Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1173: Tới rồi (2)



Một đội kỵ binh thám báo từ đằng xa chạy nhanh tới. Tuy nhiệm vụ của bọn họ rất buồn tẻ cũng rất vất vả, nhưng mỗi khi nghĩ tới binh sĩ tiền phương đang mạo hiểm mưa tên mưa đá trên thành Trường An, trong lòng những người này khó tránh khỏi cảm thấy may mắn. Đội thám báo này chấp hành nhiệm vụ trông coi các con đường tới Kinh Kỳ Đạo, cách Trường An còn khá xa. Lúc phản quân tấn công Trường An, cứ cách trăm dặm trên Kinh Kỳ Đạo lại bố trí mấy ngàn binh mã phòng ngừa biến cố.

Nói thật

Những binh lính này có chút lười nhác. Đại quân vây công Trường An đã nhiều ngày nhưng không hề có tiến triển gì. Nghe nói cứ mỗi lần tấn công Trường An đều bỏ lại hơn một nghìn cỗ thi thể. Tường thành cao lớn chắc chắn như vậy, người thường ngẩng đầu lên sẽ cảm thấy vô lực.

Nhưng không biết người trên nghĩ như thế nào, không chịu buông tha tấn công.

Trăm dặm xung quanh Trường An, phản quân không tấn công được, đành phải vây quanh ngăn mọi cửa thành. Nhưng cho dù không vây, người trong thành có dám ra không?

Cho nên, nhiệm vụ mỗi ngày của đội thám báo khá là vất vả, nhưng bọn họ không hề phàn nàn chút nào. Huống chi, đã lâu rồi bọn họ không thực sự đi tuần tra. Mỗi lần ra khỏi đại doanh, bọn họ đều dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới thành Hỏa Hồ bên kia, thấy không có việc gì liền lập tức quay về.

Cầm đầu là một đội trưởng, mang theo hai mươi mấy thám báo theo quan đạo đi về hướng thành Hỏa Hồ. Thám báo tiến lên nhất định phải duy trì đề phòng, chia làm ba đội tiền, trung, hậu. Nhưng có lẽ vì buông lỏng đã lâu, cho nên bọn họ lười phòng bị. Không ai ngờ rằng, tử thần lại tới ở những lúc như vậy.

Lúc vị đội trưởng nhìn thấy trên quan đạo phía xa xa có người chạy tới, y không thèm để ý. Thế đạo như bây giờ, ăn mày và lưu dân nhiều vô kể. Y rút roi ngựa ra, định như mọi lần đánh đám ăn mày. Mỗi khi như vậy, tất cả mọi người sẽ cười ha hả.

Nhưng lần này, y còn chưa kịp rút roi ra, tên ăn mày đã chỉ về hướng y. Đội trưởng cảm thấy ngực mình lạnh lẽo, sau đó liền ngã từ lưng ngựa xuống. Một lỗ máu thật lớn xuất hiện ở trước ngực y, xuyên thấu sau lưng, phá nát trái tim.

Tên ăn mày nhảy lên ngựa, quay đầu ngựa chạy về phía bước. Sau đó ra tay trong nháy mắt, giết chết tất cả chiến mã.

Phương Giải nhíu mày, sự quyết tuyệt trong mắt càng thêm nồng đậm.

Tất cả chiến mã đều bị Dương Kiên giết chết, hắn chỉ có thể tiếp tục chạy.

Nhưng hắn không có ý định buông tha.

Dương Kiên không ngừng quất roi vào ngựa, con ngựa bị đau, hí vang một tiếng rồi lao vọt về phía trước. Phương Giải cắn môi, tăng tốc đuổi theo.

Chạy qua một thôn trang

Chạy qua một rừng cây

Chạy qua một núi nhỏ

Đã tiến vào Kinh Kỳ Đạo rồi, Trường An không còn xa.

Người phía trước thúc ngựa điên cường, người phía sau đuổi càng điên cuồng hơn.

Tới trời tối

Dương Kiên đã kéo dài cự ly với Phương Giải 20 mét. Suốt một ngày, ông ta cưỡi ngựa nhưng vẫn không thoát khỏi Phương Giải. Mà khiến cho ông ta căm tức, chính là dù Phương Giải chạy bộ đuổi theo con ngựa thì cũng không cho ông ta thời gian khôi phục. Phương Giải không ngừng phát động thế công, mà mỗi một kích đều chia ra làm hai đường, một giết người, một giết ngựa.

Tới đêm, cưỡi ngựa mà đi khiến Dương Kiên có vẻ càng mệt mỏi hơn. Bởi vì ông ta chẳng những phải tránh đi thế công của Phương Giải, còn muốn bảo vệ con chiến mã này.

Nhưng dù có bảo vệ, thì con chiến mã sắp không kiên trì nổi rồi.

- Ngươi giết ta có chỗ tốt gì?

