Tòa biên thành rất nổi danh của Đại Tùy này hiện giờ đã không được đầy đủ như trước. Tường thành đầy vết nứt do đạn pháo lưu lại. Trên tường thành đã không còn chỗ nào còn nguyên vẹn. Nhưng chiến kỳ màu đỏ của Đại Tùy vẫn đứng sừng sững ở đó, cho dù nó đã bị rách tơi tả.
Nơi này đã phòng thủ rất lâu, cũng đã chết rất nhiều người.
Cho dù quân đội của đế quốc Agoda có hỏa khí hùng mạnh, nhưng có những thời điểm, nghị lực và ý chí chiến đấu của quân nhân mới là mấu chốt quyết định thắng bại. Đông Sở bị tiêu diệt dễ dàng, là láng giếng với Đông Sở, người Tùy lại biểu hiện ra ý chí chiến đấu khiến người nước ngoài kinh sợ.
Hiện tại phụ trách phòng thủ tòa biên thành này, chính là binh mã của Nạp Lan Định Đông.
Y dẫn theo mười vạn đại quân rời khỏi căn cơ, rời khỏi gia hương quen thuộc, vượt ngàn dặm xa xôi từ Tây Nam tới Đông Cương. Sau đó không hề nghỉ ngơi liền chiến đấu với người nước ngoài, không lùi một bước.
Nạp Lan Định Đông đứng trên tường thành nhìn doanh trại của người nước ngoài ở phía xa xa, tâm tình khó mà bình tĩnh được. Đã nửa tháng rồi, tiếp viện của Mộc Quảng Lăng vẫn chưa tới. Cứ theo đà này mà nói, thêm mười ngày nữa đại quân sẽ cạn lương thực, mặc dù đã có sự trợ giúp của Hàng Thông Thiên Hạ.
Hạm đội của người nước ngoài theo cửa khẩu Trường Giang tiến vào đại lục, sau đó chia ra tập kích đường lui của quân Tùy. Bởi vì sơ sài trong tình báo, nên Triệu gia quân từ Giang Đô tới trợ giúp bị đánh cho tan tác, bị quân đội người nước ngoài đánh lùi về gần trăm dặm. Kể từ đó, cục diện lập tức trở nên hỗn loạn.
Hiện tại phía trước quân đội người Hán là người nước ngoài, phía sau cũng có người nước ngoài. Mà phía trước người nước ngoài có người Hán, phía sau có lẽ cũng có. Quân đội người Hán từ khắp nơi tới có số lượng gần trăm vạn, nhưng không có chỉ huy thống nhất, năm bè bảy mảng. Mọi người tới đều là ngăn cản giặc ngoại xâm, nhưng không ai phục ai.
Lúc trước Mộc Quảng Lăng liên tục phái sáu đội binh mã tới tiếp viện cho Phượng Hoàng Đài. Kết quả năm đội trong sáu đội căn bản không xuất binh. Đội mà chạy tới Phượng Hoàng Đài là đội do người của lục lâm Đông Cương tạo thành. Đội ngũ như vậy dù có chiến lực cao nhưng lại không có kinh nghiệm chiến đấu. Chỉ thủ vững được bảy ngày thì đã chết hơn bảy thành nhân mã rồi.
Nếu không phải Nạp Lan Định Đông quyết định mang theo Hắc Kỳ Quân tới đây, chỉ sợ lúc này Phượng Hoàng Đài đã bị mất rồi. Sở dĩ Phượng Hoàng Đài nổi tiếng như vậy, chính vì nó có vị trí chiến lược quan trọng. Một khi Phượng Hoàng Đài bị đánh mất, người nước ngoài có thể tiến quân thần tốc. Có thể nói, nơi hiểm yếu ở Đông Cương không chỗ nào qua được Phượng Hoàng Đài và Sơn Hải Quan.
Vì chuyện này mà Mộc Quảng Lăng rất căm tức. Lúc triệu tập binh mã, dưới sự giận dữ chém đầu những thủ lĩnh của năm đội quân không nghe lời kia. Kết quả gây ra mâu thuẫn. Còn chưa giao chiến với người nước ngoài, thì nội bộ đã đấu đá rồi.
- Đại tướng quân, Mộc Quảng Lăng phái người truyền tin tới.
Thân binh bước nhanh tới đưa một bức thư.
Nạp Lan Định Đông mở thư ra đọc, lập tức cười lạnh:
- Trước khi ta mang binh tới vẫn cho rằng Mộc Quảng Lăng là một anh hùng. Nhưng hiện tại, tinh lực của y dần dần chuyển tới địa vị của bản thân rồi. Y muốn ta xuất binh ngăn cản đường lui của Lư Lăng quân, sau đó đoạt binh quyền của Lư Lăng quân. Lúc đầu người của Mộc phủ đúng là đứng ra ngăn cản người nước ngoài, nhưng bây giờ lại tính kế làm sao bảo tồn thực lực. Nhìn thấy càng ngày càng có nhiều binh mã tới tiếp viện cho Đông Cương, lòng tư dục của Mộc Quảng Lăng lại trỗi dậy.
- Giờ chúng ta nên làm gì?
Thân binh hỏi.
Nạp Lan Định Đông đưa bức thư cho thân binh:
- Mang bức thư này cho Lư Lăng quân bên kia, nói cho y biết, Hắc Kỳ Quân của ta sẽ không làm chuyện bán đứng đồng đội như vậy. Lư Lăng quân có thể dựa tạm vào lưng ta, hậu cần tiếp tế cũng do Hắc Kỳ Quân ta chi.
- Nhưng…lương thảo của chúng ta sắp hết rồi.
Thân binh vội vàng nói.
- Mộc Quảng Lăng tưởng rằng nắm được kho lúa liền nắm được mạch máu của tất cả binh mã, vậy thì chúng ta liền cầm mạch máu đó về.
Nạp Lan Định Đông xoay người nói:
- Lệnh cho kỵ binh chuẩn bị, tối nay chúng ta xuất chinh.