Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1258: Ba người con gái đẹp



Những người nam nhân trẻ tuổi luôn có nhiều ảo tưởng với các cô gái đẹp và Thất tiên sinh cũng không ngoại lệ. Sau khi nhìn thấy cô gái đẹp xuất hiện, y lại nhớ đến tiểu thị nữ của mình. Đó là khi y trở thành Thất tiên sinh và cô ấy chính là lễ vật mà Cửu tiên sinh tặng cho y.

Một thiếu nữ nghe lời, đặc biệt là rất hiểu chuyện.

Trước ngày hôm đó, y chưa từng biết rằng khi một người con gái cười, hoá ra lại đẹp như thế. Y cũng không biết trên người cô gái lại có mùi thơm đến vậy và cũng không biết một số ‘nơi’ trên người con gái lại khiến người ta phấn khích đến thế. Đêm hôm đó, khi nàng ấy cởi bỏ quần áo ở trước mặt y, y cảm thấy mình như ngạt thở. Khi nàng ấy thu hút y đi vào thân thể nàng ấy thì y cảm thấy thời gian như ngừng trôi.

Bắt đầu từ hôm đó, y đã như trầm mê trong cảm giác đó.

Y không cho phép nàng rời khỏi tầm mắt mình, y sẽ đi theo sau nàng nhìn ngắm lúc nàng đi và lắc lư cái mông và vòng eo thon, sau đó hơi thở của y như gấp gáp hơn. Y cứ nhắm mắt lại là thân thể của nàng ta, với bộ ngực mê người cứ luôn phập phồng trên môi y để đợi y dùng môi chạm vào.

Suốt mười ngày như thế.

Y không hề tu hành.

Suốt ngày y điên cuồng làm tình với người con gái đầu tiên của mình ở khắp nơi, trên giường, trong phòng bếp, trong rừng, trong dòng sông nhỏ, và bất cứ lúc nào y muốn, cô gái đều phải hiến dâng cho y.

Cho đến ngày thứ mười một thì y đã giết nàng.

Bởi vì y đột nhiên phát hiện, mình đã mười ngày không tu hành. Mười ngày không thể khiến tu vi của y thụt lùi nhưng đã biến y thành một người khác. Mười ngày này, y thậm chí không hề có nghĩ muốn tu hành mà điên cuồng hưởng thụ dục vọng nguyên thủy nhất của nam nữ.

Y đã yêu nàng mất rồi.

Yêu vô cùng.

Đôi lúc đúng là như vậy! Người đàn ông lần đầu tiên tiếp xúc với phụ nữ thì rất nhanh đã yêu họ, và rồi yêu say đắm. Lúc đó, cả thế giới này của hắn sẽ đều là cô ấy mà không có ai khác. Nhưng trong ngày thứ mười một, y đột nhiên nghĩ nếu mình cứ tiếp tục như này thì mình sẽ không còn gì cả.

Nàng tỉnh lại, cười với Thất tiên sinh một tiếng, hỏi y sáng sớm muốn ăn gì để nàng đi chuẩn bị.

Thất tiên sinh vươn hai tay nhéo cổ nàng một cái, gân xanh trên mu bàn tay lộ ra. Ban đầu thì nàng rất hoảng sợ, sự khó tin và cầu cứu trong ánh mắt khiến người khác đau lòng. Trong lúc đó y thậm chí đã buông lỏng tay ra nhưng sự thoải mái và hy vọng toát ra từ đôi mắt nàng khiến y một lần nữa xiết chặt hai tay.

“Nàng ta đang giễu cợt mình sao?”

Thất tiên sinh đến tận bây giờ nhớ lại ánh mắt đó vẫn tự hỏi mình như vậy. Có lẽ nàng ấy thật sự giễu cợt mình, giễu cợt mình trầm mê trong nữ sắc mà không thể tự thoát ra được, mất đi lý trí tối thiểu nhất của một người tu hành. Y luôn dùng lý do như vậy để an ủi mình, an ủi mình giết nàng ấy không phải là một quyết định sai lầm.

