Cương là trách nhiệm của Mộc phủ, tương lai con là chủ nhân của Mộc phủ, giờ là lúc cho con thể hiện.
- Yến Lịch.
Mộc Quảng Lăng nhìn về phía chiến tướng mà mình coi trọng nhất:
- Ta liền giao Nhàn Quân ch ngươi.
Yến Lịch chắp tay nói:
- Chủ Công yên tâm, cho dù Yến Lịch chết trận cũng bảo vệ tiểu công gia cẩn thận.
Mộc Quảng Lăng hơi nhíu mày, mơ hồ cảm thấy lời này có chút điềm xấu, nhưng y không nói gì thêm, đứng dậy nhìn mọi người:
- Trước kia ta lãnh binh, sẽ nói với các ngươi rằng chúng ta chiến đấu vì Đại Tùy. Nhưng hôm nay, ta phải nói với các ngươi rằng, trận chiến này không phải vì Đại Tùy, mà là vì chính các ngươi, vì người nhà các ngươi. Đông Cương là nhà của ta và nhà của các ngươi, không cho phép bất kỳ kẻ nào giẫm lên.