- Lúc đầu ngươi đã phát hiện ra khuyết điểm này, nhưng ngươi lại cho rằng mình vượt qua được, ngươi cũng sợ người khác biết. Cho nên mỗi lần thay máu ngươi lại cố ý làm ra vẻ tu vị hùng mạnh hơn, đúng không?
- Ngươi muốn lừa mọi người…nhưng chẳng phải cũng là tự lừa bản thân đó sao?
Dương Kiên nghe Đại Tự Tại nói xong, cũng cười theo:
- Ngươi đã biết nhiều như vậy, trẫm sao có thể tha cho ngươi?
…
…
- Hơn nữa!
Đại Tự Tại chậm rãi nói:
- Bên kia bờ sông không chỉ có một người tu hành Thông Minh Cảnh, số lượng cao thủ bên cạnh Phương Giải nhiều tới mức khiến ngay cả ta cũng cảm thấy khó tin. Dương Kiên, ngươi cho rằng thừa dịp tu vị còn chưa biến mất là có thể giết ta? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ qua sẽ bị ta giết? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ qua dù thắng được ta, Phương Giải bờ bên kia sẽ không nhân cơ hội giết ngươi sao?
Đại Tự Tại nói:
- Cho dù ta chết, ngươi cũng không sống yên ổn. Phương Giải không phải kẻ ngu, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
- Trẫm đã không còn thời gian để ý tới những điều này.
Dương Kiên nói:
- Nếu trẫm có thể mau chóng giết ngươi, vậy thì đám người Phương Giải sẽ kiêng kỵ trẫm.
- Ta bỗng nhiên hiểu ra.
Đại Tự Tại thở dài:
- Sở dĩ ngươi sốt ruột giết ta, tu vị giảm xuống chỉ là một lý do. Còn một lý do khác, là…ta nói sai. Tới hiện tại ta mới tỉnh ngộ, có một câu ta không nên nói với ngươi.
- Đúng vậy!
Dương Kiên không phủ nhận, ông ta gật đầu nói:
- Trẫm rất để ý tới câu đó.
Đại Tự Tại hít một hơi:
- Lúc ta mới gặp ngươi, từng nói qua một câu…ta muốn tên của mình xếp phía trước Đại Luân Minh Vương. Lúc ấy vì muốn đạt được sự tín nhiệm của ngươi, nên ta mới cố ý nói một câu đầy dã tâm như vậy…bởi vì lý do duy nhất khiến ngươi có thể tin ta, chính là ta có dã tâm. Nhưng ta đã quên…ta không nên dùng Đại Luân Minh Vương để làm ví dụ. Ta đã quên, Đại Luân Minh Vương khiến cho gia tộc Khoát Khắc Đài Mông làm con rối cả nghìn năm! CHính vì thế, ngươi mới không nhịn được muốn giết ta phải không?
Dương Kiên gật đầu:
- Đại Tự Tại, làm sao trẫm không biết gia tộc Khoát Khắc Đài Mông đã bị các ngươi đùa bỡn hơn một nghìn năm, đứng đằng sau điều khiển bọn họ như một con rối? Đây cũng là lý do vì sao Mông Ca như phát điên tuyên chiến với Phương Giải. Y muốn diệt trừ tai họa tới tận gốc. Lúc Mông Ca biết Đại Tùy cũng nhiễu loạn, chỉ sợ không hề do dự quyết định diệt trừ Phật tông phải không?
- Bởi vì y biết dù mình là một con rối, nhưng phía đông có hàng xóm hùng mạnh. Y kiêng kỵ thực lực của Phật tông, nhưng cũng kiêng kỵ thực lực của Đại Tùy. Y lo lắng một khi mình quyết liệt với Phật tông, Đại Tùy nhân cơ hối xâm lấn phía tây. Lúc đó chủ nhân của Mông Nguyên có còn là gia tộc Khoát Khắc Đài Mông hay không, không ai biết được. Cho nên Mông Ca đã chuẩn bị từ rất sớm. Lúc Lý Viễn Sơn phản nghịch ở Tây Bắc rồi tìm tới Mông Ca, y khẳng định đáp ứng yêu cầu của Lý Viễn Sơn mà không hề do dự.
Dương Kiên nói:
- Cho nên mục tiêu ban đầu của Mông Ca không phải là Đại Tùy. Tuy y phái mấy chục vạn đại quân trợ giúp Lý Viễn Sơn, nhưng mục tiêu cuối cùng của y là Phật tông các ngươi. Bị áp bách giống như nô lệ một nghìn năm, không cần nghĩ cũng biết thù hận đè nén trong gia tộc Khoát Khắc Đài Mông lớn cỡ nào. Ngươi nói ngươi muốn siêu việt Đại Luân Minh Vương, nhưng trẫm lại không muốn Dương gia trở thành gia tộc Khoát Khắc Đài Mông thứ hai.
Đại Tự Tại hừ lạnh:
- Dương gia? Dương gia bây giờ chỉ còn mỗi mình ngươi, còn có ai nữa? Ta đã gặp không ít kẻ tự lừa mình dối người, nhưng người như ngươi, thực là độc nhất vô nhị.