Sau khi y giết nàng thì hồn bay phách lạc rời khỏi chỗ ở. Y muốn chạy trốn chứ không muốn nhìn thấy thi thể kia.

Sau đó y đã gặp Cửu tiên sinh.

- Chúc mừng ngươi! Ngươi đã không làm ta thất vọng.

Cửu tiên sinh nói.

- Tại sao?

Sau khi hỏi xong câu này thì Thất tiên sinh bỗng nhiên hiểu được, lập tức trong ánh mắt xuất hiện sát ý:

- Ngài cố ý để nàng ấy đến mê hoặc tôi đúng không? Ngài biết rằng tôi chắc chắn sẽ trầm mê đúng không? Ngài biết được sau này tôi sẽ trở nên đáng sợ hơn, vì vậy cố ý sắp xếp nàng ấy ở bên cạnh tôi để tôi sa đọa!

- Không!

Cửu tiên sinh chậm rãi lắc lắc đầu, nói:

- Ta đây chỉ là cho ngươi một khảo nghiệm thôi, nếu như ải này mà ngươi cũng không vượt qua được thì ngươi không có tư cách tiếp tục ngồi ở vị trí Thất tiên sinh nữa. Mặc dù cách làm của ngươi có chút cực đoan, nhưng dù sao ngươi vẫn qua được cửa ải này. Nếu như ngươi có thể chịu được mê hoặc tất nhiên là tốt, ngươi chặn đứt được mê hoặc cũng rất tốt. Nói chung ngươi cũng đã hiểu được, đây là điều quan trọng nhất…

- Một nữ nhân không có gì quan trọng cả! Sau này nếu như ngươi muốn nữ nhân có thể có vô số, nhưng bản thân ngươi thì chỉ có một. Đầu tiên ngươi phải biết mình muốn gì, nếu như chỉ là nữ nhân, vậy thì ngươi đã đánh giá thấp giá trị của mình rồi. Ta để lão Bát không giết ngươi không phải để cứu một con quỷ háo sắc.

Giờ khắc này, Thất tiên sinh bỗng uể oải.

- Nhưng, tôi đã giết nàng ấy…

Y nói.

- Ta có thể tặng cho ngươi một người khác còn đẹp hơn nàng ta!

Cửu tiên sinh nói.

- Không!

Thất tiên sinh dùng sức lắc đầu:

- Tôi không cho phép mình cần phụ nữ nữa, tôi phải tu hành. Ngài không cần phải dùng thủ đoạn này đến khảo nghiệm tôi, tôi không cần và cũng không muốn giết tiếp người phụ nữ nào nữa.

- Hoá ra ngươi vẫn không kìm nổi mê hoặc! Ngươi giết nàng ta nhưng chỉ cần có người phụ nữ khác đi vào trái tim ngươi thì ngươi vẫn sẽ sa đọa.

Cửu tiên sinh trong giọng nói tràn đầy thất vọng:

- Hi vọng ngươi có thể kìm chế được bản thân, nếu không thì…Lão Bát không ngại gì tiêu diệt một nỗi uy hiếp trước mình đâu. Với tài năng của ngươi, sớm muộn gì cũng đuổi kịp và vượt hắn. Hiện giờ tất cả những gì lão Bát hưởng đều là của ngươi, ngược lại…Thứ ngươi mất đi không chỉ là một nữ nhân mà còn là tất cả mọi thứ của ngươi nữa.

Nói xong câu đó Cửu tiên sinh nhẹ nhàng bay đi. Còn Thất tiên sinh thì cứ đứng đó cho đến đêm khuya.

- …

- …

- Cô tránh ra đi! Ta không muốn giết phụ nữ!

Thất tiên sinh nhau mày, nhìn cô gái có vẻ đẹp dường như không thuộc về chốn nhân gian này. Nàng ta còn đẹp hơn người thị nữ trước đây của y rất nhiều. Người con gái như này thuộc mẫu người mà những người đàn ông bình thường nhìn thấy đã cảm thấy tuyệt vọng. Vì những người đó biết rằng, mình sẽ không bao giờ có được cô ấy.

- Nói thì có vẻ giống dáng vẻ của một người đàn ông đó, mặc dù cũng chỉ là đứa trẻ mới lớn!

