Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1237: Đao khách



Hạng Thanh Ngưu ngậm một miếng thịt chín đi vào lều của Phương Giải, thấy Phương Giải đang ngồi ở trước bàn đọc sách, y liền ném nửa con gà tới. Phương Giải giơ tay nhận lấy, sau đó trừng mắt nhìn Hạng Thanh Ngưu.

- Định làm gì vậy? Ngươi cho một tên béo khác mang theo khách giang hồ của ta đi, có phải là muốn trị Trịnh Tử Vực bên kia bờ không? Ta nghe nói Trịnh Tử Vực đa mưu túc trí, chỉ sợ lúc này đã chuẩn bị đề phòng chúng ta đánh lén ban đêm. Nếu như nhân sự của ta tổn thất lớn, thì ngươi lấy gì trả cho ta?

- Phao câu gà cũng không chắn được miệng ngươi à?

Phương Giải ngồi thẳng người, xé một cánh gà xuống:

- Nước ở thượng du đã dâng lên, nếu mấy ngày nữa không thể qua sông, tới lúc mưa to thì liền khó khăn rồi.

- Còn cần Đạo gia ta qua sông giẫm một cái không?

Hạng Thanh Ngưu lau dầu mỡ ở tay vào bộ quần áo Đạo tôn kia, có vẻ như chẳng thèm để ý.

- Nếu ngươi một mình qua đó có thể giết chết Trịnh Tử Vực và mấy vạn đại quân, thì ta rất vui. Cao Khai Thái ở Kinh Kỳ Đạo đã mấy năm, trong thành Trường An nhiều nhân vật lớn như vậy, dưới trướng có bao nhiêu cao thủ? Vương Nhất Cừ chết là do Dương Kiên thuận tay giết chết, nhưng Cao Khai Thái vẫn sống yên lành. Bên cạnh sao có thể không có mấy người tu hành cao cường được?

- Sợ gì, gặp ai liền đánh.

Hạng Thanh Ngưu vừa cạy răng vừa nói.

- Kỳ thực đây là quy củ bất thành văn. Chuyện trên chiến trường, cố gắng giải quyết trên chiến trường. Từ xưa tới nay, người đại tu hành rất ít khi tham dự vào chiến tranh. Đương nhiên, không phải là không thể được. Lúc trước La Diệu chính là đi một mình tới đại doanh Bàng Bá, giết hết các tướng lĩnh trong doanh Bàng Bá, chẳng theo quy củ gì cả.

- Sao ngươi không tới đó tàn sát một lần?

Hạng Thanh Ngưu cười hỏi.

- Ta cảm thấy Cao Khai Thái chính đang đợit a.

- Vì sao?

Hạng Thanh Ngưu hỏi:

- Liệu có phải ngươi đánh giá đối thủ của mình quá cao rồi không. Hiện tại trên giang hồ, không mấy người có thể uy hiếp được ngươi. Lão mũi trâu kia có thể, nhưng lão ấy đang ở thảo nguyên làm thánh nhân. Trương Dịch Dương có thể, nhưng ông ta đang ở núi Võ Đang giả vờ giả vịt bế quan tu luyện. Còn có ai có thể? Ta nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra. Trừ khi…

Y liếc nhìn Phương Giải:

- Trừ khi, trong quân Cao Khai Thái cũng có mấy Đại Tự Tại….

Phương Giải khẽ nhíu mày, điều Hạng Thanh Ngưu nói chưa hẳn là không có khả năng. Trịnh Tử Vực bài binh bố trận, làm ra vẻ tử thủ, chờ đợi Hắc Kỳ Quân tấn công. Bên tấn công sẽ đau đầu vì lo lắng tổn thất binh lực quá lớn. Lúc này, thường cần người tu hành tới giải quyết vấn đề.

Không phải là Trịnh Tử Vực không nghĩ tới trong Hắc Kỳ Quân có một số khách giang hồ, chẳng lẽ y thực sự không đề phòng?

- Người đâu!

Phương Giải lập tức phân phó:

- Bảo Trần Hiếu Nho phái người gọi Tửu Sắc Tài về, dẫn theo tất cả về.

Kiêu Kỵ Giáo ngoài cửa nghe giọng điệu liền biết Phương Giải thực sự sốt ruột, vội vàng đi thông báo cho Trần Hiếu Nho.

- Sao vậy, chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng trong quân của Trịnh Tử Vực có mấy Đại Tự Tại?

Hạng Thanh Ngưu nhìn Phương Giải, không cho là đúng, nói:

- Giang hồ nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ. Cao thủ thành danh trên giang hồ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hiện tại số người chết nhiều hơn số người sống. Nếu trong quân Cao Khai Thái thực sự có cao thủ có thể uy hiếp được ngươi, thì y đã phái người đó ám sát ngươi từ lâu, chứ không phải chờ đợi…

- Vì sao Cao Khai Thái dám mang theo vài thân vệ tới chỗ ta đàm phán?

Phương Giải bỗng nhiên hỏi một câu.

Hạng Thanh Ngưu ngẩn ra:

- Ý của ngươi là…ngày đó bên cạnh y có cao thủ?

Phương Giải gật đầu:

- Đúng vậy, là ta sơ sót. Lúc đầu ta không cho rằng bên cạnh Cao Khai Thái sẽ có cao thủ như vậy, cho nên không để ý tới thân vệ của ông ta.

