Nam tử áo trắng vung tay lên, một vầng sáng màu đỏ giống như trời chiều lập tức bay ra ngoài. Ánh sáng màu đỏ này giống như ánh sáng mắt trời dần dần phủ kín toàn bộ đại điện. Tất cả góc âm u đều bị ánh sáng này chiếu rọi. Thoạt nhìn ánh sáng màu đỏ này rất êm dịu, nhưng sau một lát, những Đại Tự Tại giấu trong góc không tham gia chiến đấu, bị ánh sáng chiếu lên người, lập tức kêu rên.
Những tân Đại Tự Tại này có tu vị không cao, không trải qua nhiều lần chiến đấu, tu vị của bọn họ cũng chỉ ở Tứ, Ngũ Phẩm, kém xa nam tử áo trắng kia.
- Chỉ là như vậy…
Nam tử áo trắng gật đầu, thoải mái nói:
- Mấy thứ mà ngươi làm ra này chỉ hù dọa người khác mà thôi. Nếu không phải ta nhìn thấu, mấy trăm Đại Tự Tại đứng ở chỗ này, có khả năng ta sẽ do dự tiến vào hay không. Nói ngươi chế tạo không ít Đại Tự Tại, không bằng nói ngươi chế tạo ra không ít con rối. Con rối ra vẻ hùng mạnh, thì cuối cùng vẫn là con rối.
- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Đại Tự Tại chân chính đã chết ở Giang Nam rồi.
Y nói.
Thanh âm truyền tới vẫn phiêu miểu, không tìm thấy nơi phát ra. Thật giống như chủ nhân của thanh âm không ở trong đại điện, mà có ở khắp nơi.
- Mấy thứ này căn bản không đáng phải để ý. Nếu ngươi muốn giết, ta có thể tặng cho ngươi rất nhiều rất nhiều, cho ngươi giết tới khi chán thì thôi. Ta nói rồi, ta là vị thần độc nhất vô nhị của thế gian này, không có ai có thể so sánh được với ta…Vừa rồi ngươi hỏi ta, người tu hành của Trung Nguyên và Tây Vực so với những kẻ chỉ biết dùng hỏa khí ở bên kia biển rộng, ai mạnh hơn…kỳ thực chính ngươi cũng biết, công cụ thì cũng chỉ là công cụ. Vật lực chung quy sẽ có cực hạn. Bất kể phát triển như thế nào, vật lực đều bị trói buộc trong một cái dàn giáo. Thứ thực sự hùng mạnh, chính là trái tim…Một người nếu có trái tim hùng mạnh, bất kỳ vật gì cũng không thể bằng được.
- Trái tim?
Nam tử áo trắng hỏi:
- Ngươi có trái tim không?
Thanh âm biến mất một lúc, sau đó lại xuất hiện:
- Nói thật, ngươi là người thông minh nhất mà ta từng thấy. Có phải từ rất nhiều năm trước ngươi đã nhận ra cái gì, cho nên một mực trốn ở Trung Nguyên mà không dám trở về? Là ta sơ suất, ta vốn tưởng rằng ta sáng tạo ra một kẻ cường đại như ngươi, ngươi sẽ trầm mê trong sự cường đại đó. Không ngờ rằng ngươi lại biết theo đuổi các thứ khác, rồi bắt đầu hoài nghi tu vị của mình.
- Không phải do ta thông minh.
Nam tử áo trắng nói:
- Là ta sống đủ lâu, cho nên ta có nhiều thời gian để suy nghĩ vấn đề.
Y khẽ nhíu mày, sau đó giơ hai tay lên.
Ánh sáng màu đỏ mở rộng ra, rất nhanh bao phủ toàn bộ nóc nhà. Theo ánh sáng xâm chiếm toàn bộ đại điện, một thanh âm cực kỳ chói tai chợt xuất hiện. Sau đó là tiếng nổ ầm ầm.
Thật lâu sau, thanh âm của người nọ không còn xuất hiện.
- Quả nhiên…
Nam tử áo trắng hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi luôn miệng nói trái tim hùng mạnh hơn công cụ, nhưng một kẻ giả thần như ngươi còn không phải dựa vào công cụ đó sao? Ta mất hơn một nghìn năm tìm kiếm quy tắc của thế giới này, vẫn luôn cảm thấy có vấn đề, nhưng thủy chung không tìm ra, bởi vì ta không nghĩ tới Đại Luân Minh Vương. Mới không lâu trước, ta mới đoán được ngươi vốn giấu ở Đại Luân Tự…nếu ta đoán không lầm…sở dĩ người của gia tộc Khoát Khắc Đài Mông lúc cuối lại buông tha cho việc tấn công Đại Luân Tự, là có liên quan tới ngươi phải không? Có lẽ ngươi không cần làm chuyện khác, chỉ cần điều khiển mấy trăm Đại Tự Tại đứng ở cửa Đại Luân Tự phải không?