Dương Kiên nhảy xuống lưng ngựa, tiếp tục chạy về phía trước. Chiến mã này hí lên một tiếng rồi ngã xuống, không bao lâu liền chết. Phương Giải đuổi theo sau, thân thể hắn thậm chí đã không còn mồ hôi rơi ra. Lúc hắn đi ngang qua con ngựa chết, hắn dùng đao cắt vào đùi ngựa, sau đó uống máu tanh, ăn mấy miếng thịt tươi.

- Không có chỗ tốt gì, cũng muốn giết.

Phương Giải cảm thấy trước mặt đã biến thành màu đen. Đây không phải là dấu hiệu tốt. Lúc trước mặt trở nên tối đen, Phương Giải biết mình sẽ gặp phải kết cục đáng sợ cỡ nào.





Cách đó ba mươi dặm

Hạng Thanh Ngưu bước từng bước về phía trước, y đã không thể chạy được nữa.

Y khó khăn ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhưng không nhìn thấy gì, chỉ thấy một màu trắng xóa. Cũng không biết đi được mấy bước, y rốt cuộc không kiên trì được mà ngã xuống. Hai con cá trắng đen bơi xung quanh, lộ vẻ bất an.



….

Cách phía sau Hạng Thanh Ngưu 120 dặm.

Đám người Trầm Khuynh Phiến cũng rất mệt mỏi. Các nàng mua được một cỗ xe ngựa nào đó, rồi thay phiên nhau nghỉ ngơi. Chỗ dựa lớn nhất của các nàng là có nhiều người, có thể thay phiên. Nhưng các nàng không có đạo tâm như Hạng Thanh Ngưu, muốn đuổi kịp Phương Giải thì càng khó. Nếu không phải có Mộc Tiểu Yêu, thì chỉ sợ đã mất dấu từ lâu rồi.





Quân doanh

Quân doanh kéo dài liên miên bất tận

Lúc Dương Kiên nhìn thấy quân doanh này, ông ta vô thức ngẩng đầu lên nhìn, vì thế nhìn thấy tòa tường thành lớn như ngọn núi, thiên thu bất diệt.

Trường An

Tới rồi





Dương Kiên làm mệt chết một con chiến mã, cũng không thể thoát được Phương Giải.

Dương Kiên không biết trong thân thể người trẻ tuổi kia cất giấu cái gì, mà hắn lại có nghị lực biến thái như vậy. Không, đây không chỉ là dựa vào nghị lực mới làm được. Nghị lực quả thực có thể khiến cho con người ta làm được những chuyện phi thường, nhưng tuyệt đối không làm được những chuyện vượt quá giới hạn thân thể.

Dương Kiên đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Một sự sợ hãi xuất hiện từ đáy lòng. Đây là cảm giác rất ít khi xuất hiện từ khi ông ta chào đời tới nay. Trên chiến trường, kẻ địch mạnh hơn nữa cũng không khiến ông ta sợ hãi. Trong sinh hoạt, hoàn cảnh gian khổ hơn nữa cũng không khiến ông ta sợ hãi. Mà khiến ông ta cảm thấy vô lực phản kháng, chỉ sợ có mỗi mình Vạn Tinh Thần.

Sự sợ hãi với Phương Giải, không giống như sự sợ hãi từ tận xương tủy với Vạn Tinh Thần.

Từ Giang Nam tới Kinh Kỳ Đạo, dọc theo con đường này Phương Giải không giống như một con người, mà giống như một con sói liều chết không buông tha cho con mồi. Chỉ cần bị hắn cắn một miếng, tuyệt đối sẽ không thả ra. Cho dù phải đối mặt với sự nguy hiểm lớn, thì vẫn không từ bỏ.

Con người

Sở dĩ có thành tựu cao thấp, kỳ ngộ là một trong những nguyên nhân. Còn nguyên nhân quan trọng hơn, chính là tính cách của người ấy.

Tính cách của một người, quyết định sự thành tựu của người ấy.

Một người trẻ tuổi đáng sợ, hơn xa một người già tuổi đáng sợ.

- Phương Giải, phía trước chính là thành Trường An rồi.

Dương Kiên vừa chạy vừa quay đầu nói:

- Ngươi có được tu vị như bây giờ thật không dễ, nếu tiến vào Trường An, ngươi sẽ không có cơ hội sống.

Phương Giải vừa điều chỉnh hô hấp, vừa đáp:

- Có câu không biết ngươi từng nghe chưa, hành bách lý giả bán cửu thập (Ý là đi trăm dặm, chín mươi dừng ở giữa đường). Lời này có ý gì, ta không cần giải thích. Từ lúc ta có tư tưởng tới nay, ta biết nếu đã chọn một con đường, thì chỉ có hai tình huống mới quay đầu lại. Thứ nhất, đi tới điểm cuối rồi quay đầu lại xem. Thứ hai, đi tới chỗ chết rồi quay đầu lại xem. Nhưng cũng chỉ là quay đầu lại xem mà thôi. Nếu đã lựa chọn con đường này, ta sẽ không quay lại.

- Trẫm thực sự rất thưởng thức ngươi, nhưng chỉ cần ngươi tiến vào Trường An, trẫm liền giết ngươi.

Dương Kiên nói.

Phương Giải không đáp, bởi vì hắn cần phải bảo tồn thể lực.