- Không có khả năng.

Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:

- Cho dù ngươi không để ý, nhưng cao thủ như vậy chỉ cần đứng trước mặt ngươi, ngươi tất nhiên cảm giác ra được. Mấy thân vệ đó đều ở cách ngươi khá gần mà ngươi không phát hiện ra gì. Trừ khi bọn họ có phương pháp đặc biệt ẩn nấp tu vị, hoặc là bọn họ căn bản không đáng nhắc tới.

- Phương pháp đặc biệt?

Phương Giải cẩn thận nghĩ, trong trí nhớ của hắn dường như không có tông môn giang hồ nào am hiểu phương thức tu hành như vậy.

- Bỗng nhiên ta nghĩ tới một…

Hạng Thanh Ngưu vô thức nhìn Phương Giải, sắc mặt rất khó coi.





Tửu Sắc Tài lung lay, nếu không phải Trần Hiếu Nho đỡ y, thì nói không chừng y đã ngã xuống rồi. Trước ngực y có ít nhất bốn vết thương, mỗi vết thương đều rất sâu. Nếu không phải y có khinh công cao cường, thì có lẽ y đã chết từ lâu.

Y không chết, nhưng hơn một trăm khách giang hồ y dẫn theo tới bờ Tần Hà bên kia, chỉ có bốn người và y còn sống trở về. Bốn người kia cũng bị trọng thương. Nếu không phải Trần Hiếu Nho dẫn theo người tiếp ứng kịp thời, có lẽ không ai trong bọn họ trở về được.

- Thuộc hạ…làm việc bất lợi, mong Chủ Công trách phạt.

Tửu Sắc Tài chật vật muốn quỳ xuống, nhưng động vào vết thương, máu liền chảy từ quần áo y chảy xuống, rất nhanh nhuộm đỏ dưới chân y. Phương Giải lập tức đứng dậy, bảo người đỡ Tửu Sắc Tài ngồi xuống. Hắn xé phần áo trước ngực Tửu Sắc Tài, chỉ thấy đó là vết đao.

Phương Giải tự mình rửa sạch vết thương cho Tửu Sắc Tài, sau đó dùng thuốc đắp lên, lại bảo quân y dùng chỉ khâu miệng vết thương lại.

- Ta trách phạt ngươi cái gì chứ?

Phương Giải vừa đắp thuốc vừa nói:

- Là ta nghĩ ra quá muộn nên không kịp gọi các ngươi về, sai lầm ở ta chứ không phải các ngươi. Huống chi, ta thực sự không có lý do gì trách phạt một người mang thương thế chồng chất trở về.

Tửu Sắc Tài hơi ngơ ngác, không nói gì nữa.

- Lúc thuộc hạ tới, Tửu Sắc Tài một mình ngăn cản truy binh, cho nên bốn người kia mới sống sót trở về được…

Trần Hiếu Nho nói.

Phương Giải gật đầu, rất nghiêm túc xử lý miệng vết thương cho Tửu Sắc Tài:

- Lần an bài này vốn là do ta suy nghĩ chưa cẩn thận. Sau khi các ngươi rời đi ta mới tỉnh ngộ, lúc phái người gọi các ngươi lại thì đã chậm. Những vết thương trên người ngươi này, ta sẽ ghi tạc trong lòng.

Tửu Sắc Tài bỗng nhiên có chút sợ hãi.

Kiểu không khí mà y sợ nhất lại xuất hiện.

Y sợ nhất không phải là không khí ác nghiệt máu tanh ở lò gạch hoang kia, mà là không khí ấm áp lúc tiến vào Vương phủ rồi ngồi ăn cùng với Lão Lưu. Nửa đời của y đều phải trải qua cảm giác lạnh như băng, cảm giác ấm áp này rất ít. Cho nên y sợ, sợ một khi cảm giác này xuất hiện sẽ biến mất rất nhanh.

- Ngươi bị một đao, ta liền trả lại trăm đạo cho Trịnh Tử Vực. Ngươi đã trúng bốn đao, ta liền lăng trì tay Trịnh Tử Vực kia.

Xử lý xong miệng vết thương cho Tửu Sắc Tài, Phương Giải đứng dậy nói:

- Trần Hiếu Nho, ngươi đưa Tửu Sắc Tài về tĩnh dưỡng. Tìm thêm mấy hộ lý chăm sóc cho hắn. Chớ tìm người nào trẻ đẹp, tên này không đáng tin cậy.

Tửu Sắc Tài không nhịn được bật cười, che dấu tia ấm áp trong khóe mắt.

- Đao khách này không tầm thường.

Y nói:

- Thuộc hạ coi như là người từng trải, gặp qua không ít danh gia dùng đao. Nhưng không ai dùng đao giống như những người này. Bọn họ dùng đao đơn giản tới cực hạn, cũng đáng sợ tới cực hạn. Thuộc hạ còn sống trở về là vì luyện được phản ứng sau nhiều lần bán sống bán chết, nhưng thuộc hạ vẫn không thể tránh được bốn đao chém vào người…

- Ta biết rồi.

Phương Giải vỗ vai Tửu Sắc Tài:

- Trở về dưỡng thương, đám đao khách đó giao cho ta xử lý.

Hắn nhìn về hướng Hạng Thanh Ngưu, Hạng Thanh Ngưu gật đầu, sắc mặt ngưng trọng.