Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1142: Hạt cát bay lên trời



Sáng sớm

Tia nắng mặt trời đầu tiên đẩy ra tầng mây chiếu xuống mặt biển, khiến mặt biển nhuộm lên màu váng óng ả. Ven bờ đảo Bồng Lai có đầy người, bọn họ nằm linh tinh trên bờ cát. Bọn họ không phải là thi thể, chỉ là quá mệt mỏi cho nên nằm xuống nghỉ ngơi một lát. Hôm qua thuyền của thám báo đã phát hiện ra thuyền của người nước ngoài, cho nên mọi người đều biết rằng hôm nay sẽ rất khó khăn. Kỳ thực không chỉ là hôm nay, có lẽ trong một khoảng thời gian rất dài nữa, mỗi ngày đều gặp khó khăn.

Yến Lịch là tướng lĩnh có kinh nghiệm nhất của Mộc phủ. Tuy tuổi của y chưa tới mức già, nhưng từ lúc mười mấy tuổi y đã đi theo Mộc Quảng Lăng rồi.

Một đêm vất vả.

Trong mắt Yến Lịch đầy tơ máu. Y cũng rất mệt mỏi, nhưng lúc này y mở thật to mắt, giơ Thiên Lý Nhãn lên nhìn về hướng đông. Tâm tình của y rất mâu thuẫn. Y không hy vọng nhìn thấy hạm đội của người nước ngoài, nhưng lại cảm thấy tới muộn không bằng tới sớm, đỡ phải nóng lòng.

- Yến tướng quân!

Mộc Nhàn Quân từ đằng xa đi tới:

- Chuyện quân vũ ta không bằng ngươi, có gì cần chỉ báo ngươi cứ nói thẳng ra là được. Không cần vì ta là con của Mộc Quảng Lăng mà ngại ra lệnh. Nếu ta đã lựa chọn đi theo ngươi tới đây, thì ta biết mình nên làm gì.

- Tiểu công gia…

Yến Lịch buông Thiên Lý Nhãn xuống, trong lòng có chút cảm thán. Nói thật, trước kia y thực không vừa mắt vị tiểu công gia này. Nhất là trải qua chuyện thực khách của Mộc phủ tập kích Sơn Hải Quan, y càng thêm không thích Mộc Nhàn Quân. Người phòng thủ Sơn Hải Quan từng có giao tình với y, lúc trước hai người từng dưới trướng của Mộc Quảng Lăng, cùng nhau trải qua rất nhiều lần núi thây biển máu.

Mộc Nhàn Quân xui khiến đám thực khách tập kích Sơn Hải Quan vào ban đêm, giết cả nhà bằng hữu của y. Chuyện này vẫn không thể tiêu tan trong lòng y.

Nhưng từ bắt đầu từ hôm qua, y đột nhiên cảm thấy Mộc Nhàn Quân không đáng ghét như vậy.

- Thế này vậy!

Yến Lịch nghĩ một lát rồi nói:

- Người nước ngoài có pháo, phòng ngự mà chúng ta bố trí ở bờ biển chưa chắc ngăn được bọn chúng. Mạt tướng tập hợp những người tu hành trong quân, giao cho tiểu công gia chỉ huy để làm đội dự bị. Tiểu công gia quan sát tình huống, chỗ nào có nguy hiểm thì trợ giúp. Về phần chỉ huy nhân sự, tùy tiểu công gia định đoạt.

- Tốt!

Mộc Nhàn Quân gật đầu:

- Yến tướng quân…hỏa khí của người nước ngoài thực sự lợi hại như vậy?

Yến Lịch lắc đầu:

- Nghe nói là vậy. Công gia vẫn muốn giao dịch với người nước ngoài, mua pháo của bọn chúng, nhưng còn chưa kịp đàm phán với người của công quốc Rose, thì công quốc Rose đã bị tiêu diệt. Về sau Công gia tính toán phái người liên hệ với phản quân Rose, nhưng bên kia không có hồi âm, nghe nói là hợp tác với người khác rồi.

- Ngươi có nắm chắc không?

Mộc Nhàn Quân lại hỏi.

Yến Lịch cười khổ nói:

- Nói thật, từ lúc đi theo Công gia tới nay, đây là trận chiến mà mạt tướng không nắm chắc nhất. Kẻ làm tướng, phải biết thiên thời địa lợi nhân hòa, cho dù làm không được hết mấy thứ đó, thì ít nhất cũng phải hiểu được kẻ địch của mình. Chỉ khi biết người biết ta, thì mới trăm trận trăm thắng. Nhưng hiện tại…chúng ta căn bản là không biết gì về người nước ngoài. Tuy rằng Hoàng Đế Đông Sở Sở Cư Chính chạy trốn tới chỗ chúng ta, nhưng những điều y nói chúng ta vẫn chưa được nghiệm chứng.

Mộc Nhàn Quân hiểu ý của Yến Lịch.

Biết và hiểu, là hai chuyện khác nhau.

- Chẳng hạn như pháo của người nước ngoài mà Sở Cư Chính nói. Pháo có tầm bắn xa hơn xe ném đá, uy lực cũng lớn hơn. Đây chỉ là một khái niệm, mà chúng ta chỉ biết khái niệm chứ chưa từng được trông thấy, cho nên không dễ để nghĩ ra biện pháp chống lại kẻ địch. Chỉ có thể đánh rồi rút ra kinh nghiệm.