Mạt Ngưng Chi híp mắt nhìn thiếu niên ở trước mặt, sau đó lắc đầu, nói:

- Ngươi đến đây để giết người sao? Ở độ tuổi như ngươi mà bắt đầu lấy việc sát sinh làm cớ sinh tồn thì đây là chuyện thật đáng sợ. Bởi vì sau này ngươi vẫn còn nhiều thời gian đi giết người nữa và sẽ có rất nhiều người chết ở trong tay ngươi.

Lúc nghe thấy người con gái đó nói mình giống một người đàn ông mà trong ánh mắt y toát ra sự linh hoạt và mang theo hàn ý giống như băng cứng vạn năm không tan.

- Cô là nữ nhân của Phương Giải?

Y hỏi.

Mạt Ngưng Chi không trả lời.

Nàng bị vấn đề này làm cho ngây ngẩn. Nàng vốn định lắc đầu nói không phải, nhưng trong lòng lại có một thứ gì đó kỳ quái ngăn nàng lắc đầu. Thứ kỳ quái lại ảo não đó thậm chí đã ép nàng phải thừa nhận. Nàng tốn rất nhiều sức mới ngăn được mình gật đầu nhưng đối với Thất tiên sinh mà nói, nàng biểu hiện như vậy không khác gì mặc nhận rồi.

- Hình như hắn có mấy người phụ nữ thì phải! Vậy thì ta sẽ giết cô trước!

Thất tiên sinh cảm giác trong lòng mình nóng như lửa đốt, lửa thiêu đốt lục phủ ngũ tạng khiến y đau đớn. Y nhất định phải giết người, dùng máu để dập tắt ngọn lửa trong lòng. Nếu như không giết người, y sợ mình sẽ bị ngọn lửa đó thiêu chết.

- Giết!

Trong ánh mắt của y đều là tia máu, Mạt Ngưng Chi cũng không hiểu được vì sao thiếu niên này lại đột nhiên thay đổi như vậy. Trong lúc mơ hồ nàng cảm thấy lời nói của mình như kích thích y nhưng không rõ là câu nào.

Thất tiên sinh mạnh mẽ đẩy hai tay về phía trước, vòng tròn màu đen có đường kính 100m kia lập tức xông về phía Mạt Ngưng Chi. Một nửa quả cầu to lớn bay lại với khí thế áp đảo. Đây là bán cầu rất kỳ quái, trong nhận thức cố hữu của con người thì bán cầu này chính là một nửa của quả cầu, xé ra ở giữa, bất luận là nửa bên nào thì đều là bán cầu. Giải thích như vậy không phải là vô nghĩa, vì bán cầu của Thất tiên sinh không giống thế mà là một khối ở giữa quả cầu rồi chia làm ba phần, bên trên mất đi một phần, bên dưới mất đi một phần, phần ở giữa chính là hình dạng bán cầu của Thất tiên sinh khống chế hiện giờ.

- Đao…

Mạt Ngưng Chi chậm rãi giơ tay lên sau đó bổ xuống.

Chiêu vô cùng đơn giản này không có gì khó khăn cả. Mặc dù ‘bạn’ hỏi một đứa bé dùng đao thế nào, nó sẽ giơ tay mình lên bổ xuống và nói là dùng như thế. Đối với một người học võ mà nói thì câu trả lời của đứa bé đó nhất định sẽ khiến hắn cảm thấy buồn cười. Bởi vì hắn chưa đạt được tới cảnh giới đó.

Đao, chính là chém xuống như vậy.

Một thanh đao dài hơn mười mét xuất hiện trên không trung, đột nhiên rơi xuống với uy thế khi có một ngọn núi chặn trước mặt cũng có thể bổ ra được. Đao đó hung hăng bổ vào bán cầu của Thất tiên sinh. Sau khi thịch một tiếng thì tốc độ lao lên trước của bán cầu buộc dừng lại, toàn bộ bán cầu như lao xuống.

Dưới lực mạnh như vậy, bụi đất dưới bán cầu trăm mét đó đều bay lên!

