Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1322: Khóc cười



Bên cạnh nấm mộ rỗng có thêm một nấm mộ khác.

Phương Giải cắm trên mỗi mộ một bông hoa dại.

Một bông tế điện đại tông sư, một bông tế điện dã tâm.

Thành Phan Cố.

Phương Giải hít sâu một hơi, trong đầu lại nổi lên tòa biên thành kia. Đó là thành nhỏ vĩnh viễn sẽ không biến mất trong trí nhớ của hắn. Tuy hắn chỉ sinh sống ở đó có ba năm, nhưng ba năm đó là ba năm yên bình quý báu với hắn.

Đó là một điểm nhấn trong nhân sinh của Phương Giải. Trước khi tới Phan Cố, hắn không ngừng trải qua nguy hiểm. Sau khi rời khỏi Phan Cố, hắn tiến bộ rất nhanh.

Chỗ đó, chính là điểm nhấn quan trọng nhất trong nhân sinh của Phương Giải. Nhưng Phương Giải thật không ngờ tới, trong biên thành nho nhỏ đó còn cất giấu nhiều bí mật như vậy. Nếu hắn biết trên Đại Tuyết Sơn cũng cất giấu một bí mật, thì chỉ sợ sẽ không nhịn được liên tưởng, hai địa phương bí mật này, có liên hệ gì với nhau không?

Cái chết của Cửu tiên sinh chỉ là nốt nhạc đệm với Phương Giải. Quan trọng nhất là, Phương Giải biết được chuyện ở Phan Cố từ Cửu tiên sinh. Hắn cúi đầu nhìn cái thứ có thể khiến người ta vượt qua không gian này, suy nghĩ một lát, lại bỏ vào trong túi da. Có lẽ ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, thứ này về sau có bao nhiêu tác dụng với mình.

Bất kể như thế nào, ở thời đại mà Phương Giải đang sinh sống lại phát hiện ra thứ đại diện cho nền khoa học kỹ thuật cao như vậy, thật khiến người ta rung động. Đây là một thời đại mà dân trí còn khá ngu muội. Tuy nền văn minh đã có phát triển lớn, nhưng nếu một người bình thường phát hiện ra vật này, thì sẽ cho rằng đó là của thần linh.

Thành Trường An

Không ai biết Phương Giải rời khỏi thành. Hắn biết Ngô Nhất Đạo vẫn âm thầm quan sát, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Ngô Nhất Đạo nhất định sẽ ra tay. Không hề nghi ngờ rằng tu vị hiện tại của Ngô Nhất Đạo hơn xa Phương Giải. Thậm chí Phương Giải nghĩ, liệu có phải Ngô Nhất Đạo đã bước chân vào cấp độ kia.

Phương Giải cảm thấy bản thân vẫn chưa hiểu hết về Ngô Nhất Đạo.

Hắn biết tâm tư của Ngô Nhất Đạo không đặt vào quyền lợi thế tục. Có lẽ ông ta truy cầu một thứ cao hơn, là võ đạo sao? Cho nên Phương Giải không thể đoán ra được Ngô Nhất Đạo rốt cuộc muốn cái gì. Ngô Nhất Đạo khẳng định không muốn làm một người như Đại Luân Minh Vương. Ông ta không nói, người khác không đoán ra được.

Lúc Phương Giải về thành, vẫn lặng lẽ về, giống như hắn chưa từng rời đi.

Về cơ bản, mọi việc trong thành đã không còn trở ngại gì. Kế tiếp chỉ còn đại lễ xưng Vương. Sau đại lễ, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Phương Giải sẽ đích thân mang binh tới Linh Môn Quan của Giang Bắc Đạo. Linh Môn Quan bên kia có tin tức truyền tới, lãnh binh phía nam chính là Đại Hãn Mông Nguyên Khoát Khắc Đài Mông Ca.

Đi trên đường cái số 23 phía đông, Phương Giải không tránh đi dân chúng. Gặp phải người quen, hắn đều gật đầu mỉm cười. Mà thái độ của những người đó với hắn đã thay đổi từ lâu. Cảnh đổi sao dời, hiện tại những thương hộ trên đường số 23 phía đông hễ nhìn thấy Phương Giải đều không ngừng thi lễ. Nếu ở trước kia, lúc hắn đi dạo trên đường cái, sẽ có nhiều người trò chuyện vui đùa với hắn.

