Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1301: Cười như đao



Đêm nay thành Trường An chẳng thể yên tĩnh, kể từ sau chuyện này, trong sách sử tự nhiên cũng ghi lại rất nhiều điều, thậm chí có một điển cố lưu truyền trong thời điểm đó… Trấn công dạ bộ. Trường An vài năm nay không thiếu những việc đại sự khiến kẻ khác chấn động, thế nhưng những sự việc xảy ra trước đó đều không chấn động bằng chuyện một đêm bắt người của Phương Giải lần này, sự việc thật khiến lòng người không yên. Lúc trước, khi Di Thân Vương Dương Dận tạo phản, Thiên Hữu hoàng đế đã hạ lệnh truy quét toàn thành, các phẩm quan từ lớn đến nhỏ đều không tránh khỏi tai họa diệt tộc, người chết mấy vạn, bên cạnh cổng chợ mỗi ngày đều không đủ xe ngựa để vận chuyển thi thế.

Dương Kiên vừa về đã giết không ít người nhưng quan lại triều thần bị hắn giết cũng không nhiều.

Vi Mộc tọa trấn Trường An giết người như ngóe, bất quá tại người khác xem ra y chỉ là một kẻ điên.

Mà bộ hạ của Phương Giải bắt người suốt cả đêm, trong mắt một số người sáng suốt thì điều đó lại đại biểu cho một hàm nghĩa khác. Mặc kệ những kẻ trước đó giết bao nhiêu người, bầu trời của thành Trường An vẫn không thay đổi. Nhưng hành động lần này của Phương Giải lại biểu thị có lẽ sẽ có một bầu trời mới sắp bao trùm trên cả tòa thành này.

Đây là một tín hiệu, tín hiệu Phương Giải muốn củng cố lại toàn bộ triều đình.

Phương Giải không phải giết vào thành Trường An nhưng điều đó cũng không có nghĩa sau khi vào hắn sẽ không giết. Chẳng qua kẻ thành công trong lịch sử hơn phân nửa sẽ không giết sạch mấy kẻ hoan nghênh đứng ven đường mà thôi. Tuy rằng trong những kẻ hoan nghênh ấy, có hơn nửa đều là những kẻ nịnh bợ không hề thật tâm, người chiến thắng chính là phải muốn học để chấp nhận tất cả.

Bất quá hiển nhiên, Phương Giải không có ý định tiếp nhận.

Vừa qua giờ Tý, phủ nha môn thành Trường An đã bị rất nhiều Kiêu kỵ giáo tiếp quản, tất cả quan sai đang trực đêm đều bị tước hết binh khí ném vào đại lao. Không bao lâu, bọn họ liền có thêm không ít đồng bạn. Ngục giam của nha môn Kiêu kỵ giáo chiếm giữ không nhỏ nhưng cũng nhốt không được quá nhiều người. Ngục giam của phủ Trường An rất nhanh cũng kín người hết chỗ.

Lúc trời sắp sáng, ngục giam Hình bộ cũng đã đầy.

Nhưng dù thế cũng vẫn có rất nhiều phạm nhân bị bắt tới giam giữ trong đại doanh của Hắc Kỳ quân. Một đêm này rốt cục có bao nhiêu kẻ bị bắt? Người bên ngoài căn bản không đoán được nhưng số lượng chắc chắn phải tới một con số kinh người là điều không một ai nghi ngờ.

Không nằm ngoài dự liệu của Phương Giải, từ sau khi Phủ thừa Trường An, Bùi Đạt Chi bị bắt, mấy lão già nhiều năm không hỏi thế sự trong các gia tộc tại thành Trường An đều ngồi không yên. Bên ngoài Sướng Xuân viên xe ngựa cứ dừng hết chiếc này đến chiếc khác, tuy vậy Phương Giải không gặp một ai, nhưng hắn lại bảo người nhớ kĩ những người đó đến từ nhà nào.

Những người này ra mặt, cho dù Phương Giải căn bản không gặp bọn họ, cũng đã thu hoạch được rất nhiều thứ.

Tới thời gian lâm triều, Phương Giải sau khi rửa mặt thay triều phục liền từ Sướng Xuân viện xuất phát đi đến Thái Cực cung. Dù Trưởng công chúa Đại Tùy Dương Thấm Nhan đã giao mọi chuyện cho hắn tự giải quyết nhưng hắn bây giờ trên danh nghĩa vẫn còn là triều thần Đại Tùy, cho nên mỗi sớm Trưởng công chúa vẫn phải chủ trì lâm triều. Chẳng qua, tất cả tấu chươ ng đều bị nàng giao lại vào tay Phương Giải. Đồng thời, nàng cũng không ra bất kì quyết định nào giữa lúc lâm triều. Nàng tựa hồ đã không còn tâm tình cũng không còn kiên nhẫn để đối mặt với những đại thần ấy. Tương đối mà nói, nàng càng thích dựa vào cửa sổ thẫn thờ cả chiều tại nơi ở cũ của nàng tại Thái Cực cung hơn.