Lời của Yến Lịch khiến trong lòng Mộc Nhàn Quân nóng lên.

Chỉ có thể đánh, để rút kinh nghiệm.

- Đêm hôm qua…

Mộc Nhàn Quân hít một hơi, sau đó chậm rãi thở ra:

- Ta rốt cuộc biết được vì sao Mộc phủ lại được mọi người ở Đông Cương tôn kính như vậy. Ta vẫn cho rằng chỉ cần có địa vị thì liền được mọi người tôn kính. Đêm qua lúc ta nhìn thấy những ngư dân kia mao hiểm sóng biển tới đây đưa lưới đánh cá, ta rốt cuộc hiểu ra…sở dĩ phụ thân được người người tôn kính, không phải vì ông ấy là Quốc công gia Đại Tùy, cũng không phải vì ông ấy có ba nghìn môn khách, mà là…Phụ thân hiểu rõ ràng hơn ai hết, cái gì quan trọng, cái gì có thể vứt bỏ.

Y giang hai tay, ôm lấy bầu trời:

- Trước kia tầm mắt của ta quá thấp…Hiện tại ta mới hiểu mình kém phụ thân như thế nào. Mặc dù phụ thân không lãnh binh tiến vào Trung Nguyên, nhưng ta có thể chắc chắn rằng…nếu phụ thân lên làm Hoàng Đế, thì ông ấy nhất định là một vị Hoàng Đế tốt.

Yến Lịch gật đầu:

- Đúng vậy!

- Cho nên…

Yến Lịch liếc nhìn Mộc Nhàn Quân:

- Trận chiến này, tất cả mọi người đều không thể chạy trốn, chỉ có tiểu công gia ngài là có thể trốn. Bởi vì ngài là huyết mạch duy nhất của Quốc công gia…

Mộc Nhàn Quân há hốc miệng, nhưng không biết phải nói gì.

- Tới rồi!

Ở chỗ cao nhất, hoa tiêu kêu lớn:

- Thấy cột buồm ở phía đông!

- Có bao nhiêu?

Yến Lịch quay mạnh người lại, hỏi.

- Rất nhiều!

Thanh âm của hoa tiêu có chút run rẩy:

- Đếm không xuể!





Bữa sáng hôm nay của Plens khá là phong phú, mặc dù là ở chiến thuyền ông ta cũng sẽ không ngược đãi bản thân. Chính vì đã lớn tuổi, cho nên ông ta hiểu một điều rằng…thời gian hưởng thụ của mình đã càng ngày càng giảm bớt, không còn thừa để mà tiêu xài.

Đây là một cảm ngộ, cũng là một bi ai.

Sáng sớm sóng biển hơi lớn, bàn ăn hơi lung lay.

Trên bàn ăn, một đĩa chân giò hun khói, một đĩa trứng gà rán vàng óng ánh, một tảng thịt bò chín, còn có một ly rượu vang. Thực ra ông ta thích uống sữa vào bữa sáng hơn, nhưng vì sữa không để được lâu, đành phải chuyển sang rượu.

Ông ta ăn rất chậm, cẩn thận thưởng thức hương vị từng món ăn.

- Công tước!

Một tướng lĩnh hải quân tiến vào, thân hình thẳng tắp.

- Đã nhìn thấy đảo Bồng Lai rồi, xem chừng người Hán có chuẩn bị. Hoa tiêu phát hiện ở bờ biển có lắp đặt phòng ngự.

- Tô Phách Nhĩ!

Plens nuốt xuống, bất mãn nói:

- Đây không phải là lần đầu tiên ta nói với ngươi rằng chớ quấy rầy bữa sáng của ta. Dường như càng lớn tuổi trí nhớ của ngươi càng suy thoái rồi. Có cần ta nhắc lại lần nữa không?

- Không cần, thưa Công tước đại nhân!

Tướng lĩnh tên là Tô Phách Nhĩ vội vàng lắc đầu:

- Tuyệt đối sẽ không có lần sau.

Plens nhún vai:

- Không sao, ta thích nhất là tìm kiếm thanh niên tài tuấn trong quân đội, ta thích đề bạt những người trẻ tuổi hiểu quy củ. Ngươi là người được ta đề bạt lên, cho nên ngươi biết ta không nói sai. Mà trong quân có nhiều người trẻ tuổi ưu tú như vậy, nếu như không có người lui xuống dọn ra vị trí, thì ta làm sao có thể thỏa mãn yêu cầu của bọn họ? Có phải không?

Sắc mặt của Tô Phách Nhĩ trắng bệch, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.

- Ta thích ánh nắng của buổi sáng sớm, ngươi quấy rầy bữa ăn sáng của ta, ta rất thất vọng. Đây là một chuyện khiến ta căm tức, nhưng ngươi có biết chuyện gì khiến ta còn căm tức hơn không?

Plens hỏi.

- Ta…không biết!

Tô Phách Nhĩ đáp.

- Một ngày đẹp trời như vậy, nếu bị một chuyện làm cho phá hư, ta sẽ rất không vui. Nhưng nếu có một người trong một ngày làm ta thất vọng hai lần, vậy thì ta không chỉ là mất hứng.