Phương Giải nhất định phải làm quen tất cả điều này.

Đẩy cửa hàng đi vào, Phương Giải phát hiện trong phòng đã được quét dọn sạch sẽ. Một người từng là hàng xóm cẩn thận đi tới, cúi đầu cười nói biết ngài đã trở lại cho nên nhờ hàng xóm làng giềng tới quét dọn cửa hàng này cho ngài.

Phương Giải nói một tiếng cảm ơn chân thành, sau đó trong đầu bỗng nhiên có một ý tưởng.

- Làm phiền ngươi thông báo cho cô bác láng giềng, ngày mai ta mời cơm bọn họ trên đường cái.

Hàng xóm hơi sửng sốt, vội vàng nói làm sao dám.

Phương Giải nói:

- Về sau không thể thường xuyên tới đây thăm hỏi mọi người rồi, cho nên bữa cơm này là phải mời.

Đúng lúc này, đằng sau đột nhiên có thanh âm vang lên:

- Nếu như ngươi mời mọi người ăn cơm, ta liền dẫn theo các cô nương nhảy múa trên đường.

Không cần quay đầu lại Phương Giải cũng biết là ai.

Tiểu đương gia

Tiểu đương gia chọn nơi khá là hẻo lánh, chính là quán trà ở phía đông cách đây không xa. Lúc trước Phương Giải từng tới quán trà đó. Phía đối diện quán trà đó là cái xưởng mà năm ấy Ngô Nhất Đạo lo liệu xây nên.

Nhìn thấy tòa nhà này, Phương Giải không khỏi nhớ tới người trẻ tuổi tên là Phương Hận Thủy kia. Y chỉ là một tiểu bộ đầu vất vả từ thành nhỏ ở Đông Nam tới Trường An báo cáo công tác. Nhưng vận mệnh của y lại thay đổi ở đây, cuối cùng rơi vào kết cục thê lương. Phương Giải biết, kỳ thực người thay đổi nhân sinh của Phương Hận Thủy không phải là ai khác, mà chính là hắn.

Nếu không phải Trầm Khuynh Phiến dùng kế bảo vệ Phương Giải giả trốn tránh Phật tông đuổi giết, thì Phương Hận Thủy cũng sẽ không phát hiện ra thi thể của các đệ tử Phật tông kia. Nếu như không có những thi thể này, có lẽ hiện tại y vẫn còn sống bình thản trong tòa thành nhỏ kia.

Về sau người của Đại Nội Thị Vệ Xử từng tới thành nhỏ đó, đón cha mẹ của Phương Hận Thủy. Nhưng bất kể như thế nào, lúc cha mẹ y chỉ nhận được một cỗ thi thể của y, thì đều là một chuyện bi thương.

Nghĩ tới những cái này, Phương Giải có chút thất thần.

Tiểu đương gia ngồi đối diện với Phương Giải, hai tay chống cằm nhìn chằm chằm vào hắn. Phương Giải thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, mà nàng thì thất thần nhìn hắn.

- Trà nguội rồi.

Qua hồi lâu, tiểu đương gia mới nhớ tới còn chưa uống ngụm trà nào.

- Ừ?

Suy nghĩ của Phương Giải bị tiểu đương gia kéo về hiện thực. Hắn cười áy náy nói:

- Nhớ lại mấy chuyện cũ nên thất thần, xin lỗi rồi.

- Lúc ở bên cạnh các nữ nhân khác, huynh cũng thất thần sao?

Ngữ khí của tiểu đương gia hơi có chút u oán.

Phương Giải ngẩn ra:

- Nữ nhân?

Ánh mắt của hắn lần xuống thân thể của tiểu đương gia, không tự chủ được dừng ở bộ ngực căng phồng kia. Bộ quần áo mà tiểu đương gia đang mặc khá bó sát, cho nên lúc ngồi phần lưng áo và phần ngực hiện ra rõ ràng.

- Hóa ra đã thành nữ nhân rồi, ta tưởng muội vẫn chỉ là tiểu cô nương.

Ánh mắt của Phương Giải khiến tiểu đương gia đỏ bừng mặt. Nàng cúi đầu không biết phải nói gì. Nhưng rất nhanh ưỡn ngực lên nhìn Phương Giải:

- Chẳng lẽ việc mà huynh coi nhẹ còn chưa đủ nhiều?

Ý của lời này khá sâu xa, cho nên Phương Giải hơi mất tự nhiên.