Nhưng, bán cầu đó không bị hỏng phần nào cả.

Mạt Ngưng Chi khẽ nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.

- Thật không ngờ ngươi…

Câu phía sau nàng không nói ra miệng, mà rút thanh đao ra. Thanh đao trước đó là lực tu vi của nàng.

Mạt Ngưng Chi rút trường đao ra, trong ánh mắt có vô số cán dao găm lóe ra. Tất cả lực tu vi của nàng đều đổ vào hai tay đó, sau đó tiên vào trong chuôi đao.

Nàng nhảy lên rồi chém xuống

- Oanh!

Đao chém bán cầu rơi trên mặt đất giống như ngọn núi lớn rơi từ trên bầu trời xuống. Bán cầu rơi xuống đất, toàn bộ mặt đất bắt đầu lún xuống. Thất tiên sinh đứng ở giữa bán cầu bị một cái như búa tạ đập xuống, trong mũi, trong tai, khóe mắt, khóe miệng, tất cả đều có máu chảy ra.

Đao đó chém xuống quá nặng.

- Thanh đao thật mạnh…Nhưng đáng tiếc, cô sẽ không đưa ra được đao thứ hai chứ?

Thất tiên sinh đứng thẳng đầu gối mà lúc trước bị đánh quỵ xuống, trong ánh mắt đều lạnh như băng:

- Thì ra ta sai rồi! Không phải là nữ nhân không đáng chết mà tất cả nữ nhân đều đáng chết...Ban đầu, sao ta lại lựa chọn như vậy?

Lẩm bẩm một mình, nỗi căm tức trong mắt y càng lớn hơn.

- Đi chết đi!

Hai tay y đẩy mạnh về phía trước, đẩy tốc độ bán cầu về trước, cùng lúc đó, trên bán cầu bay ra vô số đường đen giống như những con rắn nhỏ cuộn về hướng Mạt Ngưng Chi và muốn quấn nàng vào trong bán cầu đen đó. Đường đen đó quá dày đặc, còn dày hơn mưa bão.

Ánh mắt của Mạt Ngưng Chi ngưng đọng, có vô số dao găm như từ trong con ngươi bay ra, vô hình, nhưng vô cùng sắc bén. Mỗi dao găm vô hình đều chọi với một đường đen đó và ‘sụp đổ’. Ban đầu dao găm đó chặn lại được đường đen đó nhưng sau không bao lâu thì số lượng đường đó đã vượt xa.

Một búi đường đen đó như yêu quái tóc rối bay múa lượn lờ hướng về phía Mạt Ngưng Chi.

- Định!

Đúng lúc này, có người hô lớn một tiếng ở phía sau Mạt Ngưng Chi, sau đó một bóng đen thổi đến kéo tay Mạt Ngưng Chi bay về sau. Không có bất kỳ thứ gì xuất hiện, không có vũ khí, không có nguyên khí của trời đất nhưng những đường đen cuồng loạn nhảy múa này lại chợt dừng trên không trung, giống như trước mắt nó xuất hiện tường cao vô hình, sau khi nó đập phải thì bị ngăn lại vậy.

Đây là cảnh tượng kỳ lạ nhất giống như trên bầu trời bị người giội xuống một thìa mực, giống như lúc giội xuống thì mực bỗng nhiên ngưng đọng trên không trung. Còn cùng với lúc những đường đen bị chặn lại thì Thất tiên sinh cảm giác mình cũng bị chặn lại, tứ chi…Thậm chí toàn thân đều bị ngưng đọng. Kể cả chỉ có lúc này thôi, y cũng cảm thấy sợ, cảm giác bị giam cầm khiến trái tim y như muốn nhảy dựng lên.

Mặc dù rất ngắn nhưng đó là nỗi sợ sâu lắng.

Thất tiên sinh thu lại một phần lực tu vi, sau khi ép mình thoát ra sự trói buộc đó thì y nhìn ra phía xa. Và rồi y đã nhìn thấy có hai mỹ nhân bước đến, hai mỹ nhân đẹp mê hồn.

Hiện giờ, đứng trước mặt y là ba cô gái đẹp vô cùng.