Người vào triều hôm nay ít rất nhiều so với bình thường làm cho Thái Cực điện vốn đã trống trải càng có vẻ vắng vẻ rất nhiều. Trừ bỏ các quan văn võ bên Hắc Kỳ quân trên cơ bản đều đến đông đủ, tất cả chỗ quan viên các nha môn đều bị để trống. Chuyện đêm hôm qua giờ đã không ai không biết, cho nên vẻ mặt các quan viên không thuộc Hắc Kỳ quân đều cực kỳ ngưng trọng.

Ai cũng không biết, Phương Giải kế tiếp còn có thể làm cái gì. Mà bọn họ đêm qua không bị tóm, ai biết kế tiếp lúc lâm triều bọn họ có bị một đống lớn Kiêu Kỵ giáo xông tới tóm lại nhốt mất hay không? Tuy vậy bọn họ lại không dám không đến, bởi vì nếu không tới, chính là rõ ràng cho Phương Giải một cái lí do để ra tay.

Trước kia, trước lúc lâm triều, lũ triều thần còn có thể túm năm tụm ba tụ cùng một chỗ xì xào bàn tán, cho dù sau khi vào điện cũng có người nói chuyện với nhau vài câu, nhưng hôm nay, tất cả mọi người đều rất an tĩnh.

Sau khi Phương Giải đi vào đại điện, những triều thần kia đều quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu. Không một ai dám nhìn vào mắt Phương Giải, giống như trong ánh mắt đó có thể phóng ra tên độc giết chết bọn họ vậy.

Phương Giải tiến đại điện, những quan văn võ xuất thuân từ Hắc Kỳ Quân đều đồng thời cúi người hành lễ:

- Tham kiến chủ công!

Khác biệt rõ ràng so với đám triều thần hoảng sợ đứng ngốc ở đấy.

Phương Giải khoát tay áo, đi đến vị trí đầu tiên của đội ngũ mới dừng lại. Ban đầu Dương Thấm Nhan có an bài một chỗ ngồi cho hắn nhưng Phương Giải lại không chịu nhận. Sau khi Phương Giải đứng vào vị trí của mình, người bên Hắc Kỳ quân mới đứng thẳng dậy. Khác với những triều thần tâm thần không yên khác, người của Hắc Kỳ Quân đều rất thản nhiên, giống như ngày hôm qua đều không phát sinh bất cứ chuyện gì cả.

Đúng lúc này, Mộc Tam từ nội đình đi tới, sau khi vào đại điện, gã chào Phương Giải xong mới đứng thẳng người nói:

- Công chúa điện hạ nói, hôm nay sẽ không đến lâm triều. Các vị có chuyện gì cần tấu cứ nói cho Trấn quốc công biết, mọi chuyện đều do Trấn quốc công định đoạt.

Lời kia vừa thốt ra, các triều thần đều hít vào một hơi.

Ai cũng từng nghĩ vị Trưởng công chúa Dương Thấm Nhan này dễ bắt nạt nhưng đến tận giờ họ mới nhận ra tâm tư của vị công chúa này cũng thật đáng sợ. Phương Giải cho Hắc Kỳ quân bắt nhiều người vào đêm qua như vậy, Dương Thấm Nhan không thể không biết. Nàng hôm nay không lâm triều hiển nhiên là muốn tránh đi việc này. Giờ thì tốt lắm, Trưởng công chúa tránh né làm bộ không hay biết, chẳng quan tâm, tùy ý Phương Giải quyết định. Những kẻ ban đầu muốn lợi dụng Trưởng công chúa lúc này ngay cả cái bóng của người ta cũng nhìn không thấy.

Kỳ thật đêm hôm qua đã có không ít người tới ngoài cửa Thái Cực cung, thỉnh cầu gặp mặt Công chúa điện hạ. Nhưng Dương Thấm Nhan lại để người người truyền tin, Thái Cực cung không mở cửa vào ban đêm, đây là quy củ, mặc kệ phát sinh đại sự gì cũng phải đợi đến buổi lâm triều sáng mai hãy nói tiếp. Ăn bế môn canh, những người đó đành phải chờ, kết quả lâm triều nàng liền quyết định không tới.