Hắn quay đầu sang một bên, không dám nhìn thẳng tiểu đương gia.

Qua hồi lâu, hắn mới tìm được đề tài để thay đổi bầu không khí này:

- Vẫn luôn gọi muội là tiểu đương gia, Tiểu Đinh Điểm, nhưng không biết tên thật của muội là gì?

- Sao đột nhiên huynh lại chú ý tới điều này?

Ngữ khí của tiểu đương gia càng khiến cho Phương Giải không được tự nhiên. Hắn cầm chén trà lên uống cho đỡ thẹn, lại không cẩn thận vẩy vào áo. Tiểu đương gia đưa một khăn tay cho hắn, hắn nhận lấy lau khóe miệng, một mùi thơm lập tức tràn ngập lỗ mũi. Lúc này Phương Giải mới tỉnh ngộ, khăn tay mà tiểu đương gia đưa có chút đặc biệt.

Quần áo mà nàng mặc hôm nay, là cùng loại với sườn xám mà trước kia Phương Giải từng thiết kế. Cho nên khăn tay của nàng đặt ở khe hở phần ngực. Khăn tay nhét ở đó, mùi thơm có lẽ tới từ cơ thể nàng.

Thật là mùi thơm nhạy cảm.

Cho nên tay Phương Giải cứng lại, không biết nên buông hay cầm khăn tay.

Tâm tư của tiểu đương gia lại không ở chỗ này, nên không phát hiện ra Phương Giải xấu hổ:

- Muội tên là Tô Uyển, chỉ nói cho huynh một lần thôi đấy. Nếu huynh không nhớ, vậy về sau thì đừng gặp mặt muội nữa. Có những lúc muội rất tức giận, vì sao huynh luôn nhớ những chuyện vụn vật, lúc làm việc thường nhìn thấu mọi thứ. Nhưng có một số việc rất rõ ràng lại không phát hiện ra?

Phương Giải ho khan một tiếng:

- Trà ngon.

Tiểu đương gia nhìn hắn, sau đó thở dài.

- Có thể đi cùng muội một lúc không?

Nàng hỏi.

Phương Giải gật đầu:

- Được, đi bộ một lúc cũng tốt, nơi này hơi có chút đè nén.

Chẳng qua là hắn cảm thấy không khí giữa hai người có chút quái dị, hắn thật không quen ngồi đối mặt với nàng như vậy. Lúc trước ngồi cùng với tiểu đương gia, phần lớn hai người thường cãi cọ hoặc là đùa cợt với nhau. Nhưng hôm nay tiểu đương gia ngồi thục nữ như vậy trước mặt hắn, khiến hắn rất áp lực.

Hắn đứng dậy tính tiền cho lão bản, lão bản hiển nhiên không còn nhớ Phương Giải, sau khi thu tiền trà liền nhìn tòa nhà đối diện, nói:

- Trấn Quốc Công đã trở lại, đối diện chính là sản nghiệp cũ của ngài ấy, cũng không biết khi nào mới có may mắn được gặp mặt ngài ấy một lần. Lần trước lúc Trấn Quốc Công vào thành ta có tới cửa thành để nhìn, nhưng căn bản không chen được, quá đông rồi.

Phương Giải cười nói:

- Hắn cũng chỉ là người mà thôi, cũng chỉ có một cái mũi hai cái mắt, có gì hay mà xem?

Lão bản mất hứng, lườm Phương Giải, nói:

- Khách quan, tuy bộ dáng của ngươi cũng tuấn tú, nhưng Trấn Quốc Công mới thực sự là tuấn tú. Mọi người nói, Trấn Quốc Công là mỹ nam tử đệ nhất đương thời.

Tiểu đương gia không nhịn được che miệng cười:

- Cũng là đệ nhất ngu ngốc đương thời.

Phương Giải vội vàng kéo tay tiểu đương gia rời đi. Nếu không chỉ sợ lão bản sẽ tức giận mà ném đồng tiền vào bọn họ.

Sau khi đi ra đường cái, khuôn mặt của tiểu đương gia càng đỏ bừng. Lúc này Phương Giải mới tỉnh ngộ, mình vẫn còn nắm tay người ta. Hắn vội vàng buông tay, phát hiện bàn tay hơi ướt, là mồ hôi từ lòng bàn tay của tiểu đương gia. Rõ ràng chạy không xa, nhưng nàng đã chảy không ít mồ hôi trong lòng bàn tay.