- Bên cạnh Phương Giải có một hậu nhân của trẫm, cho dù chỉ là nữ nhân, nhưng trong người con bé đang chảy dòng máu của Dương gia. Biết lúc trước vì sao trẫm để cho con bé chạy tới chỗ Phương Giải không? Trẫm chính là muốn giữ lại một người, cho dù là nữ nhân, thì cũng có thể dài dòng máu hoàng tộc của Dương gia. Ta không tin tưởng Phương Giải, nhưng so với ngươi, ta còn tin tưởng hắn hơn.
Dương Kiên nói:
- Lần này trẫm đi ra, chính là muốn khôi phục thịnh thế cho Đại Tùy. Nhưng trẫm không phải là không nghĩ tới, nếu chẳng may trẫm không làm được thì sao? Nếu trẫm uống cạn máu của hậu nhân, cuối cùng lại không thành công, vậy thì đó mới là một chuyện đáng buồn, đáng tiếc.
- Ta thật không thể tưởng được, Dương Kiên cũng có thời điểm quyết tuyệt như vậy.
Đại Tự Tại lui về phía sau mấy bước:
- Nếu như ngươi muốn đánh, vậy thì đánh đi.
- Quyết tuyệt?
Dương Kiên không nhịn được bật cười:
- Thế gian này chỉ sợ không có ai trải qua nhiều chuyện phải quyết tuyệt hơn trẫm. Trẫm tranh đấu giành thiên hạ, những chuyện quyết tuyệt đã làm khá nhiều rồi.
Ông ta vén cổ tay áo lên, hít sâu một hơi rồi nói:
- Hơn nữa, ngươi đã không còn tác dụng. Không giết ngươi, lưu ngươi lại làm gì?
Trước người Đại Tự Tại nở rộ một đóa hoa sen bảy cánh, y cười lạnh:
- Ta rất muốn nhìn xem, làm sao ngươi thắng được ta…Chớ quên, lần này ta còn mang theo rất nhiều đệ tử của Phật tông. Ngươi đánh với ta, chỉ cần ta phát hiệu lệnh, đệ tử của Phật tông có thể giết hết những chiến tướng của ngươi.
Trong tay Dương Kiên xuất hiện một cây trọng giáo, không phải là cây trọng giáo kia, mà là do nội kình biến thành.
- Vậy ngươi thử xem!
Ông ta nói.
…
…
Trong lòng bàn tay của Đại Tự Tại xuất hiện một đóa bạch liên lớn chừng nắm đấm. Y giơ tay về phía trước, đóa bạch liên lập tức biến mất, rồi trong nháy mắt nổ tung trên trời, giống như pháo hoa. Lúc này ở trong đại doanh quân Tùy có ít nhất 28 tăng nhân mặc áo bào đỏ có tu vị cao cường, còn có mấy trăm đệ tử Phật tông. Đóa bạch liên này chính là tín hiệu mà Đại Tự Tại gửi cho bọn họ.
- Niêm Hoa Trận
Đại Tự Tại hô nhỏ một tiếng, sau đó đẩy hai tay về phía trước.
Trong khoảnh khắc, bên cạnh Dương Kiên xuất hiện ít nhất hơn trăm đóa bạch liên. Những đóa bạch liên này đột ngột xuất hiện, nhưng giống như đã sớm mai phục ở xung quanh Dương Kiên, chỉ còn chờ Đại Tự Tại triệu tập. Đại Tự Tại chập hai tay lại, những đóa bạch liên đó lập tức nổ tung, tấn công kịch liệt về hướng Dương Kiên. Từ đằng xa nhìn, Dương Kiên giống như bị vây trong vô số ngọn lửa.
Bạch liên, biến thành hỏa ma.
Trong giữa ngọn lửa, một cây trọng giáo càng lúc càng lớn, giống như cột chống trời bay thẳng thẳng tắp lên trên từ trong biển lửa. Theo bàn tay to vung mạnh, trọng giáo thật lớn quét một vòng, đẩy biển lửa ra. Cuồng phong mà trọng giáo tạo ra quá mạnh, thế nên ngọn lửa cũng thể chịu được.
Dương Kiên giẫm lên ngọn lửa đi ra, sắc mặt bình tĩnh.
Ông ta dùng một tay giơ trọng giáo, sau đó đập mạnh xuống. Trọng giáo đập xuống, Đại Tự Tại không thể không né tránh. Ngay lúc thân ảnh của y mới di chuyển, trọng giáp đập xuống đất, ầm một tiếng, một rãnh sâu hơn 10 mét xuất hiện, giống như đại địa bị nứt ra một lỗ hổng.
Đại Tự Tại tránh đi, ngón tay ấn liên hồi, mỗi một ấn đều có một đóa bạch liên bay nhanh về phía Dương Kiên, tốc độ còn nhanh hơn liên nỏ. Bạch liên như viên đạn, nhanh tới kinh người. Dương Kiên lập tức xoay tròn trọng giáp bảo vệ trước người, ngăn cản những bạch liên bắn tới.