Thanh âm kia vẫn không đáp lại, nam tử áo trắng không nhịn được bật cười.
Y bước nhanh về phía trước, vượt qua đại điện.
- Ta đến bắt ngươi, xem ngươi rốt cuộc là thứ gì.
Nam tử áo trắng nắm chặt tay nói:
- Ngươi nói trái tim hùng mạnh hơn công cụ, vậy để ta xem trái tim của ngươi như thế nào.
Y đi ra đại điện, xuyên qua một con đường nhỏ.
Vách núi
Không có thềm đá
Đây là một vách núi trụi lủi, thoạt nhìn không có gì cả.
- Ngụy trang?
Nam tử áo trắng hừ một tiếng:
- Chứng tỏ ngươi đúng là đang sợ hãi.
…
…
Lúc mọi người đứng trên bình nguyên nhìn về phía chân trời, có đôi khi sẽ cảm thán sự hùng vĩ của nó. Dù ngày nào mặt trời cũng mọc, nhưng mạt trời mà hay trông thấy không phải là diện mạo thực sự của nó. Cho nên mới có người đi lên chỗ cao chờ mặt trời mọc, nghĩ rằng có thể phát hiện ra sự đẹp đẽ của mặt trời.
Nhưng dù đi lên đỉnh núi hay là giẫm lên các tầng mây, thì mặt trời trông thấy có phải là toàn bộ của nó không?
Tuy nhiên bất kể như thế nào, đứng trên cao nhìn mặt trời mọc vẫn luôn cảm thấy đẹp đẽ.
Mặt trời đỏ mới mọc chiếu ánh sáng ấm áp lên vách đá, giống như muốn làm nhạt đi sự tuyệt vọng mà vách đá tạo ra. Kiến trúc hùng vĩ nhất trong Đại Luân Tự chính là điện Đại Luân Minh Vương. Tòa đại điện này được xây trên vách đá dựng đứng, điều này làm cho người ta không khỏi cảm thán dũng khí và trí tuệ của tiền nhân. Là một loại xảo đoạt thiên công như thế nào mới có thể xây nên tòa đại điện rộng lớn trên vách đá như vậy? Mà lúc xây dựng tòa đại điện này, đã có bao nhiêu người chết đi?
Mỗi một đường vân trên vách đá, đều giống như được thần linh dùng dao và búa đục khắc mà thành, khiến cho người ta sinh ra cảm giác vô lực.
Cho dù là dã thú giỏi leo trèo nhất, cũng không muốn đặt chân tới khu vực này. Mà con người, lại tạo ra kiến trúc huy hoàng tồn tại suốt mười thế kỷ này.
Đã hơn một nghìn năm rồi, không còn người nào miêu tả lại được không khí rầm rộ lúc xây dựng Đại Luân Tự. Thậm chí có nghe đồn rằng, Đại Luân Tự không phải do Phật tông xây nên. Đại Luân Tự tồn tại trước khi cả Phật tông xuất hiện. Chỉ có điều lúc đó mọi người còn chưa biết tu hành, lực lượng có hạn, không thể leo lên được một nơi hiểm trở như vậy. Mà từ dưới núi nhìn xuống, đám mây dày đặc giống như một tầng tuyết đọng che mất Đại Luân Tự.
Đại Tuyết Sơn rất cao
Không ai biết nó cao bao nhiêu.
Cho dù là Đại Luân Tự cũng không nằm ở chỗ cao nhất của Đại Tuyết Sơn, mà chỉ nằm ở sườn núi. Dù vậy, đây đã là kỳ tích của nhân loại rồi.
Đứng ở Đại Luân Tự nhìn lên trên, mơ hồ có thể nhìn thấy đỉnh núi. Rất nhiều người nhìn thấy những cảnh bao la hùng vị, tận đáy lòng đều muốn đi chinh phục, nhưng lại không có mấy người làm được điều này. Nhân lực chung quy cũng chỉ có hạn, cho dù là người đại tu hành cũng vô lực kháng cự uy thế của thiên nhiên.
Nam tử áo trắng đi qua điện Đại Luân Minh Vương, thấy chỉ là vách đá.