...

...

Mộc Tam nhìn sắc mặt của những triều thần, trong lòng không khỏi có chút đắc ý cũng có chút buồn bực. Gã bây giờ đã là quan viên danh chính ngôn thuận, nhưng bởi vì gã cũng là thái giám, dễ dàng ra vào Thái Cực cung nhất cho nên tạm thời vẫn chỉ quản chuyện trong cung. Cảm giác làm Đại tổng quản hậu cung này tuy rằng rất thích, nhưng gã càng muốn được đứng ở trong điện Thái Cực tham dự chính sự như những người trong Hắc Kỳ quân khác.

- Đêm hôm qua.

Phương Giải xoay người nhìn về phía các triều thần, ánh mắt chậm rãi đảo qua.

- Kiêu kỵ giáo cùng Thân Binh Doanh của ta bắt đi một số người. Những người còn lại ở đây cứ an tâm, những kẻ ta hạ lệnh bắt đều là những kẻ gây bất lợi cho triều đình. Về phần chúng phạm tội gì, về sau sẽ có bố cáo. Giờ ta chỉ chọn vài người để giải thích lí do tại sao ta lại bắt bọn họ.

- Lúc trước trong thành Trường An có nghịch tặc tác loạn, chưởng khống triều chính, trục xuất đủ loại quan lại, hành thích vua phạm thượng. Kẻ này luôn không dùng bộ mặt thật cho nên đến tận bây giờ rất nhiều người cũng không biết thân phận của hắn. Sau đó lại có lời đồn rằng hắn là Thái tổ hoàng đế Đại Tùy… Thật là một lời đồn vô căn cứ. Ý đồ đảo điên Đại Tùy của kẻ đưa ra lời nói dối như thế đã vô cùng rõ ràng. Nực cười chính là, cư nhiên còn có người lại tin mấy lời nói dối như thế.

- Theo ta được biết, đa số con cháu Hoàng tộc trong thành đều chết vào tay kẻ này. Nếu đối phương thật là Thái tổ hoàng đế sống lại chẳng lẽ sẽ ra tay độc ác giết hại con cháu của mình hay sao? Đạo lí rõ ràng nhường ấy mà vẫn có rất nhiều người không chịu hiểu rõ. Khi ấy, chỉ sợ chư vị cũng đều có mặt tại trong Thái Cực điện này đi? Ta chưa bao giờ cưỡng cầu tất cả mọi người có thể trung thành không bao giờ thay đổi với Đại Tùy, do bất đắc dĩ hay tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục cũng có thể lý giải. Đây cũng là lí do ta không truy cứu các vị đang đứng đây. Bởi vì các vị chính là những người đã tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, cũng không có theo nghịch tặc tác loạn.

- Nghịch tặc giết hại nhiều Hoàng tộc huân quý như thế, nếu tội như vậy mà còn có thể buông tha thì có khác gì lũ nghịch tặc đâu? Hình bộ thượng thư Lâu Khổng Vũ, Thị lang Ngô Hạo, Đại Lý Tự Khanh Đoạn Thuần, Trường An phủ phủ thừa Bùi Đạt Chi… Mấy người này, tay giữ trọng quyền duy trì pháp luật, kỷ luật Đại Tùy vậy mà lại thành đồng lõa của lũ nghịch tặc phản loạn bên trong thành. Không cần ta nói các vị cũng đã biết rõ những hoàng tộc bị hại trong thành Trường An khi trước có bao nhiêu người là bị bọn chúng tự mình dẫn người bắt lại.

Phương Giải dừng lại một chút sau đó tiếp tục nói:

- Trưởng Công chúa không đến lâm triều, là vì người không thể đối mặt với những kẻ như vậy mà còn có thể đứng trên triều đình!

Triều thần cúi đầu, không ai dám xen miệng.

- Ta luôn nghĩ sau khi vào thành sẽ cùng hợp tác thật tốt với các vị để yên ổn Trường An thậm chí yên ổn thiên hạ. Nhưng đó cũng chỉ là do ta tự mình đa tình rồi… Ác nhân đều có ác nhân trị, ta sẽ làm kẻ ác đi trừng trị những ác nhân đó. Loạn thế phải dùng trọng luật, những lời này ta chỉ nói một lần, về sau sẽ không nhắc lại.

- Có việc ta muốn bàn bạc với các ngươi một chút.