Đương nhiên, Phương Giải không để ý mấy chi tiết nhỏ đó.

- Có biết vì sao muội muốn huynh đi dạo với muội một lát không?

Tiểu đương gia cúi đầu đi đường, nhẹ nhàng hỏi.

Phương Giải đi sau tiểu đương gia, vừa lúc có thể nhìn thấy dáng người thành thục của nàng. Hơi chút gầy yếu nhưng bả vai không mất mượt mà. Cái cổ thon dài, vòng eo tinh tế, cái mông ngạo nghễ ưỡn lên.

Phương Giải chỉ nhìn thoáng quan liền di chuyển tầm mắt.

Qua nhiều năm rồi, hắn đã không còn là thiếu niên dễ xúc động như trước, mà nàng cũng đã từ nụ hoa biến thành một bông hoa rực rỡ rồi.

- Vì sao?

Phương Giải hỏi.

- Đại nương nói, tuổi của muội là nên xuất giá rồi.

Lúc đi đường, bím tóc của nàng đung qua đung lại.

- Muội nói không muốn lập gia đình, nhưng đại nương nói, đã là con gái, thì nên có một chỗ quy túc. Nếu như không có quy túc, thì càng về già sẽ càng cảm thấy cô đơn. Muội suy nghĩ thật lâu rồi nói với đại nương rằng, gả muội tới một chỗ hẻo lánh cằn cỗi cũng không sao cả. Đại nương hỏi muội vì sao, muội nói nếu người muội gả không phải là hắn, vậy thì cách xa một chút, để không còn phải nhớ tới hắn.

Phương Giải lập tức dừng chân lại, trong lòng chua xót.

Đúng là hắn có hảo cảm với tiểu đương gia, nhưng không phải là tình cảm nam nữ. Nhưng lúc tiểu đương gia nói những lời này, tim hắn hơi đau.

- Không lấy chồng.

Hắn lắc đầu:

- Nếu lập gia đình, phải hỏi ta đã.

Tiểu đương gia cũng dừng lại, quay đầu nhìn hắn:

- Vì sao phải hỏi huynh?

Phương Giải lại không trả lời được.

Tiểu đương gia cười cười với hắn, vươn tay kéo tay của hắn:

- Đi bộ với muội một lúc. Chờ muội gả ra Trường An, dù sao cũng phải có chút kỷ niệm.

Hai người nắm tay chậm rãi bước đi.

Phương Giải không dám nhìn mặt nàng.

Bởi vì nàng đang khóc.

- Ta biết một người có nhân phẩm rất tốt, bộ dáng tuấn tú, phong độ, có muốn ta dẫn muội đi gặp hắn không? Hắn có nhà ở Trường An, đang ở trong đó. Nếu được, thì đúng là một mối lương duyên tốt.

Phương Giải nói.

Sắc mặt của tiểu đương gia trở nên trắng bệch, sau đó cắn môi gật đầu nói:

- Tốt, nếu là huynh chọn, thì người đó nhất định không tệ, đi xem thử thế nào. Nếu thực sự tốt, muội liền tự mình mang đồ cười tới.

Phương Giải ừ một tiếng, kéo tay tiểu đương gia vào trong một ngõ nhỏ. Trong ngõ nhỏ đứng rất nhiều binh lính mặc áo giáp đen. Nhìn thấy Phương Giải tới, bọn họ đều kinh ngạc đứng dậy, vội vàng hành lễ. Phương Giải kéo tay tiểu đương gia tới thẳng cửa rồi dừng lại, chỉ vào nơi đó:

- Tới rồi.

Tiểu đương gia đang sầu khổ, lúc nhìn thấy cánh cửa này bỗng nhiên ngẩn ra, sau đó xoay người nhào vào ngực Phương Giải, vung tay đấm vào ngực hắn.

Nơi này, là cửa sau của Sướng Xuân Viện.

Phương Giải vuốt ve mái tóc dài của nàng:

- Ta không biết, như vậy có phải công bằng với nàng không. Nhưng ta không muốn nàng buồn. Nàng nên là tiểu đương gia suốt ngày vui vẻ kia mới đúng. Vừa rồi nàng đã nói, nàng sẽ tự mang đồ cười tới, ta sẽ kiểm tra xem đồ cưới có đủ nặng không.

Tiểu đương gia vừa khóc, vừa cười.