Phương Giải chậm rãi, thong thả dạo bước trong đại điện:

- Kiêu kỵ giáo nha môn đã bắt đầu thẩm vấn suốt cả đêm qua, tại nơi đó không một ai có thể giữ được bí mật… Bất quá…. Nhân thủ của Kiêu kỵ giáo dù sao cũng có hạn, nhiều ngày nay cũng không có chuyện gì cần vội… lát nữa Độc Cô ngươi phối hợp an bài một chút, tất cả mọi người tới lâm triều hôm nay đều đi thẩm vấn.

Phương Giải cười nhạt:

- Làm thế cũng có một chỗ tốt. Dù thủ đoạn của Kiêu kỵ giáo có tốt đến cỡ nào thì dù sao cũng không quá quen thuộc mọi chuyện tại trong thành. Các vị lại quen biết những kẻ bị bắt nhiều năm, bọn họ có bí mật gì các vị không cần đi thẩm vấn cũng biết, chỉ cần thấy các vị ngồi ở đàng kia, bọn chúng không muốn nhận tội cũng không được.

Sau khi hắn nói ra những lời ấy, cả triều đều khiếp sợ.

Độc!

Một chiêu này của Phương Giải thật quá ngoan độc rồi.

Khiến triều thần đi thẩm vấn triều thần, đồng nghiệp ngày xưa một thành phẩm phán một là tù nhân. Hai bên đều biết nhau quá rõ, có muốn giấu diếm chút xấu xa nào cũng làm không được. Nếu thật thẩm vấn như thế, chưa chắc sẽ không đem những người đang ngồi thẩm vấn cũng biến thành tù phạm.

Cứ thẩm vấn thế, văn võ toàn triều chỉ sợ không còn lại một người.

Trong lòng các triều thần bây giờ ngoại trừ hoảng sợ chính là phẫn nộ. Hành động này của Phương Giải rõ ràng là muốn đem bọn họ một lưới bắt hết.

- Việc này...

Cựu thần Ngu Ngải Sơn bị mời ra làm quan lần nữa sau khi tiểu Hoàng đế lên ngôi trầm ngâm một chút liền tiến lên trước một bước, khom người nói:

- Biện pháp này của Quốc công gia thật là hay, cứ như thế những kẻ tội đồ kia sẽ không thể che giấu được gì. Nhưng mà… văn võ toàn triều đều tham gia việc này vậy những đại sự khác trong triều đình cũng vô pháp thực hiện. Triều đình dừng làm việc thật không có lợi với dân chúng. Theo cựu thần thấy, không bằng mời chư vị về nhà suy nghĩ xem những nghịch tặc kia rốt cục đã có những tội gì, sau đó đều viết một bản tấu trình lên cho Quốc công gia xem xét.

Kỳ thật nói vậy cũng chỉ là đang cò kè mặc cả mà thôi. Lão đã hoàn toàn không đi để ý những mặt khác. Phải biết lão nói như vậy, Phương Giải hoàn toàn có thể hỏi lại một câu, những kẻ đó có tội gì lão cũng biết, vậy sao lão không chịu tố giác? Nếu Phương Giải hỏi, thì phải là tử cục, khó giải. Nếu Phương Giải không hỏi, thì phải là còn có dịu đi đường sống.

Không thể không nói, gừng càng già càng cay, một chiêu này của Ngu Ngải Sơn nhìn như đem bản thân bức đến không có đường lui, nhưng cũng là một chiêu lấy lui làm tiến.

- Có lý.

Phương Giải khẽ cười:

- Vậy cứ như thế đi, đành phiền chư vị phí chút tâm tư. Những nghịch tặc kia chưa chết thì thật có lỗi với những oan hồn đã mất, đúng không?

Ngụ ý của những lời này là, những kẻ đó không chết vậy các ngươi cũng có thể bị cắn chết.

- Toàn bộ nghe theo lời Quốc công gia!

Ngu Ngải Sơn âm thầm thở nhẹ một hơi, lặng lẽ xoa đi mồ hôi trong lòng bàn tay vào ống tay áo.

Phương Giải này mới thật là kẻ bức chết người không đền mạng. Hắn đem quyền quyết định sống chết của những người bị bắt kia giao vào tay các triều thần. Vì bảo vệ mình, những người còn lại chỉ có thể đưa những người đó dìm vào chỗ chết. Bất quá hiển nhiên Phương Giải cũng không tính toán giết sạch văn võ toàn triều, nếu để lại đường sống, như vậy về sau còn có thể ở chung.

Ngu Ngải Sơn lén nhìn Phương Giải một cái. Dù nụ cười của hắn rất ôn hòa, nhưng cũng sắc bén như đao.